Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia

Tiểu thuyết gốc · 1098 chữ

Chẳng mấy chốc đã đến Nhan thái phó mừng thọ đại tiệc. Hơn một nửa kinh thành quyền quý đều có mặt. Tại trong bữa tiệc Nhan thái phó cũng đem Nhan Ngọc Khanh giới thiệu cho mọi người.

Nhan Ngọc Khanh ca nhi thân phận như một trái bom tạc nổ cả kinh thành. Nhìn Nhan Ngọc Khanh ôn nhu như ngọc, tuyệt thế dung nhan quả thực là kinh diễm vô cùng.

Nữ nhi nhìn thì mất mát , nam nhân thấy thì mất hồn. Tuy rằng ngại với hắn đã 20 tuổi nhưng hắn gia thế cùng dung mạo làm hắn ở tại quyền quý trong vòng rất được hoan nghênh.

Từ ngày mừng thọ kết thúc, người tới Nhan gia cầu hôn nhiều vô cùng, Nhan phủ cửa chính đã không biết bị đạp hư bao lần.

Nhan gia người thấy như vậy cảnh tượng thì an tâm. Tuy nhiên cũng vì Nhan Ngọc Khanh lựa chọn tương lai phu quân mà sầu đến tóc bạc.

“Lại đưa tới nữa sao?” Nhan Ngọc Khanh nhìn Tiểu Thúy bưng một sấp tranh vào thì buồn bực.

“Đây mới là một phần ba thôi a công tử.” Tiểu Thúy thở dài.

Tiểu Thúy tuy vui mừng công tử nhà nàng được người ta yêu thích, nhưng thế này vẫn còn quá phô trương đi.

Nhan phủ ngày nào cũng có người đến cầu hôn không nói, nàng ngày ngày đều phải cùng công tử giới thiệu mấy cái kia cầu hôn người tư liệu.

Thật sự muốn mệt chết nàng mà.

Nhan Ngọc Khanh cũng có chút khó chịu. Giận dỗi ném xuống bút lông liền quay vào phòng ngủ.

Tiểu Thúy thấy hắn như vậy thì giật mình. Nhà nàng công tử xưa nay nhất quán ôn nhu biểu tình, nào đã bao giờ như vậy tiểu sử tính tình.

Nàng muốn chạy vào xem công tử, nhưng lại có chút e ngại. Thế nên liền chạy tới đại phu nhân viện báo cáo.

“Cái gì? Thằng bé thực sự ném bút giận dỗi.” Nghe Tiểu Thúy nói, Nhan phu nhân có chút kinh sợ.

Tiểu Thúy: “ Dạ phải. Công tử giờ đang ở lì trong phòng, không thèm ngó ngàng đến ai cả.”

Nhan phu nhân vẫy tay : “ Ngươi trở về trước đi. Có chuyện gì thì nhanh chóng báo.”

“Là. Nô tỳ cáo lui.”

Nhan phu nhân trầm tư vân vê trong tay chén trà: “ Ma ma bà nói, Ngọc Lang rốt cuộc là chuyện thế nào.”

Bên cạnh ma ma cười: “ Bao năm qua nhị thiếu được nuôi dạy như một nam nhân thực sự, chẳng qua nhất thời không thích ứng được thôi.”

Nhan phu nhân: “ Vậy à ?”

Ma ma đề nghị: “ Phu nhân không bằng để nhị thiếu ra ngoài dạo chơi một chút. Nếu cứ giữ nhị thiếu khư khư trong nhà chỉ sợ càng làm ngài ấy khó chịu thôi.”

“Ngươi nói phải. Để lát nữa dùng thiện xong ta sẽ cùng Ngọc Lang nói chuyện.”

Tiểu Thúy hứng thú bừng bừng nhìn cảnh sắc bên đường, Nhan Ngọc Khanh thấy nàng như vậy, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

“Công tử ngài xem, khung cảnh thực sự đẹp quá đi!” Tiểu Thúy hưng phấn lôi kéo hắn tay.

Nhan Ngọc Khanh mỉm cười: “Được rồi, nhìn ngươi kìa. Cứ như con khỉ con vậy.”

Tiểu Thúy cười: “Ta chính là con khỉ nhỏ chuyên mua vui cho công tử.”

Nhan Ngọc Khanh nhìn nàng chân thành ánh mắt thì trong lòng rất ấm áp.

Nha đầu này xưa nay đều hết lòng vì hắn. Đợi ngày sau hắn nhất định sẽ giúp nàng tìm một mối hôn sự tốt.

“Phía trước xe ngựa mau dừng lại.”

Hí hí

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhan Ngọc Khanh lung lay ngã, giật mình hỏi.

Phía trước phu xe hoảng sợ: “ Công tử, chúng ta hình như gặp được sơn tặc rồi.”

“Sơn tặc.” Tiểu Thúy kinh hãi.

Nhan Ngọc Khanh cau mày. Hắn lần này ra ngoài nhưng chỉ mang vài tên sai vặt. Nếu cùng đám sơn tặc cứng đối cứng chỉ sợ là không được.

“Lão Lý, ngươi hỏi bọn chúng muốn gì? Nếu muốn vàng bạc thì trực tiếp cho hắn đó là.”

“Dạ.” Lão Lý cũng là phu xe đáp.

Nhìn trước mặt hung thần ác khí đám người, ông cố gắng nói lớn: “Các vị hảo hán không biết có chuyện gì? Nếu muốn lộ phí thì xin từ từ nói.”

Dẫn đầu thổ phỉ nghe vậy thì cười lớn: “Các người cũng thức thời quá nhỉ. Chỉ cần đem các ngươi đáng giá đồ vật toàn bộ để lại, chúng ta sẽ tha cho các ngươi.”

Nhan Ngọc Khanh : “ Đưa cho bọn họ đi.”

Lão lý mở ra xe ngựa, định đem tiền bạc giao ra thì nghe thấy thổ phỉ kêu dừng lại.

Thật ra tại cửa xe mở ra một khắc, kẻ đứng đầu đám phỉ tặc đã nhìn thấy Nhan Ngọc Khanh dung mạo. Cái kia ôn nhu như ngọc tuyệt sắc nam nhân đã khiến hắn hốt hoảng.

Nhất thời thấy sắc nảy lòng tham.

“Huynh đệ, mau, đem cái kia nam nhân bắt về cho ta.”

“Các ngươi định làm gì?” Lão Lý kinh hãi.

Vài tên hộ vệ nhanh chóng chạy tới chắn ở phía trước.

Tiểu Thúy không nhịn được đe dọa.

“Nhà ta công tử là con trai của Thái Phó đương triều. Các ngươi đừng có làm bậy.”

Thổ phỉ đáng khinh cười: “Ta còn chưa nếm qua quan gia nhân mùi vị đâu. Sợ cái gì? Chết thì chết thôi. Dù sao chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.Các huynh đệ, thượng.”

Đám thổ phí hùng hổ xông lên, đám người hộ vệ không ngăn cản được. Đương lão lý định cùng chúng liều mạng thì con ngựa nổi điên.

“hí…..hí…”

Xe ngựa sốc nảy Lão lý bị rơi xuống đất. Nhan Ngọc Khanh nhìn con ngựa nổi điên cũng vội vàng đẩy Tiểu Thúy xuống, nhưng hắn chưa kịp nhảy ra thì cả xe lẫn ngựa đã lao thẳng xuống vách núi.

“Công tử”

Tiểu Thúy thất thanh la to.

Đám thổ phỉ cũng bị hoảng sợ, nhưng nhanh chóng hồi thân.

“Mau bắt hết chúng lại .”

Tiểu Thúy tuyệt vọng, đang định cũng nhảy xuống vách núi thì có tiếng la lớn.

“Tất cả dừng tay.”

Tiếp đó đám thổ phỉ bị binh lính bao vây.

Bạn đang đọc Cửu Kiếp Tán Tiên sáng tác bởi MẫuĐơnĐình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MẫuĐơnĐình
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.