Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Phủ Thành

Tiểu thuyết gốc · 2108 chữ

Vận khởi lên bộ pháp trong chưởng thế Thời Thừa Lục Long và Long Du Thiên Địa nhanh chóng đến nhà bà nội đưa đồ, nói với bà trong nhà có việc nên xin phép quay về nhà luôn, bà nội nhận được một sọt đầy thịt cá gà rừng thì vui mừng khôn siết, cũng theo đó lấy ra hai xu cho hắn mua đồ ăn vặt đỡ thèm, Cảnh Vĩ lễ phép xin bà sau đó rời khỏi.

Chuyến này mục tiêu của hắn là đến Hà Nam thủ phủ, ở đó có truyền tống trận, mạng lưới thông tin cũng lớn hơn, cũng là cơ hội cho hệ thống mở rộng khu vực thu thập, chắc hằn sẽ dễ dàng tìm được độc nữ Ôn Bích Lan kia.

Hắn chỉ cần tìm đến độc nữ họ Ôn kia giết nàng, sau đó tra xét ra Huyết Linh châu hủy đi nó, tránh cho gặp mặt ba kẻ còn lại là có thể giải được nguyền rủa, tất cả đều nằm trong tính toán của bói quẻ thuật thiên cơ chỉ đường.

Trong thôn muốn đi đến phủ thành phải cưỡi linh xe hoặc phi thuyền, vip hơn có thể dùng truyền tống trận nhưng đó là muốn tốn hao rất nhiều linh thạch hoặc đan dược để trả giá.

Cảnh Vĩ phát hiện một hiện tượng từ tiền kiếp lưu lại không đổi cho hắn đó chính là hắn nghèo không tiền a.

Không có tiền, không có cách nào thuận lợi đi ra được thôn này, cũng không có cách mua được bản đồ địa bàn, ngây người đứng trước Dịch trạm trong thôn, hắn liền bối rối.

Phải biết thôn dân ở đây có đến chín thành cả đời đều chưa bao giờ ra ngoài, trong thôn chỉ có một thành các võ giả cao phẩm, hoặc người của ba đại gia tộc là Đào, Vương, Liễu mới hay đi ra ngoài buôn bán, bình thường thi thoảng là người đọc sách tìm công danh có triều đình hỗ trợ hoặc người có đủ tiền mới có thể mua vé di chuyển đi đến nơi khác.

Dịch trạm rộng lớn, nhân viên đông đảo, nhưng số người đến đây lại cực kỳ ít, khác hẳn với bến xe bến tàu nhộn nhịp tại thành phố lớn kiếp trước.

Tuy thế nhưng không thiếu sự giám sát xung quanh, dịch trạm vốn dĩ để phục thôn dân trao đổi lưu thông với nơi khác, cũng vì tránh cho tà ma quỷ yêu lợi dụng thâm nhập vào nhân tộc vì thế công tác bảo an cực kỳ chặt chẽ, nơi này chủ đạo nghe đồn luôn có một vị tu tiên giả và hai vị võ giả trực thuộc triều đình quan phủ đóng quân đảm bảo an toàn.

Phải biết địa vực ở đây rộng lớn, nhân tộc ở Thiên U đại lục này cũng chỉ chiếm một nửa đất đai, còn lại một nửa đất đai thuộc về yêu tộc, nhân yêu hai tộc chinh chiến đã kéo dài đến vài tỷ năm nay, có mâu thuẫn hai tộc, cũng có hai tộc cùng chung mặt trận đối kháng quỷ đạo lẫn ma tộc xâm lấn.

Trong người không tiền có thể dùng, Cảnh Vĩ đành phải tiến vào rừng săn bắn, hiển nhiên vận khí không tệ, hắn mới chỉ bước chân vào khu rừng sau ngọn núi trong thôn đã liên tiếp va chạm năm con yêu thú cấp độ Yêu Nhục và Yêu Cốt cảnh, tất nhiên là nhân yêu đại chiến Cảnh Vĩ lấy miểu sát tư thái một chưởng làm thịt một cháu gói gọn khiêng đi.

Nhìn lại thân thể mới cao gần m3, Cảnh Vĩ cũng không ngốc mà dùng thân hình trẻ con này cõng yêu thú mang đi bán, hắn sơ bộ qua một lần súc cốt thuật biến thành một bàn tử to béo tròn vo, mặt có ria vểnh, tuổi tầm trung niên, ngang nhiên đi sang đến Quán Nội thôn để bán đi.

“Ký chủ thật đúng là vận rủi quấn thân, năm con yêu thú kia cảnh giới cực kỳ tinh anh vững chắc, vốn có thể gây họa một phương, võ giả cao hơn nó một cấp chưa chắc đã làm gì được, kết quả cuối cùng có lẽ nhân tộc cần rất nhiều nhân mạng lấp vào, vậy mà lại để ký chủ ngươi đụng tới”

“Ta phát hiện sau sử dụng siêu cấp không gian này, quả nhiên kiếm tiền dễ như chơi, vốn ta lo nghĩ không biết tìm đâu ra linh thạch hay nguyên thạch thì đi dạo một vòng đã có tiền tài dâng tới cửa” Cảnh Vĩ cười lớn vui đùa không cho là việc gì nghiêm trọng hồi đáp, chung quy lại cũng chỉ là gặp sự việc nhiều hơn mà thôi, vài chưởng vài đấm giải quyết là được.

“Ha Ha” hệ thống âm thanh truyền đến cười cười rồi im lặng.

Đi vào thôn Quán Nội, thôn này không tiếp giáp chính với thôn An Nội của hắn nên hoàn toàn không lo lắng có gì liên quan, tìm đến cửa hàng thu mua yêu thú để bán ra, sau một phen cò kè trả giá cũng thu được 300 đá nhỏ, một số tiền khá lớn đối với Cảnh Vĩ hiện nay.

Thế giới này tiền tài lưu thông dùng vàng và bạc, nhưng tu sĩ và võ nhân hay yêu tộc đều dùng linh thạch hoặc nguyên thạch để tu luyện, đây là một loại vật chất cứng như đá nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng giúp cho người tu luyện tăng cao hiệu suất hấp thu, còn hiệu suất như thế nào thì trong sách vở có ghi lại đánh giá.

Một viên đá nhỏ có thể giúp người tu luyện một ngày tăng lên tốc độ tu hành 1%, một viên vừa tăng tốc 10%, một viên to sẽ tăng tốc 100%, một viên lớn sẽ tăng tốc 1000%, tùy từng người mà khác nhau, sau đó sẽ biến thành bụi phấn.

Lấy ví dụ một vị tu tiên bình thường linh căn hạ phẩm A với một người linh căn cực phẩm B, tốc độ tu luyện chênh nhau là 1 với 1000 lần, nếu A một ngày tu ra được một sợi linh khí thì B một ngày tu ra 1000 sợi linh khí, cho A dùng một viên linh thạch lớn hấp thụ một ngày thì lúc này hắn sẽ tu thêm ra mười sợi một ngày nhưng đổi lại là B nếu chỉ dùng linh thạch nhỏ hắn cũng có thể tu thêm ra 10 sợi một ngày, nếu hắn dùng linh thạch to như A, thì một ngày hắn sẽ đề luyện ra thêm 10k sợi linh khí, cùng một tài nguyên nhưng thiên tài với người bình thường chênh lệch phải nói là khoảng cách tuyệt vọng như trời với vực.

Võ nhân dùng nguyên thạch tu hành nội lực hay thối thể cũng nguyên lý tương tự vậy, vì thế nên giới tu luyện sẽ dùng đơn vị tiền khác so với người thường, triều đình có một chế độ quy đổi riêng, cứ ngàn lượng vàng sẽ đổi được một viên đá nhỏ, đơn vị chuyển đá nhỏ, vừa, to, lớn lại tính gấp 100 lần quy đổi mỗi loại, dù hiệu suất chỉ tăng lên chênh nhau 10 lần, hay giữa vàng và bạc cũng vậy, cách nhau là 100 lần quy đổi.

Nhưng Cảnh Vĩ bản thân không cần tài nguyên nên hắn chưa từng quan tâm tiền tài ra sao, đến giờ mới cần bản đồ địa vực,tin tức, phương tiện di chuyển mới chuyển sự chú ý lên tiền tài.

Muốn dùng truyền tống trận từ thôn đến phủ một lần là 200 đá nhỏ, xa hơn giá sẽ đắt hơn tùy hoàn cảnh cụ thể, 300 viên đá nhỏ chỉ đủ để hắn dùng truyền tống trận khoảng cách ngắn một lần mà thôi, dùng phi xe thì giá chỉ có 20 viên đá nhỏ nhưng tốn hao thời gian một ngày mới tới, thú cưỡi cũng tương tự vậy, chỉ có phi thuyền tốc độ nhanh hơn gấp đôi nhưng lại tốn đến 100 viên đá nhỏ.

Cảnh Vĩ quyết định dùng phi thuyền đi tới, dù sao hắn cũng có bảy ngày thời gian, hiện chưa vội tính toán chi ly việc chênh lệch nửa ngày, hắn muốn là an toàn tính, nhỡ phi thuyền vì hắn gặp rủi ro, dẫn đến quá hạn không làm xong nhiệm vụ nguyền rủa, thực sự khi đó có tiền cũng không mua nổi mạng.

Phải biết hắn đã thể nghiệm gặp việc không tốt là như thế nào, chỉ trong quá trình vào thôn bán thú thôi hắn cũng gặp phải hai kẻ lưu manh ý định chặn cướp đồ vật, sau đó đến hàng đầu tiên gặp ngay gian thương hàng lậu, định dùng 500 đá giả lừa hàng của hắn may mà hệ thống phát hiện ra, rồi quan sai đến suýt nữa tóm theo hắn về điều tra, may mà Cảnh Vĩ nhanh chân trốn thoát trước khi sai nha đến.

Tiếp đến cửa hàng thứ hai, lúc đang đàm phán lại gặp ngay một thiếu nữ ngang ngược chặn ngang cuộc giao dịch, kéo chưởng quầy đi mất, đến hàng thứ ba sau khi định giá xong, lại mọc ra một đám đầu bò muốn thu phí bảo kê cửa hàng khiến hai bên chủ quầy và bọn chúng cãi vã, suýt nữa hàng không bán được, nếu không phải vì dùng võ lực đập cho bọn này một trận có khi hắn còn kéo đến chiều tối chưa xuất ra được hàng, lấy tiền.

Cầm tiền rồi hắn lại bị mấy kẻ không có mắt văn nhân đi đường va chạm, hai bên xung đột cãi vã, không dưng bị xỉa vả và kỳ thị ngoại hình bàn tử một lần.

“chết con lợn béo, ỷ có chút võ công sức lớn dám hống hách chúng ta, có tin không bọn ta gọi người tấu chết ngươi”

Cảnh Vĩ lựa chọn nhắm mắt bỏ qua ôm tiền chạy trốn, thực sự nếu ra tay dây dưa thì không biết khi nào mới có thể đến dịch trạm mà đi được, con mờ nó, bàn tử thì sao, bàn tử hiền lành ăn hết của nhà các ngươi hay sao, thêm vào các ngươi văn nhân tuổi trẻ ngày thì không học lại đi uống rượu, rượu say va người còn định nói lý chửi nhau nữa là sao, một đám không não.

Tiếp tục biến đổi hình dạng, lần này là một thằng lùn chứ không mập nữa, mặt cũng trẻ trung, hiện ra là thanh niên trí thức, hình tượng này chính là tham khảo từ tứ ca và đồng lứa của hắn, chỉ là già dặn hơn mà thôi, tiến đến dịch trạm, thoải mái dùng văn thân (giấy tờ chứng minh thân phận của thời đại này) mà mua được vé phi thuyền, sau một giờ nữa sẽ là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay xuất phát, văn thân này lấy từ đâu, chính là từ một tên thư sinh lùn trong đám đọc sách khi nãy chửi hắn to mồm nhất.

Cảnh Vĩ ngồi chờ một giờ mà trong lòng thấp thỏm, hy vọng bình an vô sự đừng có việc gì xảy ra nữa.

Cầu được ước thấy, Cảnh Vĩ bình yên trải qua quãng thời gian chờ đợi lẫn quá trình di chuyển.

Phi thuyền từ từ đáp xuống, ở trên cao hạ thấp dần, phủ thành dần dần hiện ra, một vùng thành thị san sát nhà cửa, rộng lớn bình nguyên, tường thành bao quanh, dân cư sung túc, khác hẳn với tứ phương thôn chỗ hắn, ngoài đất cho nhân loại sinh tồn xung quanh vẫn là rừng và núi.

Ra khỏi dịch trạm, hắn còn chưa kịp cất bước, mới tò mò ngó quanh đã gặp ngay một thanh niên dáng vẻ trung thực thuần phát tiến lên bắt chuyện, hỏi có cần chuyên môn dẫn dắt giới thiệu.

Để tránh gặp chuyện Cảnh Vĩ liền đồng ý, sau đó người này dẫn hắn đi tìm giúp hắn nhà trọ, thù lao là hai viên đá nhỏ, trời cũng đã hết ngày về chiều tối, ba nhiệm vụ hôm nay cũng đã xong, lại có thêm vài điểm tích lũy, cuộc sống thật tốt đẹp.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.