Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Phương- bà đây thành ảnh hậu rồi

Tiểu thuyết gốc · 1865 chữ

Công ty giải trí Vạn Ảnh----

RẦM ! Cửa phòng làm việc của Phương Phương bị một ngoại lực tác động mạnh vào, phát ra tiếng kêu khiến người ta giật nảy mình.

Thế nhưng người phụ nữ đang ngồi quay lưng lại cửa lại không có vẻ gì bất ngờ, chầm chậm quay người lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến Như Liên dù đã quen Phương Phương lâu rồi cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Mày lá liễu khẽ nhếch , sống mũi cao thẳng có chút giống con lai, môi được tô một lớp son bóng màu đỏ đất cùng với mắt mí lót đánh màu khói càng tăng thêm vẻ quyến rũ, đặc biệt là làn da trắng hồng căng mịn như da em bé, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn không hề làm mất đi sự dịu dàng vốn có của phái nữ mà tăng thêm sự phá cách và mạnh mẽ khiến người ta không khỏi muốn chinh phục . Người không biết có khi còn nghĩ cô là một doanh nhân thành đạt chứ không phải một nữ diễn viên.

" Ngắm đủ chưa ? "

Lời nói phát ra từ cái miệng nhỏ xinh lại không khác gì tên lưu manh, kéo Như Liên đang ngơ ngác trở về.

" Lau nước dãi đi" Phương Phương mỉm cười, mắt cong cong " anh biết là anh đây rất đẹp nhưng cưng cũng đừng tỏ ra thèm thuồng như thế chứ ".

Như Liên trừng mắt " Bây giờ em đã là ảnh hậu rồi , chú ý hình tượng chút đi , đừng có suốt ngày bày ra bộ dạng dọa fan chạy mất thế nữa ."

" Ảnh hậu ? " Phương Phương lập tức nắm được trọng tâm, cũng không để ý đến lời châm chọc của Như Liên " Ý chị là gì ?" nghiêm túc lại, phong thái làm việc lập tức hiện ra thay thế cho bộ dạng lưu manh ngả ngớn.

Như Liên mỉm cười, cô thực sự thích tác phong làm việc dứt khoát này của Phương Phương “ Ban tổ chức bên Oscar vừa thông báo phim “ Shine bright “ của em được đề cử ở liên hoan phim, giải phim xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất”. Shine Bright là một bộ phim của David Collins - đạo diễn vàng của Hollywood mà Phương Phương phải tốn rất nhiều công sức mới dành được vai nữ chính, cũng là bộ phim đánh dấu bước ngoặt của cô ở thị trường Âu Mỹ.

“ Nữ chính xuất sắc nhất ? “ Phương Phương nhíu mày “ Chị chắc chứ ?” Không phải vì cô không tin vào bản thân mà cô chỉ có thể hô mưa gọi gió ở giới giải trí Hoa Hạ , Hollywood có quá nhiều diễn viên thực lực mạnh, tùy tiện chọn một người ném ra cũng có thể nổi như cồn, trở thành diễn viên hạng A ở Hoa Hạ , cô cùng lắm cũng chỉ được coi là người mới trong ngành phim ảnh Âu Mỹ nên không khỏi sốc khi nghe tin này. Như Liên tất nhiên cũng hiểu được tâm trạng của cô.

" Đúng vậy. Nhờ danh tiếng của David cùng với việc em mới bước chân vào Hollywood mà rất nhiều người tò mò , đây là một con dao hai lưỡi. Nhưng biểu hiện của em trong 'Shine Bright' quả thực rất xuất sắc, điều này không thể phủ nhận". Phương Phương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

" Nếu không còn việc gì thì em đi trước" Sau đó liền xách túi, đứng dậy sải bước về phía cửa phòng.

" A, còn hợp đồng quảng cáo....."

" Bé cưng" Phương Phương ngắt lời, khóe môi nâng lên nụ cười ngạo mạn " Ngày nào anh cũng làm việc như trâu thế, còn sợ không kiếm đủ tiền nuôi cưng sao ?"

Có tin ông đây không thèm làm nữa không hả.

Đối với vẻ mặt vô lại ấy, Như Liên đã sớm luyện thành quen " Vậy 7. 00 tối nay đến nhà hàng Hạ Tước, ăn mừng phim được đề cử Oscar, chị sẽ cho xe đến đón ".

".... Được , nhưng em sẽ tự đến đó." Cho dù vô cùng chán ghét loại tiệc rượu này nhưng Như Liên đã thông báo thì chắc chắn là rất quan trọng nên cô liền đồng ý. Như Liên mỉm cười hài lòng, về điểm này Phương Phương quả thực rất chuyên nghiệp " Nah, tùy em vậy".

Ra khỏi văn phòng, lên xe, nổ máy liền rút điện thoại ra gọi cho Tống Dực - một cây đại thụ của ngành giải trí Hoa Hạ, ngay cả ở Hollywood cũng rất được chào đón.

" Hi, tiểu Dực Dực "

Bên kia vừa nghe liền biết là ai gọi, lập tức gào rú " Cmn A Phương, bà đừng có mà gọi tôi bằng cái tên đấy !!!"

Phương Phương cười " Bỏ cái A Phương đấy đi, sau này gặp phải gọi là ảnh hậu đại nhân " trực tiếp bỏ qua vế sau.

Tống Dực ngơ ngác: " Ảnh hậu ?"

Bên kia càng cười lớn hơn " That's right, tôi được đề cử nữ chính xuất sắc nhất ở liên hoan phim Oscar. Hừ hừ, thấy lợi hại chưa, tôi đã bảo rằng nhất định sẽ bước lên đỉnh cao sự nghiệp trước 25 tuổi mà lị"

Tống Dực bình tĩnh lại , lập tức cười nhạo " Có gì mà vui đến thế chứ, cái cúp Oscar đấy tôi sớm đã cầm chán từ 800 năm trước rồi"

Phương Phương bĩu môi" Chấp nhận sự thật đi, tôi biết là ông phải lăn lộn mấy bộ phim đầu tiên liền mới được như tôi mà. Ghen ăn tức ở sẽ hại thận nha" Ý chính là ngươi phải đóng bao nhiêu mới được cầm cái cúp ấy mà ta chỉ cần một bộ phim đã có cúp vàng trên tay, thực lực ai hơn liền có thể phân biệt rõ .

" Tôi nói con người bà....." Tống Dực liền tức giận gào lên.

" Được rồi, tôi phải lái xe đây" Phương Phương trực tiếp ngắt lời " Bye" nói xong liền cúp máy, không để đối phương có cơ hội phản ứng. Nở nụ cười thoải mái, mắt cong cong như vầng trăng.

Bên kia Tống Dực bị dập máy liền nổi khùng, ném điện thoại trong tay đi " Phặc ". Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một anh chàng tóc nâu rối mù mặc đồ ngủ nhảy nhót lung tung, ừm, may mà có gương mặt đẹp vớt vát lại.

_____đường phân cách tuyến huyền thoại ________

Đến tiệc rượu

Chiếc xe Benley màu đỏ dừng trước cửa nhà hàng Hạ Tước, Phương Phương mặc một chiếc váy màu đen dài đến mắt cá chân bước xuống, tay áo bằng voan đen phủ kim tuyến dưới ánh đèn của nhà hàng càng thêm rực rỡ tôn lên mài da trắng sáng, môi màu đỏ rượu khẽ ung dung cười, mái tóc ngắn buộc một ít tết vòng ra sau, đính thêm 1 cái kẹp tóc kim cương nhỏ tinh tế, ít đi một chút ngọt ngào của thiếu nữ, lại thêm một chút trưởng thành và quyến rũ, không cần trang sức nào tô điểm cô cũng khiến cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của mình: tự tin, quyến rũ và cá tính được phối hợp hài hòa . Xe đẹp và mỹ nữ là hai thứ dễ thu hút người ta nhất, nếu cả hai cùng xuất hiện thì không cần bàn cãi, tỉ lệ quay đầu 100%.

Bước từng bước trên đôi giày cao gót màu đen , Phương Phương vào phòng. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một bàn thức ăn hoành tráng nhưng dường như lại bị mọi người trong phòng lãng quên. Mỗi người đều đặt lợi ích cá nhân lên trên tất cả, các nữ minh tinh thì ra sức lấy lòng những ông lớn, còn những người có tiếng trong giới thì lại đi tìm mục tiêu của mình. Phản ứng đầu tiên của Phương Phương là quay người bỏ về nhưng lại thấy David bước về phía này nên động tác của cô khựng lại rồi lặng lẽ thu chân đang trong tư thế bỏ đi kia trở về.

" Hi Charlotte, you're here."

Phương Phương cười nhẹ, dùng tiếng Anh Mỹ tiêu chuẩn nói : " I remembered that you could speak Chinese" . Khi hợp tác cùng với David và tổ ekip cô đã học được không ít âm điệu của người bản xứ.

" Được thôi Charlotte, tôi biết là cô không thích những bữa tiệc như thế này nhưng ở đây quả thực có rất nhiều ông lớn trong ngành. Nếu bây giờ cô bỏ đi thì có vẻ như không được nể mặt tôi lắm, mà đối với sự nghiệp của bản thân cô cũng sẽ không tạo được ấn tượng tốt" David cũng không hề đề tâm đến sự thẳng thắn của Phương Phương. Giọng điệu ôn hòa nhưng lời nói lại nửa khuyên bảo nửa uy hiếp.

Phương Phương nheo mắt " Đạo diễn ngài là đang uy hiếp tôi sao ?" cách nói của ông ta làm cô rất khó chịu, đặc biệt là kiểu uy hiếp nhưng lại cứ làm ra vẻ đang muốn tốt cho cô.

David cũng ý thức được rằng mình vừa chọc tức bà cô này nên cười cười " xin lỗi, thật không có ý đó, nhưng đại ảnh hậu cũng nên nể mặt tôi mà ở lại uống vài ly chứ ?" Phương Phương khẽ cười gật đầu, giẫm trên đôi giày cao gót màu đen mà hòa vào buổi tiệc. Cũng không bắt bẻ David nữa.

ừm... chủ yếu là tiếng đại ảnh hậu kia quá dễ nghe đi . Mọi người thấy cô đến thì xúm lại mời rượu, ngoài miệng thì lấy lí do chúc mừng trở thành ảnh hậu để ép rượu cô còn ẩn ý thực bên trong ấy mà, cô không rảnh rỗi đến mức đi quan tâm những chuyện này.

Một lúc sau cảm thấy cơ thể có gì không đúng, cô liền lấy cớ với David rằng cần chuẩn bị cho buổi nhận giải rồi nhân lúc không ai để ý liền bỏ về trước. Lên xe, cố gắng gượng lái tới một bãi đất trống. Thế nhưng... mẹ kiếp, sao phanh lại không dùng được ?????

Chẳng lẽ xe cũng bị động tay động chân ? Ha, tính toán cũng thật chu đáo đi.

Giám đốc đâu! Bà phải khiếu nại đám bảo vệ này.

"RẦM"

Tiếng động lớn làm người xung quanh chú ý. Nhưng đợi khi có người đến thì chiếc xe sang trọng đâm vào cột điện đã bốc lửa rừng rực cả một khoảng trời rồi.

Cô......... đã chết rồi.

Mẹ nó, tay còn chưa cầm được cái cúp vàng ấy.

Bạn đang đọc Chu tổng, em đến đây để cưới anh đấy sáng tác bởi JafLinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi JafLinh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.