Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu Đức bị thâm mặt

Tiểu thuyết gốc · 2817 chữ

Chỉ là vì ý nghĩ này của tôi, mà lần này suýt nữa thì hai chị em tôi bị rơi xuống hồ.

Vườn nhà rất rộng, không chỉ phân thành khu trồng trọt, chăn nuôi khác nhau mà còn có vườn thuốc quý nữa. Điều này tôi đã biết từ trước. Chỉ là hôm nay mới có dịp đi tham quan kỹ. Hai chị em tôi đang đi về phía một cánh cổng cũ kỹ phủ đầy rêu thì bị người làm chặn lại.

“Mợ cả, chỗ này là vườn cấm, không ai được vào.” - Tôi quay sang nhìn Gia Linh mắt chớp chớp tỏ ý hỏi.

Con bé cũng nhanh nhạy gật đầu với tôi. “Cánh cửa này không được bước vào chị ạ. Không ai cho em vào đó cả. Nếu vào sẽ bị phạt nặng lắm.”

Con bé chớp đôi mắt to linh động một cái rồi hai đứa tôi đi về phía hồ súng. Trong hồ có súng tím, súng trắng, súng hồng đua nhau mà nở. Hồ súng rất đẹp, hoa lên từng cụm trông rất thơ mộng. Tôi ngồi bên bờ với bé Linh, con bé kể rất nhiều chuyện trong phủ. Ở đây chẳng có ai tình nguyện cùng bé chơi đùa, người ta chỉ đi theo để canh chừng nó thôi.

Thế nên có tôi ở đây chơi cùng, cùng đi hái hoa bắt bướm, rồi tết vòng nguyệt quế bằng hoa dại, con bé thích lắm. Buổi trưa ở hồ súng này không có ai. Ở đây lại cách khá xa các khu vườn khác. Hồ nước mênh mông này dùng để lấy nước tưới tiêu, ở giữa hồ cũng có một cái đình hóng mát được xây dựng rất kì công. Hai chị em ngồi trong đình, tôi nhìn ngắm bông hoa súng mà thất thần.

Bỗng nhiên tôi lại nghe thấy tiếng bước chân, nhìn sang thấy ba người bịt mặt không biết bước đến từ bao giờ. Ngay lập tức tôi bước lên phía trước bé con để nó ở sau lưng. Tôi nhìn ba người này trong lòng cảnh giác.

“Mấy người là ai? Có biết đây là đâu không mà dám đến?”

Mấy người này không bị mắc mưu của tôi, không ai trả lời, một tên cầm dao chuẩn bị đâm về phía tôi, tôi sợ hãi nhưng không mất bình tĩnh, phản xạ được tập luyện nhiều ngày của tôi giờ có tác dụng. Nhanh như cắt tôi né được con dao rồi bẻ gập tay của hắn, cướp được con dao về phía mình. Ba người này không ngờ tôi lại có phản ứng nhanh như thế, trong nhất thời đứng im tại chỗ không dám manh động.

Bé Linh sau cơn sợ hãi tột độ hét toáng lên:

“Người đâu, người đâu đến đây!”

Ba tên này bị tiếng của bé Linh làm cho cuống lên, chúng đưa mắt nhìn nhau rồi một lần nữa ra tay. Một tên cố gắng nhắm mục tiêu vào bé Linh, hai tên còn lại lao vào tôi. Tôi không thể vì mình mà khiến bé con bị thương được nên cố gắng không cho tên kia vây lại. Có lẽ vì thế mà tôi lộ ra sơ hở, nhìn nhát dao chuẩn bị đâm xuống tay mình, tôi vẫn không có cách nào tránh được. Đúng lúc này, một mũi tên từ đâu bắn ra, chạm đúng con dao của tên sát thủ. Dao văn đi lại kèm thêm tiếng dồn dập của bước chân người, ba kẻ vội vàng chạy nhanh thoăn thoắt đến mép tường.

Người vừa đến nơi, ba chiếc bóng đen lao khỏi tường. Ông quản gia nhìn bé Linh và tôi hỏi:

“Mợ cả, cô năm, ba người đó là ai?”

Tôi chỉ xuống con dao rơi trên sàn:

“Ông quản gia kiểu gì để cho người ta vào muốn giết chị em tôi.”

Ông ta bất ngờ trước sự chất vấn của tôi. Mặt méo xệch biến sắc mấy lần. Bé Linh tròn đôi mắt lên tiếng nói:

“Đúng vậy, có ba người rất đáng sợ, cần dao muốn đâm hai chị em, suýt nữa con bị người ta đâm trúng rồi.”

Ông Lý có lẽ biết động tĩnh ở đây cũng đi đến. Ông nhìn mũi tên và con dao ở sàn, bảo người nhặt lên rồi về phòng khách nói chuyện. Tôi theo lời ông kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối bị ba người bịt mặt muốn giết tôi. Bé Linh ngồi trong lòng ông, mắt vẫn còn một chút sợ hãi, nói:

“Người ta suýt thì đâm vào con. May mà có chị Yến. Người ta còn suýt đâm vào chị ấy.”

“Không sao, có ta đây.” - Ông Lý cưng nựng nói với bé rồi vuốt ve mái tóc tơ mềm mượt của nó.

Nằm trong lòng ông Lý, Gia Linh cuộn tròn lại như một chú mèo nằm hưởng thụ. Ông Lý nhíu mày lại, dặn dò tôi không được đi chỗ vắng người, để chị Xoan không được rời khỏi tôi nửa bước, ông bảo sẽ điều tra sau.

Tôi chỉ đành nghe theo chứ cũng chẳng biết làm sao bây giờ, nhìn mũi tên gỗ và con gao găm vẫn nằm trên bàn, tôi xin phép rồi trở về phòng. Bé Linh được ông Lý dỗ dành không đi theo tôi nữa. Tôi trở về phòng lấy một tờ giấy và bút, mường tượng lại tổng quan khung cảnh nhà ông Lý, vẽ lại sơ đồ.

Lại qua một ngày, buổi tối đã đến.

Anh Tính lại vệ sinh thân thể cho cậu Đức, tôi cũng giúp cậu lau rửa mặt mày cho cậu. Hôm nay dù đã thuyết phục anh Tích kể chuyện nhưng lại chưa có thời gian ngồi nghe. Giờ cũng sắp đến giờ ngủ, chị Xoan hầu hạ tôi tắm rửa rồi cũng về phòng bên cạnh.

Không biết bằng cách nào, lúc chập tối nay, bố tôi biết chuyện tôi gặp phải đã kiên quyết đưa anh Thể và anh Thế đến đây. Hai anh như hình với bóng, giờ vẫn còn đang đứng ngoài cửa. Tôi ái ngại, áy náy nói hai anh đừng lo, không phải đứng như thế nhưng hai anh lại chẳng nghe. Tôi không biết làm sao để thay đổi bèn nói với hai anh cứ thay phiên nhau còn nghỉ ngơi. Nghe tôi thuyết phục có lý, hai anh cười hì quyết định ban đêm sẽ mỗi người canh một nửa.

Tôi không nghĩ linh tinh nữa, giúp cậu Đức nằm nghiêng để lau lưng và gáy. Vì ngày nào cũng ngâm và tắm nước thuốc nên tối chỉ cần lau lại bằng nước thảo dược. Cả người cậu giống như một cây thuốc phát ra đủ thứ mùi thảo mộc. Có lẽ đã sống chung với thuốc lâu năm nên cả người cậu có thứ mùi đặc trưng quen thuộc mà lại lạ lẫm này.

Xong xuôi, tôi mặc lại quần áo cho cậu, nhìn giương mặt này tôi lại không kiềm được sờ lên sống mũi cao thẳng, hàng mi đen nhánh và bờ môi mềm của cậu. Nhìn ở khoảng cách gần, nét đẹp này càng có sức hút giới tính hơn. Vì có chị Xoan ở phòng bên cạnh, lại có anh Thế ở ngoài nên tôi yên tâm đi ngủ. Nằm xuống, tôi nhớ lại bữa cơm chiều nay.

Tôi trộm quan sát mọi người nhưng mấy con cáo già này không hổ là lõi đời. Chẳng ai có biểu hiện gì hết. Tôi không tin chuyện này không liên quan đến mấy người kia. Bọn họ làm việc quá vội vàng đi. Vừa mới buổi trưa giao việc, chiều đã muốn giết tôi rồi. Thế giới đang ngày càng tiến đến sự văn minh hơn, tươi đẹp hơn thế nhưng ở một nơi nào đó, của những người nào đó vẫn ngập chìm trong u tối và ác độc. Tôi không hiểu tiền tài, danh vọng và thế lực là gì mà người ta lại vì nó tước đoạt đi sinh mạng người khác. Những người này liệu có tin nhân quả không?

Miên man suy nghĩ, tôi uống một chén nước ấm rồi lên giường đi ngủ. Sau khi chèn chiếc gối ở giữa, tôi nằm xuống rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tự nhiên tôi thấy khói mù mịt trong phòng, tưởng là cháy nhà lên vội vàng hô lên để mọi người đến cứu hỏa. Thế nhưng lúc này, tôi lại không thể nào mà mở miệng nổi. Hoặc nói đúng hơn là âm thanh cứ chẹn ở cổ tôi, không thoát ra được khỏi họng.

Trong không gian tranh sáng tranh tối, khói vẫn mù mịt, một giọng nói vang vọng khắp nơi như gần như xa in vào đầu tôi:

“Nhanh lên! Nhanh lên! Không còn kịp nữa…”

“Ai, ai đấy?” - Tôi hét lên hỏi trong đầu, đưa mắt nhìn quanh.

“Nhanh lên, mau nhanh lên. Không còn kịp nữa…” - Một lần nữa âm thanh này lại vang vọng lên.

Tôi hoảng hồn khi nghe âm thanh như từ địa ngục này. Thứ âm thanh ma mị này lâu lắm rồi tôi không nghe thấy. Một cái bóng đen từ từ muốn phủ đến người tôi. Tôi thấy cái bóng đen đến gần, tim muốn nhảy ra ngoài, lồng ngực phập phồng hít thở không thông. Tôi la hét, vùng vẫy, muốn thoát ra nhưng dường như có gì đó khiến cho chân tay tôi nặng nề khó tả.

Chiếc bóng đen ngày càng tiến lại gần, tôi đành cố gắng nằm im, không giãy giụa nữa, đợi khi bóng đen chỉ còn cách tôi nửa mét, tôi lấy hết sức bình sinh đấm thẳng lên đầu hắn ta. Tôi không ngờ cú đấm này của mình thực sự hữu hiệu, cái bóng đen tan biến, khung cảnh mịt mờ khói sương cũng tan biến.

Cả người tôi mệt mỏi thả lỏng xuống giường. Lại gặp ác mộng. Tôi mở mắt ra, thấy mọi chuyện vẫn như bình thường. Tôi nhìn ra ngoài vẫn thấy bóng dáng anh Thế đứng canh bên ngoài, trong lòng yên tâm hơn nhiều. Nhìn cậu Đức vẫn ngủ say, cách một chiếc gồi chỉ cần chạm tay là với đến, tôi nghĩ hay lại làm như hôm qua. Phong thủy ở phòng này tồi tệ thật, hai đêm ngủ cả hai đêm đều nằm mơ đáng sợ.

Sau khi rót chén nước trà uống, tôi đã tỉnh táo hơn, không khí mùa này vừa oi vừa bức, nóng nực. May mà trong phòng còn có chiếc quạt điện treo, nếu không chắc bị nướng thành con lợn quay mất. Tôi quay về giường, nằm xuống, dù mệt mỏi nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Tôi lại kéo tay cậu Đức sang, đặt lên vai mình rồi mới yên tâm nhắm mắt. Dù biết cậu ta là người thực vật, tôi có bị bóng đè cậu cũng không gọi tôi dậy được nhưng làm thế này vẫn thấy an toàn hơn là không.

Tôi ngủ thiếp đi đến sớm hôm sau mới tỉnh dậy. Trời vừa sáng, nắng chiếu qua khe cửa luồn lách vào trong phòng, kéo dài lên trên giường. Nhìn cậu cả trước mặt, con mắt thâm tím, tôi giật nảy mình, tỉnh cả ngủ.

Đây là chuyện gì? Trong đầu tôi lùng bùng muốn nhớ lại mọi thứ đêm qua. Trong phòng không có người khác. Tôi chạy đi kiểm tra các cửa, lại kiểm tra then chốt. Sau cùng tôi thò đầu ra hỏi:

“Hôm qua anh có thấy gì khả nghi không?”

Anh Thể cùng anh Tích đang ngồi ăn bát mì chị Xoan mang đến thấy tôi thò đầu ra hỏi thì giật mình.

“Không, hôm qua trời cũng đỡ nóng, chẳng có chuyện gì hết.”

Nghe nói xong tôi thụt vội đầu vào rồi chốt cửa.

“Vậy, nói vậy… hay là hôm qua mình nằm mơ nên đánh cậu?”

Hồi nhỏ thi thoảng tôi cũng hay bị mộng du. Có lần bà kể tôi mộng du, tỉnh dậy lúc nửa đêm, chuẩn bị cặp sách đi học. May mà cả nhà để ý chứ nếu không nửa đêm tôi tự đi đến trường thì…

Thế nhưng lâu lắm rồi tôi không còn bị mộng du nữa mà. Thật sự tôi không thể nhớ được đêm qua có chuyện gì xảy ra khiến cậu bị thâm mặt nữa. Chuyện này không thể để cho người khác biết được. Tôi mở cửa, nói vọng ra:

“Anh Tích, chị Xoan lát nữa mang nước đến tôi lau người cho cậu.”

“Vâng thưa mợ!”

Tôi nhìn vào chiếc balo của mình treo trên tường, đây là đồ dùng mà hôm qua anh Thế mang đến cho tôi. Còn một số đồ đạc nữa tôi đã cất vào tủ. Tự nhiên tôi nhớ ra dầu gù hương và kem che khuyết điểm. Nhìn mặt cậu tìm thâm một mảng, trong lòng tôi hơi áy náy. Gương mặt đẹp đẽ, nam tính và tuấn mỹ thế này tự nhiên lại có một vết tím bầm. Ai không biết còn tưởng tôi hành hung chồng… mà có lẽ đúng là tôi làm thật. Nhưng mà tôi hoàn toàn không biết gì hết.

Nghe tiếng gõ cửa, tôi kêu anh Tích và chị Xoan để nước lên kệ, rồi đẩy hai người ra ngoài.

“Từ nay việc này để tôi làm cho cậu, tôi là vợ của cậu Đức nên mọi người cũng phải để tôi chăm sóc cậu chứ. Tắm rửa phải để tôi.”

Nói xong tôi chốt then cửa lại, bắt đầu vệ sinh thân thể cho cậu. Mà cái cậu này sạch sẽ thật, tối tối ngày ngày lau rửa vệ sinh, thơm tho sạch sẽ hơn cả tôi. Tôi chạm nhè nhẹ lên vết tím trên mặt cậu, sau đó lấy dầu gù hương thoa lên, miết nhè nhẹ như mát-xa để vết bầm mau tan. Sau đó lau xuống người và lưng cho cậu…

Còn chỗ đó, chỗ đó… bên dưới là vùng cấm của cậu. Tôi ngập ngừng, nếu tôi không làm thì cũng đâu có ai biết. Nhưng mà làm thế một lần thì được, nhiều lần nhỡ đâu lại khiến cậu bẩn sinh bệnh viêm nhiễm thì không được. Tôi nhắm mắt đánh liều.

Tôi loay hoay kéo cạp quần cậu xuống, tháo chiếc bỉm người lớn ra, chuẩn bị lau cho cậu. Lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó, cả người tôi đơ ra, tim tôi đập loạn như thể lần đầu đi thi vấn đáp học sinh giỏi cấp huyện ý. Không biết có phải vì tư tưởng xấu nên tôi cảm giác như có ánh mắt nhìn tôi. Nhưng khi ngẩng lên thì chẳng thấy ai hết. Chắc là do ảo giác thôi. Mà cậu Đức thì cả người ửng đỏ, có lẽ là do tôi dùng nước hơi nóng rồi. Tôi đổ thêm chút nước pha vào chậu cho mát rồi nhắm mắt “dọn dẹp” vùng cấm cho cậu.

Làm xong, tôi thay bỉm mới, kéo lại quần cho cậu rồi mới ra ngoài. Tôi mang bỉm cũ và chậu nước bê ra ngoài cửa. Anh Tích đang húp nốt chút mì cuối cùng trong bát, thấy tôi cầm bỉm ra thì anh hít vào một hơi rồi ho sặc sụa, sợi mì còn thò ra khỏi mũi.

“Mợ… mợ… mợ thay bỉm cho cậu ạ?”

“Ừ!” - Tôi cố gắng thản nhiên dù trong lòng vô cùng xấu hổ.

Tuy có cố gắng thế nào nhưng sắc mặt đỏ bừng của tôi cũng tố cáo tôi không hề bình thường như biểu hiện. Cảm nhận được sức nóng trên da mặt, tôi nói:

“Anh dọn chỗ này đi, tôi vào thay đồ rồi lên nhà trên.”

Chẳng đợi ai trả lời tôi vội quay vào, phủ lên mặt cậu Đức một lớp che khuyết điểm, tán một chút bột thầy Nhẫn cho, may thay thứ màu sắc hỗn tạp này của tôi lại vừa vặn che được sắc tím trên mặt cậu. Như thế này vừa không sợ trôi lớp che khuyết điểm lại cũng nhanh lành vết thương. Xong xuôi tôi mới thay quần áo để lên trên nhà trên chào hỏi ông bà Lý.

ps

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đừng ngại ủng hộ mình nha, Nếu yêu thích đừng ngại donate ủng hộ tùy tâm ạ. Xin trân trọng cảm ơn!

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.