Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Khó Khăn

Tiểu thuyết gốc · 2002 chữ

“180 tinh điểm hoàn thành” Đàm Hướng Nhân hài lòng.

Hoàn cảnh tu luyện siêu việt của bảo địa, cộng thêm nhục thân thăng cấp, Đàm Hướng Nhân toàn lực tu luyện đã nhanh chóng thắp sáng ba chòm Hổ Bôn, Hoa Cái, Ngũ Đế.

Âm tinh đồ chính thức đại công cáo thành, tiếp đó là chậm rãi trùng luyện, thắp sáng dương tinh đồ.

“Lần này đến bảo địa, đạo hạnh tiến nhanh không nói, nhục thân còn biến cường đại, quả nhiên, chòm Tham Lang chính là chòm sinh vượng khí, bất quá tiếp đó còn chờ đợi ta là đào hoa chi kiếp” Đàm Hướng Nhân lâm vào trầm tư.

Kiếp nạn sở dĩ được gọi là kiếp nạn, là vì nó không cách nào né tránh, nhất định phải đón đỡ.

Xem ra, sau khi trở về làng, ta phải nghĩ cách dụ dỗ Viên Đức đi theo.

Có hắn, kiếp nạn đỡ đi nhiều phần.

Đàm Hướng Nhân suy nghĩ, cảm thấy vui mừng vì cơ trí của mình.

“Hồ Tiên Nhi, đi ăn” Đàm Hướng Nhân hô.

“A, tốt, đi ăn” Hồ Tiên Nhi đằng xa thẫn thờ hô.

“Ngươi bị làm sao ?” Trông thấy tiểu hồ ly bộ dáng thẫn thờ như mất hồn, Đàm Hướng Nhân tò mò.

“Tỷ….nàng….bị…cá….cắn” Viên Đức kể.

Hôm qua, tiểu hồ ly ra bờ sông dùng đuôi câu cá, bất quá cá không câu được, tiểu hồ ly kém chút bị lũ cá cắn rớt lông đuôi.

Hồ Tiên Nhi ngay cả lũ cá còn có thể khi dễ nàng, không khỏi thất hồn lạc phách, cảm giác trên đời tối đen.

Cá là để ăn, không phải để khi dễ tiểu hồ ly.

“A” Đàm Hướng Nhân buồn cười: “Ngươi không phải sau khi hấp thụ long khí, khí lực biến lớn, làm sao còn bị lũ cá kia khi dễ ?”

“Hừ, công tử ngươi chớ khi dễ ta, lũ cá kia không phải tầm thường” Hồ Tiên Nhi dùng hết khí lực cãi lại.

“Không phải tầm thường ?” Đàm Hướng Nhân ngạc nhiên.

Phải biết tiểu hồ ly sau khi thuế biến, nhục thân rất cường đại, yêu thú thông thường khó làm nàng tổn thương.

Viên Đức lên tiếng.

Ý tứ, đám cá kia có một tia huyết mạch tới từ long chủng, cho nên không thể xem như cá thông thường.

Nghe thấy Viên Đức giải thích, Đàm Hướng Nhân gật đầu, nếu là như vậy, tiểu hồ ly bị khi dễ có thể hiểu được.

“Được, hôm nay chúng ta ăn thịt cá” Đàm Hướng Nhân gật đầu.

“Tốt, ta thích nhất ăn thịt cá” Hồ Tiên Nhi nghiến răng nói.

Viên Đức gật gật đầu.

….

“Công tử, ngươi lại không bắt được bọn nó” Hồ Tiên Nhi nhìn thấy Đàm Hướng Nhân lại tiếp tục bắt hụt.

Đàm Hướng Nhân nhíu mày, đám cá này ở dưới nước di chuyển nhanh, mà lại không theo bất kỳ một quỹ tích nào.

Đàm Hướng Nhân điều động pháp lực dẫn động luồng nước, tạo thành hình cái lồng bắt lại đám cá yêu.

Có điều bọn cá yêu hung mãnh dị thường, bọn nó xông thẳng ra lồng giam.

“Pháp lực của ta vậy mà không ngăn được bọn nó” Đàm Hướng Nhân mày nhíu lại, tiếp tục tăng cường pháp lực, bất quá lũ cá đoàn kết cực kỳ, chúng nó nhào tới tấn công cùng một điểm, lồng giam pháp lực lại bị phá vỡ một cái lỗ.

Viên Đức kêu, ra hiệu Đàm Hướng Nhân xem nó làm mẫu, chỉ thấy Viên Đức mắt vượn nhìn lũ cá bơi, đột nhiên, cánh tay tinh chuẩn nhắm tới một con cá, tình cờ vậy mà con cá này quỹ tích bơi lại đúng vào tay nó.

Đàm Hướng Nhân không tin Viên Đức gặp may, ở bên trong nhất định có giấu môn đạo.

Viên Đức giải thích.

“Viên Đức nói, tất cả sinh vật sống trên đời đều tồn tại trực giác, nhưng là cần tự bản thân mở ra, trực giác nói như là sự dự đoán trước hành động sau đó” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

Đàm Hướng Nhân chấn động.

Tiếp theo tinh thần lực tập trung vào hai mắt, thị giác nhìn rõ, làm theo Viên Đức, tay không bắt tới cá yêu.

Hụt.

Hụt.

Lại hụt.

Đàm Hướng Nhân cau mày, mỗi lần hắn đều kém một chút là bắt được tới cá yêu, có điều, mãi cũng chỉ là kém một chút.

“Trực giác không liên quan tới sử dụng đầu óc, Viên Đức nói, công tử ngươi muốn đánh thức trực giác bản thân, cần phải làm theo bản năng” Hồ Tiên Nhi phiên dịch thay cho Viên Đức.

Viên Đức bên cạnh dùng tay chỉ vào đầu, cánh tay xoay xoay tròn.

Đàm Hướng Nhân dụng tâm bắt cá, không suy nghĩ xem lũ cá sẽ bơi về hướng nào, bắt tới.

Hụt.

Hụt.

Viên Đức xem Đàm Hướng Nhân không tiến bộ, nó gãi đầu, bỗng nhiên nghĩ ra một cách kêu lên.

“Viên Đức ý tứ, công tử ngươi nhắm mắt bắt cá” Hồ Tiên Nhi nói.

Đàm Hướng Nhân nhắm hai mắt, trước mắt tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hắn như thành người mù, hai tay lò mò phía trước.

Ách.

Không cẩn thận, Đàm Hướng Nhân trượt chân ngã nhào, cả người bổ nhào xuống nước.

“Không…được” Viên Đức lắc đầu.

Nhưng trong lòng có chút vui mừng, bởi vì tất cả các bài tập trước kia nó đặt ra, Đàm Hướng Nhân luôn dễ dàng vượt qua.

Bất quá lần này xem thấy Đàm Hướng Nhân bộ dáng vụng về, mãi không mò tới được môn đạo, nó vui mừng.

Lần này, Viên Đức ta trả thù hắn đánh lén thành công.

Viên Đức muốn ngửa đầu gào thét, bốn đầu cánh tay đấm vào ngực.

“Khó quá” Đàm Hướng Nhân cắn răng.

Hai mắt không thấy đường, hắn so với người mù càng thêm mù, bởi vì lúc thấy đường, lượng thông tin hắn tiếp vào nhiều lắm.

Lần này hai mắt nhắm lại, mất đi lượng thông tin cần thiết, hắn liền so người mù càng mù.

Tựa như là rơi vào trạng thái hoang mang, mờ mịt.

Dựa vào trạng thái này đánh thức trực giác, Đàm Hướng Nhân không mấy tự tin.

Người khác đánh thức trực giác có lẽ so Đàm Hướng Nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bởi vì bọn hắn không chịu trói buộc bởi lễ nghi như hắn.

Về một mặt nào đó, Đàm Hướng Nhân chính là một người đọc sách đúng nghĩa, hắn được hun đúc bởi tư tưởng của người đọc sách, thứ tư tưởng đó đã ăn sâu vào hắn.

Mà trực giác, nó như là dạng bản năng hoang dã, không bị trói buộc.

Hai thứ hoàn toàn đối ngược nhau, Đàm Hướng Nhân liền gặp khó khăn.

Đàm Hướng Nhân lần nữa ngã nhào xuống nước, tóc tai ướt đẫm.

“Công tử” Hồ Tiên Nhi đau lòng hô.

Thấy Đàm Hướng Nhân khuôn mặt mờ mịt, nàng không khỏi đau lòng.

Viên Đức gãi đầu, chỉ là không đánh thức được trực giác, làm sao hắn như mất người thân không bằng?

“Từ nay ta sẽ nhắm hai mắt, cho tới khi có thể đánh thức trực giác” Đàm Hướng Nhân nội tâm hung ác.

Thế là, Đàm Hướng Nhân trên đường đi thường xuyên đụng phải cây cối, có khi vấp phải đá té nhào.

Nhìn hắn cắn răng kiên cường, Viên Đức lắc đầu.

Muốn đánh thức trực giác, không phải chuyện một sớm một chiều, nhanh thì như chớp mắt, lâu thì mãi không đánh thức được.

“Công tử, ăn cá” Hồ Tiên Nhi đưa cá tới.

Đàm Hướng Nhân chậm đưa tay tới giữa không trung, đợi cho tiểu hồ ly nhét vào tay mình, hắn mới rụt tay trở về.

Viên Đức cảm động hắn kiên cường nói.

“Dùng…tất…cả…giác…quan…cảm…nhận”

“Viên Đức hắn nói, công tử ngươi hãy thử dùng tất cả giác quan cảm nhận” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

Đàm Hướng Nhân lỗ tai nhích lên, cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền tới, từ đó phán đoán phương hướng.

Ríu rít.

Tiếng chim kêu truyền tới, trong đầu Đàm Hướng Nhân hiện lên hình ảnh một con chim sẻ đậu trên cành cây không xa.

Tiếp đó là xác nhận khoảng cách, khoảng chừng mười đến mười hai mét.

Chân dưới dậm trên đất, xác nhận đất có chút mềm, vị trí có lẽ gần nguồn nước, hẳn là gần thác nước.

Lưỡi hắn đánh tiếng, âm thanh trong miệng truyền tới bên cạnh, xác nhận xem có vật thể gì trước mặt hay không?

Đàm Hướng Nhân từ trước tới nay chưa từng trải qua cảm giác này, trong nháy mắt không khỏi như là mở ra chân trời mới.

Hắn không cần phải mở mắt, nhưng thế giới vẫn như vậy xuất hiện trong tâm trí hắn.

Đàm Hướng Nhân cánh tay đưa tới trước, Hồ Tiên Nhi thấy Đàm Hướng Nhân cánh tay dừng phía trước đống lửa, thở phào một hơi, kém chút là công tử đã đốt tay mình.

Cảm nhận độ nóng truyền tới, Đàm Hướng Nhân tâm tư tinh tế tỉ mỉ.

Toàn bộ lông tơ trên người tinh tế cảm nhận nhiệt độ trong thiên nhiên.

Nhiệt độ bắt đầu lên cao, trời đã vào giữa trưa.

Trong đầu như hiện ra một vòng mặt trời dâng cao, Đàm Hướng Nhân mỉm cười.

….

Các lộ yêu quân tụ tập dưới trướng Đại Mãng Xà.

Có tổng cộng năm Yêu quân, phân biệt là Thạch Hầu, Lân Trư, Ám Dạ Báo, Đại Đầu Ngưu, Xuyên Thạch Giải.

“Đại Vương” Năm đầu Yêu quân hướng Đại Mãng Xà hành lễ.

“Các ngươi biết là vì sao ta cho gọi các ngươi tới đây ?” Đại Mãng Xà lạnh nhạt nói.

“Ta mạn phép suy đoán, hẳn Đại Vương ngài là vì chuyện Bạch Viên dẫn nhân loại vào bên trong Thập Vạn Đại Sơn” Xuyên Thạch Giải lên tiếng.

“Không sai” Đại Mãng Xà mắt rắn vàng nhạt không có tình cảm chớp động: “Bạch Viên hắn không để thù hận giữa hai chủng tộc vào trong mắt, chúng ta phải tiêu diệt hắn”

“Đại Vương, làm sao không thấy Thanh Thiên Điêu đại nhân ?” Thạch Hầu không thấy bóng dáng Thanh Thiên Điêu hỏi.

“Thanh Thiên Điêu tên hèn nhát kia, hắn không muốn tham gia thảo phạt Bạch Viên” Nghe tới Thanh Thiên Điêu, Đại Mãng Xà rét lạnh nói.

Năm Yêu quân không dám lên tiếng, Đại Mãng Xà có thể mắng Thanh Thiên Điêu vì nó là Yêu vương.

Nhưng bọn nó chỉ là Yêu quân, cho mười lá gan cũng không dám mắng lấy Thanh Thiên Điêu.

“Đại Vương, không có Thanh Thiên Điêu đại nhân, chúng ta vẫn thảo phạt Bạch Viên tên kia hay sao ?” Xuyên Thạch Giải không chắc chắn nói.

Đầu Bạch Viên kia thực lực trong ba Yêu vương không tầm thường, lần trước xảy ra chiến đấu, Đại Mãng Xà đều bị nó đè lên đánh.

Lúc này, không có Thanh Thiên Điêu, đám Yêu quân không có tự tin.

“Hừ, sợ cái gì? Chúng ta người đông thế mạnh, Bạch Viên hắn một người, còn có thể chống lại chúng ta ?” Đại Mãng Xà lạnh lẽo nói.

Xuyên Thạch Giải không tiếp tục đặt nghi vấn.

Nếu Đại Mãng Xà đã khăng khăng muốn thảo phạt Bạch Viên, nó thân là Yêu quân dưới trướng cũng phải bắt buộc đi theo.

Chủ muốn tử chết, tử không thể không chết.

Đại Mãng Xà thân thể chuyển động, thân thể to lớn của nó cuộn tròn nhưng vẫn chiếm gần như toàn bộ diện tích hang động.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.