Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đám ngu xuẩn (2)

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Tiểu hội Tam tông, phân biệt là đại biểu cho ba tông phái: Lăng Nguyệt Tông, Ngân Nguyệt Tông và Hiểu Nguyệt Tông.

Nếu như lưu ý, sẽ phát hiện ra trong tên của cả ba tông phái cũng đều có một chữ Nguyệt.

Hóa ra, thật lâu trước đây, Hiểu Nguyệt Tông cùng với hai Tông môn khác kia, đều thuộc về một đại phái duy nhất.

Chính là về sau, bởi vì đủ các loại nguyên nhân, khiến cho đại phái kia bị phân liệt ra thành ba cái tiểu tông, cũng chính là Lăng Nguyệt Tông, Ngân Nguyệt Tông, Hiểu Nguyệt Tông hiện tại.

Mãi cho đến bây giờ, giữa ba Tông môn vẫn còn duy trì mối liên hệ sâu xa.

Địa bàn ba Tông môn ở cạnh nhau, hơn nữa quan hệ sâu xa thâm hậu, rất nhiều thời điểm cũng đều sẽ hình thành đồng minh, cùng đối kháng kẻ thù bên ngoài.

Đương nhiên, mặc dù là kết minh, nhưng giữa ba Tông môn vẫn âm thầm có những va chạm, cạnh tranh nhất định.

Tiểu hội Tam tông cách mỗi năm năm tổ chức một lần này, chính là thời khắc đánh giá thực lực của ba Tông môn.

- Nửa tháng trước, Lăng Nguyệt Tông liền phát ra thiệp mời, định sẽ tổ chức Tiểu hội Tam tông vào một tháng sau! Lần này đây, bản tông nhất định sẽ cấp cho bọn họ một cái kinh hỉ!

Hiểu Nguyệt Tông chủ thản nhiên cười, tràn đầy tự tin, nói.

Trước kia, mỗi khi nhắc tới Tiểu hội Tam tông, bất luận là Hiểu Nguyệt Tông chủ hay là các vị Trưởng lão, cũng đều phải lắc đầu không thôi.

Bởi vì hai tông phái khác trong Tam tông, ở trong Liên minh Thập Tam Tông, phân biệt bài danh thứ tư và thứ bảy, thực lực so với Hiểu Nguyệt Tông còn cường đại hơn một chút.

Mỗi lần tổ chức Tiểu hội Tam tông, thất thế vẫn là Hiểu Nguyệt Tông. Hiểu Nguyệt Tông chủ cùng với các Trưởng lão, sắc mặt đều không thể nào tốt đẹp cho được.

- Chỉ mong lần này có thể mang đến một chút kinh hỉ, xoay chuyển bại cục trong dĩ vãng. Bằng không, thật là không còn mặt mũi nào đi gặp đám lão bất tử kia!

Vài vị Trưởng lão nhìn nhau cười.

Tại thời điểm các vị Trưởng lão trong lòng đang mơ màng…

Ô…ô…ô…n…g!

Trên bậc thang lối vào, cửa ánh sáng màu xanh chợt lóe lên.

Một thân ảnh tóc xanh vũ động đột nhiên hiện ra trước bậc thang lối vào.

- Rốt cuộc cũng đi ra rồi!

Triệu Phong thở dài ra một hơi, sắc mặt có chút suy yếu.

Cách đó không lâu, hắn mở ra mắt trái, phục chế lại nhiều công pháp cấp bậc cao như vậy, tâm thần cũng tiêu hao rất lớn.

Thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia khiến cho năm cường giả Chân Linh cảnh nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt thoáng biến đổi một chút.

Quang mang tiêu tán đi.

Triệu Phong phát hiện Tông chủ cùng với bốn vị Trưởng lão, cả mười cặp mắt đều đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.

- Tiểu bối âm hiểm, ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi!

Tiết Trưởng lão vẻ mặt âm trầm, lửa giận không ngừng thiêu đốt trong lồng ngực, là kẻ đầu tiên phát tiết.

- Triệu Phong, ngươi có biết tội hay không?

Vân Hải Chân Nhân cũng quát lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập lãnh ý.

Lục Nguyệt Mỗ Mỗ cặp mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong cũng không có nhiều thiện ý cho lắm.

Mấy cỗ khí tức Chân Linh cảnh cường hoành nhất thời áp bách một mảnh hư không, khiến cho Triệu Phong sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.

Đột nhiên đúng lúc này…

Ầm!

Phù Loan Điện chợt lóe lên một cái, quang điện thanh sắc bốn phía xung quanh chợt ảm đạm xuống một chút, dẫn tới phong quyển vân động.

Ngay sau đó, một cỗ điện mang mạnh mẽ đem tất cả mọi người ở đây đẩy ra ngoài.

- Phù Loan Điện sắp đóng lại rồi!

Đại Trưởng lão hô nhỏ một tiếng, đưa tay ôm lấy Triệu Phong, nhảy xuống cái quảng trường lớn đối diện Phù Loan Điện.

Vù vù vù…

Hiểu Nguyệt Tông chủ cùng với các vị Trưởng lão cũng đều đáp xuống trên quảng trường.

Động tĩnh của Phù Loan Điện dẫn phát nguyên khí thiên địa rung động, một cỗ khí tức áp bách vô hình lan tỏa khắp phạm vi mấy chục dặm xung quanh.

Trong Tông môn, phần lớn các đệ tử đều bị kinh động tới.

- Phù Loan Điện đóng cửa, tên kia sắp sửa đi ra rồi sao?

- Hừ! Tên tiểu tử họ Triệu kia, chuẩn bị đón nhận sự phẫn nộ của mọi người đi!

Trong Nội môn, đám đệ tử Dương Càn, Bắc Mặc, Tuyền Thần đều có phản ứng không giống nhau.

Tại một chỗ nào đó trong Tông môn, trong một tòa đại điện sâm nghiêm.

- Thí luyện đã chấm dứt, tên tiểu tử kia đừng mong tránh khỏi trừng phạt của Tông môn!

Một đạo thanh âm lạnh lùng tràn ngập tức giận vang vọng khắp đại điện, chợt một cỗ khí tức xông thiên xẹt qua hư không.

Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, cao thấp Tông môn đều giống như là nổ tung lên vậy.

Phần đông các thân ảnh đều chạy tới quảng trường đối diện Phù Loan Điện.

Trong đó đám người Tuyền Thần, Lục Hổ, Khổng Nguyên Hạo đều mang theo vẻ mặt ủy khuất, công khai lên án Triệu Phong.

- Triệu Phong, cái tên âm hiểm tiểu nhân nhà ngươi, trong thí luyện lại mưu hại sư huynh, đánh cắp thành quả thắng lợi của ta…

Tuyền Thần thần tình lo lắng phẫn nộ, hận không thể lập tức ra tay đánh chết Triệu Phong.

- Tên tiểu tử họ Triệu kia, trong thí luyện, ngươi dám một phen đá ta xuống vực sâu, cắt đứt cơ duyên kỳ ngộ của ta! Sư tôn của ta chính là Chấp pháp Trưởng lão, nhất định sẽ không tha cho ngươi!

Lục Hổ oán giận gầm lên. Nếu không phải có các Trưởng lão ở nơi này, chỉ sợ hắn sớm đã xông lên đánh nhau với Triệu Phong rồi.

- Hu hu… Triệu sư huynh! Không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Phù Loan Thí Luyện cả đời chỉ có một lần cơ hội duy nhất, nếu không phải ngươi một phen đá ta xuống vực sâu, có lẽ ta đã có thể giống như Bắc Mặc sư huynh bây giờ, đạt được truyền thừa!

Trên khuôn mặt búp bê ngây thơ tràn đầy vẻ vô tội của Khổng Nguyên Hạo lúc này cũng lệ nóng doanh tròng, nói.

- Hừ! Không nghĩ tới trong Tông môn lại xuất hiện loại đệ tử bại hoại như thế này!

Một vài nữ đệ tử nhìn thấy tình cảnh như thế này, trong lòng không khỏi sinh ra đồng tình, nhất trí công khai lên án Triệu Phong.

- Meo meo meo meo!

Một con mèo xám nhỏ lớn cỡ chừng một bàn tay, nhảy lên trên vai của Triệu Phong, cặp mắt tròn xoe long lanh đen nháy không ngừng đảo loạn nhìn đám người.

- Con mèo nhỏ thật đáng yêu a!

Ánh mắt một ít nữ đệ tử nhất thời sáng ngời.

- Chính là con mèo này! Nó thông đồng Triệu Phong lừa gạt ta!

Bắc Mặc nhìn thấy Tiểu tặc miêu, lửa giận nhất thời dâng trào.

Trong lúc nhất thời, tràng cảnh trở thành một mảnh hỗn loạn, khiển trách, công khai lên án liên miên không ngừng.

Cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại. Những người này không ngờ lại kết phường nhằm tính toán lên đầu mình.

Thân là Quán quân thí luyện, có thể nào tùy ý để bọn họ bôi nhọ như vậy.

Không được, nhất định phải chèn ép bộ dáng đường hoàng bệ vệ của bọn chúng mới được!

- Một đám ngu xuẩn!

Triệu Phong quát lạnh một tiếng, thanh âm như lôi minh chấn động.

- Cái gì?

Đám đệ tử đang phẫn nộ công khai lên án kia nhất thời ngừng trệ, sắc mặt toàn bộ ngây dại.

Hiển nhiên bọn chúng không đoán được, tên khốn thân là thủ phạm kia, đứng trước mặt đám đông mọi người, lại còn dám kiêu ngạo như vậy.

- Không cần viện đủ các loại lý do hòng che giấu đi sự vô năng của các ngươi! Nếu như thực lực của các ngươi thật sự mạnh mẽ, như vậy kẻ đoạt được Quán quân thí luyện cũng không phải là ta nữa rồi!

Triệu Phong ngạo nghễ đứng ở nơi đó, một đầu tóc xanh phấp phới, ánh mắt lợi hại như điện, lạnh lùng đảo mắt quét qua tất cả mọi người.

Trong lòng hắn cười lạnh. Từ cổ chí kim, lịch sử vĩnh viễn đều là do người thắng viết.

Ai là Quán quân thí luyện?

Là ta!

Không phải là một đám tên hề nhảy nhót các ngươi!

- Ngươi… ngươi…

Nhất thời, toàn bộ đám đệ tử đang kịch liệt công khai lên án kia, sắc mặt như tro tàn, dáng vẻ bệ vệ chính khí lẫm nhiên trước đây toàn bộ mất hết, nhất thời không thể mở miệng nói gì.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 1032

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.