Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia

Tiểu thuyết gốc · 1594 chữ

Gần đây vì mẫu thân rất thích đi chùa dâng hương mà kinh thành trị an đúng lúc không an toàn nên Hạ Tử Hiên chỉ có thể đi theo hộ tống.

Thật ra hắn chỉ cần sai thuộc hạ đi là được nhưng mẫu thân lại vì hắn cầu tình duyên nên nhất quyết lôi hắn đi theo.

Ai ngờ đi đến dọc đường thì thấy phía trước một đám trang điểm giống thổ phỉ, Hạ Tử Hiên lập tức sai người vây bắt.

Vũ Văn phu nhân nghe được hắn tiếng hô thì giật mình.

“Làm sao vậy? Có sơn tặc sao?”

Hạ Tử Hiên trấn an nàng: “Người đừng lo con đã sai người vây bắt rồi.”

“Vậy lại gần xem sao đi. Ta thấy ở đó có cái cô nương, chắc là bị cướp đây, thật là đáng thương."

Hạ Tử Hiên cưỡi ngựa lại gần, nhìn thấy cái kia nhỏ bé bóng hình thì giật mình.

“Tiểu Thúy?”

Hạ Tử Hiên nhìn nàng chật vật dáng vẻ thì hoảng sợ. Nghĩ đến cái kia nhân, trong lòng không nhịn được lộp bộp.

Vũ Văn phu nhân giật mình nhìn hắn. Nàng nhi tử thế nhưng quen biết cô nương này, chẳng lẽ đây là nhi tử người trong lòng.

Bà tò mò nhìn Tiểu Thúy. Dung mạo thanh tú khả nhân, dáng người nhỏ nhắn linh động là một đáng yêu nữ tử. Tuy nhiên không thể nào so với kinh thành quý nữ nhóm. Không biết nhi tử nhìn trúng nàng điểm nào.

Tiểu Thúy nghe thấy quen thuộc tiếng gọi thì không khỏi bàng hoàng.

Nàng vội vã chạy tới Hạ Tử Hiên trước ngựa quỳ xuống khóc lóc.

“Hạ lão gia, ngài mau mau cứu công tử đi. Ngài ấy bị rơi xuống vực rồi.”

“Cái gì?” Hạ Tử Hiên kinh hãi. Nhìn xuống kia sâu thẳm vực, trái tim như bị người lôi ra lăng trì.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu như máu, gân xanh nổi lên trên trán. Hắn thực sự phẫn nộ.

Lạnh như băng ánh mắt nhìn về đám thổ phỉ. “Đem chúng đưa tới ngục giam, đợi khi ta về sẽ đính thân xử lý. Còn lại theo ta xuống đáy vực tìm người.”

Nói xong Hạ Tử Hiên liền liều mạng thúc ngựa chạy đi.

Ngọc Khanh, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện gì.

Vũ Văn phu nhân nhìn hắn vội vàng hoảng hốt bóng dáng thì đã hiểu phần nào.

Nhi tử người trong lòng chỉ sợ là tiểu cô nương chủ tử đi.

Bà nhìn cái kia khóc nức nở cô nương thì đau lòng. Vội vàng sai người đem Tiểu Thúy mang lên xe ngựa an ủi.

Tiểu Thúy tại bà dò hỏi liền thành thật báo cáo. Lúc này bà mới biết nhi tử người trong lòng chính là thái phó ca nhi nhị tử.

Gần đây toàn kinh thành đều vì hắn mà sôi sục. Hôm thái phó mừng thọ bà không tham dự nhưng bà con dâu trưởng lại tham gia.

Khi đại tức phụ trở về đã hết lời khen ngợi vị kia nhị công tử. Không chỉ dung mạo tuyệt sắc hơn người hơn nữa khí chất cũng là nhất lưu. Tuy rằng tuổi có chút lớn nhưng thực sự là con dâu ưu tú người được chọn.

Thậm chí, đại tức phụ còn muốn hỏi cưới hắn cho bà đại cháu trai kìa. Ai ngờ vị này nhị công tử lại là bà tiểu nhi tử người trong lòng.

Vậy nên khi nghĩ đến Nhan Ngọc Khanh rơi xuống vực, trong lòng bà vô cùng lo lắng. Nhi tử tính cách bà hiểu rõ, nếu vị này nhị công tử ra chuyện gì, chỉ sợ hắn sẽ cả đời cô độc mất.

Hạ Tử Hiên phi ngựa như điên xuống chân núi, trong lòng không ngừng sợ hãi, chỉ sợ một thoáng qua hắn cùng ái người liền âm dương lưỡng cách.

Tiểu Thúy ở Vũ Văn phu nhân chấn an xong liền nhanh chóng trở về Nhan phủ báo tin.

Nhan gia hiện tại không có lấy một vị chủ tử trong nhà. Nhan lão gia cùng Nhan đại thiếu đều tại lễ bộ làm việc, Nhan phu nhân thì đi dự tiệc.

Thấy vậy nàng chỉ có thể đi tìm Vân ma ma giúp đỡ. Vân ma ma nghe Tiểu Thúy lời nói thì hoảng sợ vô cùng.

“Mau, đến Tư Mã gia mời phu nhân trở về. Tiểu Mã ngươi chạy nhanh tới lễ bộ tìm lão gia cùng đại thiếu. Tiểu Chu ngươi mang theo một nhóm thị vệ cùng đại phu nhanh chóng xuống dưới đáy vực tìm kiếm.”

Vân ma ma vội vàng phân phó người hầu làm việc. Trong lòng không ngừng cầu nguyện nhị thiếu nhất định không thể xảy ra chuyện gì. Bằng không phu nhân cùng lão gia sẽ phải đau khổ suốt đời.

Bên này tất cả mọi người đều vì Nhan Ngọc Khanh mà rối loạn thì bên kia Nhan Ngọc Khanh cũng không hảo đi nơi nào.

Ngay khi xe ngựa lao xuống vực Nhan Ngọc Khanh đã vội vàng thoát ra túm lấy bên vách đá cây to. Nhìn cái kia vỡ nát xe ngựa, trong lòng hắn không nhịn được kinh hoàng.

Cố gắng bình tĩnh lại quan sát xung quanh.

Vách đá phần lớn đều là rêu trơn trợt, mà cành cây này cũng không biết là có thể giữ được hắn bao lâu .

Càng là nguy cấp Nhan Ngọc Khanh càng bắt chính mình phải bình tĩnh, trái tim đập thình thịnh liên hồi.

Hắn đang sợ hãi. Hắn chưa từng gặp trường hợp nguy hiểm thế này. Dù rằng cái kia hại chết hắn động đất cũng không khiến hắn khắc sâu ấn tượng như hiện tại.

Bản thân trơ trọi bên vách đá, phía dưới là vực sâu. Chỉ sai chân một bước chính là vạn kiếp bất phục.

Nhan Ngọc Khanh cắn chặt môi, đau đớn sẽ làm hắn bình tĩnh lại.

Yên lặng quan sát xung quanh, Nhan Ngọc Khanh phát hiện bên vách đá gần hắn có rất nhiều dây leo. Hơn nữa còn rất to, có vẻ rất chắc chắn.

Nhìn xuống dưới, hắn lúc này cũng cách đáy vực không quá xa, nếu cẩn thận dù rơi xuống chắc vẫn còn giữ lại được cái mạng.

Nhan Ngọc Khanh đầu tiên là đem trên người vật nặng toàn bộ ném xuống nhằm giảm bớt cân nặng.

Bám lấy cành cây từ từ đứng dậy, cố gắng lấy đà nhảy qua tới.

“A”

Nhan Ngọc Khanh túm chặt dây leo, trái tim đập thình thịnh như đánh trống.

Hai chân hai chân túm chặt lấy dây leo. Tay trái đưa ra túm lấy cái dây leo khác dựt mạnh.

Hắn đem dây kéo kết chặt lại với nhau, bện lấy ba bốn lần. Kết xong hai cái dây đủ dài, hắn mới dám vươn tay dời người.

Từ từ, từ từ theo sợi dây di người xuống. Bàn tay non mềm đau rát đầy vết xước. May nhờ dây leo chắc chắn, hơn nữa lúc nãy hắn có có dự phòng mấy dây leo khác mới đủ độ dài để xuống dưới an toàn.

Chân vừa chạm đất, Nhan Ngọc Khanh không nhịn được quỳ xuống, cảm nhận mặt đất bằng phẳng hắn mới nhận thấy được bản thân vẫn đang còn sống.

Nghỉ ngơi một lát, Nhan Ngọc Khanh mới nghĩ cách tìm cách thoát khỏi đây.

Nhan gia người chắc không thể nhanh như vậy là biết hắn tung tích. Xem ra việc hắn cần làm vẫn là trước tìm chỗ cư trú an toàn đã.

Hắn đỡ cây đứng dậy, từ bên hông lấy ra một cái dao nhỏ, đây là hắn luôn mang theo phòng thân.

Lấy dao cắt lấy hắn áo ngoài.

“Xoẹt, xoẹt.”

Hắn đem một nửa chiếc áo cắt thành những marh vài dài cùng mỏng. Cứ đi qua một đoạn, hắn lại đem mảnh vải buộc vào thân cây hoặc cành cây làm dấu hiệu.

Không tìm thấy hang động, hắn chỉ có thể tìm một bãi đất trống lớn là nơi ở tạm.

Mấy ngày này thời tiết hanh khô, nên cũng không sợ trời mưa. Hắn chỉ lo gặp phải thú dữ rắn độc gì đấy thì chết.

Đem bãi đất trống nhặt sạch sẽ, để an toàn, hắn còn làm thêm mấy cái bẫy thô sơ để phòng thân.

Ổn định rồi hắn mới rời đi tìm nguồn nước cùng đồ ăn. Vừa đi hắn vừa chú ý tìm ít cây trúc để lấy làm ống đựng nước.

May trời không phụ đường người, Nhan Ngọc Khanh đi một đoạn thì thấy một con suối nhỏ, đem thủy đổ đầy ống sau đó dùng nửa chiếc áo ngoài còn lại như tay nải gói lại, rồi đi xuống bắt lấy hai con cá mang lên. Đem chúng làm sạch sau đó mới rời đi.

Lúc này Nhan Ngọc Khanh thực cảm ơn hắn kiếp trước gia gia thường hay đưa hắn vào rừng cắm trại. Nếu không hắn thực sự không biết làm sao đây.

Đi tìm thêm chút quả rừng cùng củi khô, Nhan Ngọc Khanh mới mĩ mãn trở lại bãi đất trống.

Hắn dùng củi khô nhóm lửa rồi nướng cá. Không có gia vị, cá hết sức khó ăn. Nhưng hắn đói bụng cũng chỉ có thể chấp nhận nuốt xuống.

Bạn đang đọc Cửu Kiếp Tán Tiên sáng tác bởi MẫuĐơnĐình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MẫuĐơnĐình
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.