Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miếu trong rừng

Tiểu thuyết gốc · 2847 chữ

Chương 23: Miếu trong rừng

Chẳng mấy chốc thời gian cũng trôi qua như bóng câu qua cửa sổ. Tôi và Hiếu giữ lại cho riêng mình những bí mật đó. Sau ngày ấy, chúng tôi vẫn lên núi hái thuốc, học cách bào chế, nấu thuốc, cô cao và châm cứu. Sau sự việc bị đuổi theo lần đó cũng không thấy bị theo dõi nữa, một ngày, tôi và Hiếu quyết định quay lại thác nước bí mật nọ. Hai đứa hái thuốc thật nhanh rồi tranh thủ mang theo bao thuốc giấu vào gốc cây gần lối rẽ về nhà sư phụ tôi, sau đó thì đạp xe đến chỗ thác. Lần này do chuẩn bị từ trước nên Hiếu giấu xe đạp vào sau tảng đá lớn lần trước chúng tôi trốn, lại phủ cỏ cây lên kín đáo không để ai phát hiện.

Lội qua suối nước, vào trong hang sâu, vì có chủ đích nên Hiếu mang theo đèn pin, đi qua một hang dài chừng hơn ba mươi mét thì bên kia là ánh sáng. Phía bên này là một khu rừng nhiệt đới. Ở đây có những cái cây cao hàng chục mét, dễ có đến ba bốn người ôm không xuể. Chúng tôi đi dưới tán rừng này tựa như những chú kiến dưới chân người khổng lồ vậy. Trong này vẫn còn cây gỗ xá xị, gù hương to lớn. Ở đây có một con đường mòn nhỏ, tuy không quá rõ ràng nhưng tôi vẫn nhận ra là nhờ nhìn thấy dấu vết của người qua lại. Đường này rõ ràng bằng phẳng, nhẵn nhụi hơn so với xung quanh.

“Hôm nay phải đi theo con đường này xem đến đâu. Giờ vẫn còn sớm, mới có ba giờ chiều, hai chị em thoải mái mà đi.”

“Em cũng muốn xem đường này nối thông đi đâu.”

Hai chị em tôi đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ ven đường nói chuyện thì nghe tiếng chim bay dáo dác ở khu vực hang động nơi chúng tôi vừa từ đó ra. Linh tình mách bảo, tôi đưa tay lên miệng ra hiệu cho Hiếu im lặng, quay ra thấy nó cũng vừa để ngón trỏ lên môi. Hai chị em nhìn nhau ăn ý, mỉm cười. Tiếng bước chân lạo xạo từ xa truyền tới ngày một gần, tôi và Hiếu lại vòng qua gốc cây.

Đây là một cây sung cao lớn phải đến năm mươi sáu mươi mét, rễ nổi gồ lên cao như những con trăn khổng lồ. Nhờ có cây sung siêu to lớn này mà tôi và Hiếu dễ dàng ẩn mình không để ai biết. Nhìn đám người này đi qua đúng là ba tên đàn ông hôm nọ. Tôi thấy một người vác đòn gánh buộc chín con gà trốn.

“Nhanh lên, chậm giờ của thầy tao không tha cho mày đâu. Cái loại ăn hại có chín con gà trống cũng kiếm không ra phải để tao ra tay.”

“Cậu tha lỗi cho con. Cậu bớt giận, thầy Hải chắc là chưa đến đâu.”

“Thầy đến thì tao tế mày. Thầy bảo bốn giờ chiều mà giờ hơn ba giờ rồi, lễ thì chưa đủ.”

Cậu tư nhà họ Lý cùng với hai người hầu đi theo đường mòn về phía trước, vừa đi cậu ta vừa chửi hai người hầu. Tôi đợi cách hắn ta khoảng chừng hai mươi mét mới bắt đầu theo dõi. Vừa đi theo vừa giữ khoảng cách, lại bẻ theo một đám lá sung to mang theo ẩn nấp cho dễ. Đi theo khoảng chừng ba mươi phút, chúng tôi đi qua hai ngã rẽ, một ngã rõ ràng, còn một ngã rẽ được che đậy cẩn thận. Ở ngã ba này đang có một người đàn ông mặc quần áo thầy cúng màu vàng, bên trên là hình bát quái thêu đen rõ nét. Ông ta đội một chiếc mũ hình bát quái có dải dài sau lưng, chân đi hài đen. Chòm râu hoa râm và nét mặt gầy gò da thịt sát xương, mũi diều hâu và cặp mắt bé khiến tôi cảm giác ông ta cứ tà tà khác hẳn với bà Thõa.

Cậu tư sai người hầu đi sang bên cạnh vạch đám cây ra. Hóa ra ở đây còn có một con đường nữa. Mấy cây cọ này đúng là khác thường nhất trong đám cây ở đây. Giữa rừng lại có ba cây cọ bằng nhau như được cắt tỉa. Thằng hầu vén cây sang hai bên thì mọi người đi vào sau đó cái cây lại được đậy lại. Tôi đợi chừng năm phút sau đó mới đi theo nhưng không vào bằng chỗ đám cọ mà đi vòng sang bên phải. Cứ men theo đường mòn này, không ngờ trên đường lại còn được lát đá. Tuy rằng đá lát tầm thường nhưng cũng tạo ra một con đường sạch sẽ đủ hai người sóng bước.

Hai chị em đi theo, thấy cuối con đường mòn này không phải là thông đi đâu cả mà là đến một chiếc miếu. Chúng tôi vẫn giữ khoảng cách chừng hai mươi mét, nấp sau một gốc cây lớn có rễ nổi lên trên mặt đất nửa mét. Nhìn người đàn ông mặc pháp sự kia bắt đầu thắp hương rãi gạo, tế cúng. Tiếng chuông vang lên liên hồi cùng tiếng đọc chú lầm rầm. Tự nhiên gió lạnh nổi lên khiến tôi sởn cả gai ốc. Rõ ràng trời nắng chang chang giữa hè đổ lửa, dù bốn giờ chiều cũng chưa hết nóng mà tôi lại thấy lạnh người. Chỉ có điều khác lạ là cái vòng tay bấy lâu nay vẫn trên tay tôi không có phản ứng gì thì giờ nó bỗng nóng lên, tôi còn nhìn thấy ánh đỏ phát ra.

“Không xong!”

Tôi nghe thấy ông thầy pháp hét lên một tiếng rồi cắm kiếm đào vào lư hương.

“Quỷ thoát phong ấn, mau mau cắt tiết, gà trống.”

Mấy người hầu cắt tiết gà trống, ông thầy pháp giữ chiếc kiếm đang rung lên bần bật, cả người toát đầy mồ hôi, miệng không ngừng niệm chú, tay bắt pháp quyết. Lư hương cắm kiếm đào bỗng nhiên bùng cháy dữ dội.

“Nhanh!”

Ông ta lại quát lên một tiếng, lúc này một chậu tiết gà trống đỏ au đưa đến, ông ta bắt lấy hắt ngay vào lư hương. Đám lửa vụt tắt, ông ta cũng rút kiếm đào ra, tiếp tục dùng muối hay thứ bột trắng gì đó rải trên đất, vẽ hình bát quái lai đốt mấy tấm phù màu vàng.

Tiếng chuông dừng kêu, ông ta đưa mắt nhìn ra xung quang, tôi với thằng Hiếu ngồi thụp xuống không dám nhìn thêm nữa. Chỉ nghe ông ta nói:

“Quỷ lệ này oán khí nặng quá, ngày càng mạnh lên sắp thoát phong ấn trấn hồn của ta. Mỗi tuần phải mang chín con gà trống đến để trấn ả. Nếu không ả thoát thì sau này những ai hại ả đừng mong có ngày yên ổn. Tốt nhất là lấy máu chín con chó mực, giết lúc mười hai giờ trưa mang đến yểm.”

Chiếc vòng của tôi cũng dần dần dịu lại trở về bình thường. Tôi và Hiếu không cả dám thở mạnh, chỉ nhìn nhau.

“Có cách nào để trấn hoàn toàn không? Tại sao quỷ lệ này lại như thế? Bao nhiêu năm nay có bao giờ có động tĩnh vậy đâu thầy?”

“Quỷ nữ này do nhà cậu làm ra, lúc đó lại là thai phụ oán khí nặng, nhiều năm nay ta vẫn khống chế được. E là nhà cậu có người mới vào, phong thủy thay đổi rồi. Người này mệnh mạnh, nên quỷ nữ muốn nương nhờ để giải oan.”

“Đúng đúng đúng. Nhà con có người mới vào.”

Tôi he hé ngoi đầu lên vạch một chiếc lá vừa đủ con mắt hé ra nhìn. Thấy ông thầy này bấm đốt ngón tay. Gương mặt ông ta biến sắc thành tái mét.

“Người này tuyệt đối không thể bước vào cửa nhà cậu, nếu không mẹ con cậu chỉ có nước chết.”

“Vậy phải làm sao thầy?”

“Đấy là chuyện của cậu. Nếu để nữ quỷ này thoát ra, chuyện năm đó những ai đã hại ả thì đừng mong sống tốt, kể cả tôi.”

Ông ta quét tay lên mặt, sau đó đóng miếu lại, dán hai lá bùa lên cửa miếu, khóa lại. Sau đó lại lấy hai đồng xu mặt âm mặt dương dán lên cửa, bốn người rời đi. Bọn họ đi qua gốc cây chỗ tôi tự nhiên ông ta lại dừng lại. Tôi và Hiếu tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Cái cây này không hợp phong thủy. Cậu cho người chặt sớm đi.”

“Vâng thưa thầy.”

May mà ông ta không dừng lại lâu, chỉ nói như thế xong đi thẳng. Hai đứa tôi ngồi lại một lúc, bọn họ đã đi xa rồi, giờ cũng là bốn rưỡi chiều. Tôi hỏi:

“Sao chị cứ có cảm giác người trong miếu chính là em của bà nội nhà mình nhỉ?”

“Em không biết nữa, nhưng mà lần sau chị em mình sẽ đến tiếp. Bí mật này rất quan trọng đối với mẹ con hắn. Mà chị phải cẩn thận, người nữ sắp và nhà họ Lý ngoài chị thì còn ai. Em sợ… Hay là nói cho bác nghe để mọi người tìm cách.”

“Cứ từ từ đã, cũng còn hơn tuần nữa mới đến ngày rước dâu mà, giờ chắc họ chưa làm gì đâu.”

“Đi vào miếu xem đi chị.”

“Từ từ đã, chị sợ bóc ra lại bứt dây động rừng. Phải tìm hiểu thêm đã. Nhỡ không phải là bà Cúc thì họ lại cảnh giác.”

Tôi vừa ngăn nó xong thì lại nghe tiếng xột xoạt chạy từ xa vòng lại. Lần này thì là hai người đàn ông, hai người này đều che mặt, mặc quần áo màu nâu như nông dân. Hai người họ nhẹ nhàng vào miếu, cậy nhẹ phù vàng rồi lấy dao mở khóa, tôi không biết họ làm gì nhưng sau đó lại đi ra, dán lại mọi thứ nguyên trạng. Không hiểu sao tôi nhìn hai người này cứ có cảm giác quen quen, nhất thời không nhớ được ra là ai.

Thì ra có người cũng quan tâm đến cái miếu này. Mà e là hai người này đối địch với cậu tư nhà họ Lý. Tôi dần dần cảm thấy gia đình nhà ông Lý phức tạp vô cùng. Cảm giác như mình bước về thời trung cổ, làm dâu trong gia đình quan lại vua chúa gì đó vậy. Nhìn hai người đi, tôi và Hiếu cũng trở về. Về đến nơi là năm giờ chiều, tôi còn tiện hái được một ít cây lạ ở gần miếu. Loại cây này có lá màu đỏ và tím đen, hoa màu vàng tươi như ánh nắng chiều.

Hai đứa trở về tôi vào trong báo cáo sư phụ các loại thảo mộc mà mình hái được lại đọc cách điều chế, công dụng mới qua bài kiểm tra của sư phụ. Cuối cùng tôi đưa ra cây thuốc này:

“Sư phụ, con thấy trong khe đá có cây thuốc này, không biết là cây gì, con chưa từng nhìn thấy.”

Sư phụ nhìn thấy tôi giơ ra khóm cây này, mặt xanh lại trắng, tái mét, sợ hãi lại mừng rỡ đan xen.

“Đây là cây hoa quỷ mẫu tử. Loại cây này vô cùng hiếm gặp, trồng cũng không trồng được mà chỉ mọc tự nhiên. Điều kiện sinh sống của cây này rất khắc nghiệt. Loại cây này chỉ mọc trên thân xác, máu của động vật có vú bị thương đổ máu ra đúng chỗ hạt cây của nó hoặc là …”

Tôi thấy ông trầm ngâm, hỏi tiếp: “hoặc là gì ạ sư phụ?”

“Hoặc là con người…”

“Con thấy cây này ở đâu?”

“Con thấy ở trên đỉnh núi, chỗ khe đá có một khóm này nên con nhổ về luôn. Cây này có công dụng gì ạ?”

“Cây này có rất nhiều công dụng, vừa làm độc vừa làm thuốc, dùng đúng thì chữa được rất nhiều bệnh. Tuy nhiên vì hiếm có, độc tính cao nên không phải ai cũng biết điều chế…”

Tôi thấy ông nói, mắt sáng bừng lên, gương mặt đầy tự hào thì biết chắc chắn là ông hiểu về cây quỷ mẫu tử này.

“Sư phụ, chắc chắn là sư phụ con cái gì cũng biết, thần thông quảng đại, làm gì có cây thuốc nào thoát khỏi bàn tay của người.”

Ông nghe tôi nói vậy vuốt chòm râu trắng cười ha hả, thằng Hiếu bên cạnh tôi cũng phụ họa khen ông. Thế là ông ném cho hai đứa một quyển sách nói trong đó có toàn bộ công thức dược liệu, phương thuốc về loại cây này. Tôi sung sướng cảm tạ ông.

“Hai con về đi, mai đúng giờ lại đến. Mang thuốc này về cho con bé Hoài. Thai ổn định rồi thì dùng thuốc an thai này. Lần này là thai đôi nhắc nó cẩn thận.”

Tôi cầm lấy chục thang thuốc trên bàn lại một lần nữa làm lễ cảm tạ ông. Sau đó hai anh em mới đèo nhau đi xe đạp trở về nhà. Về đến nhà đã là hơn sáu giờ tối, chú thím và bố mẹ vẫn chờ cơm hai đứa.

“Hai đứa nhanh rửa chân tay vào ăn cơm thôi.”

“Vâng thím. Con mang thuốc về cho thím đây.”

“Ừ, đưa thím cất cho ra rửa chân tay đi.”

“Sư phụ Nhẫn dặn con là thím uống an thai, nhớ cẩn thận vì lần này là song thai đó ạ. Thím uống theo hướng dẫn của sư phụ ghi trên tờ giấy này ạ.”

Choeng!

Tôi còn chưa kịp nói xong thì trong bếp, tiếng vung nồi bằng gang rơi xuống đất đến choeng một tiếng. Chú Tín bước vội ra giữ lấy vai tôi hỏi:

“Cháu nói gì cơ? Cháu nói lại xem nào?”

Tôi nhìn chú, lại nhìn thím, thấy hai chú thím mắt rưng rưng, giọng nghèn nghẹn. Tôi hiểu rằng chú thím đang rất mừng rỡ, kích động vì tin có song thai.

“Sư phụ Nhẫn nói thím có thai đôi, là song thai, là hai em đó chú thím ạ.”

Tôi mỉm cười cũng cảm thấy cả người dâng lên cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào khó tả. Cả người tôi nổi lên da gà nhưng là của sự vui sướng.

Chú Tín ôm vòng lấy thím vỗ vỗ nhẹ vào lưng xong lại nhìn tôi vỗ vào vai tôi mấy cái nói “cảm ơn cháu.”

“Chú thím giờ nhất rồi nhé, một lúc hai con nghé luôn tha hồ mà chăm.”

Mẹ tôi bưng mâm cơm lên nhà nói vọng ra. Không khí gia đình bỗng nhiên ấm áp lại càng ấm áp hơn.

“Chúc mừng chú thím, giờ chú vượt luôn bố cháu rồi đấy.”

Chú thím cười, mà cười ra nước mắt. Tôi thấy chú thím không kìm được nước mắt chảy dài dài. Chẳng là lúc trước tuy đậu thai nhưng sư phụ tôi nói rằng chưa chắc đã giữ được vì cơ thể thím còn yếu. Nếu ổn định sẽ kê thuốc an thai. Lần này lại được song thai, kê thuốc an thai tức là đã an toàn rồi. Khả năng giữ lại được thai cao. Thế nên chú thím mới mừng rỡ như thế. Bữa cơm ngày hôm nay ngập tràn trong niềm vui, tôi và Hiếu cũng không kể chuyện lúc chiều hai đứa gặp phải. Nhìn mọi người yên vui, tôi chỉ mong giây phút vui vẻ, bình yên thế này kéo dài mãi mãi.

Con người ta ai cũng mong có cuộc sống bình yên và hạnh phúc, những biến cố trong đời xem phim thì hay, đọc truyện thì thích nhưng chẳng ai mong muốn nó xảy ra với bản thân mình cả.

Tôi nghĩ vẫn sẽ phải kể phải nói với bố, nhưng giờ không phải lúc. Tôi nhìn Hiếu ra hiệu đừng nói. Nó hơi hậm hực nhưng cũng gật gật đầu với tôi.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đây là stk của mình. Đừng ngại ủng hộ mình nha, bao nhiêu cũng nhận ạ hihi.

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc truyện của Dạ Nguyệt Thanh Khâu, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!)

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.