Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Chiếu

Tiểu thuyết gốc · 2812 chữ

Như thế thoáng cái tháng 4 đã tới, giờ cũng đã gần tròn một năm kể từ khi Edward biên soạn kịch bản phim [Ám Ảnh Bạo Lực] và đóng máy bộ phim, tuy vậy phim vẫn chưa được công chiếu. Cho dù hắn có hai đời tích lũy, còn trọng sinh một lần đời, cũng không cách nào thoát khỏi quy luật của ngành điện ảnh, thế nên hắn chỉ có thể chờ đợi.

Dù sao thì Thời điểm công chiếu quy mô nhỏ mà Miramax đã định ra đã tới rất gần rồi, Edward cuối cùng sau bao ngày cũng từ trên truyền thông thấy đươc tin tức quảng cáo về phim, tuy chỉ xuất hiện trên các kênh quảng cáo giải trí cuối tuần và vỏn vẹn mười mấy giây, nhưng với hắn thế là đủ. Các tờ báo giải trí hạng ba và địa phương khắp vùng Los Angeles cũng đăng thông tin về bộ phim trong chuyên mục giải trí của họ. Jenny và nam chính phim James Reeves cũng nhân đây được mời đi phỏng vấn tại các đài phát thanh, Radio, trò truyện với với một ít nhà bình luận điện ảnh, đặc biệt hơn Jenny còn phía Miramax sắp xếp để làm khách tại chương trình truyền hình nổi tiếng Late Night with Conan O'Brien (Trò Truyện Đêm Muộn Cùng Conan O'Brien] của đài NBC.

Từ đó mà tận sức mình hấp dẫn ánh mắt của mọi người về bộ phim được phần nào hay phần đó. Daily Star một tờ báo tiểu chúng, dưới trướng của Miramax, thì bắt đầu biên soạn tung tin đồn nam nữ diễn viên chính của phim đang điên cuồng trong tình yêu, hòng giật tít thu hút người xem. Trên màn ảnh lớn của một bộ phận rạp chiếu phim cũng được Miramax cho phát ra trailer của phim, hiển nhiên là không ở vị trí và khung giờ hút khách nhất tại rạp chiếu rồi, mỗi suất như vậy tại mỗi rạp chiếu không phải dễ để chiếm, cần tiền để đặt trước... Thế nên là Poster của [Ám Ảnh Bạo Lực] cũng không thực sự quá làm người ta chú ý....

Số vốn đổ vào bộ phận marking bộ phim tuy hơn những bộ phim cùng kinh phí nhưng lại chả nhằm nhò gì với phim kinh phí khủng, chỉ vỏn vẹn hơn 1 triệu đô mà thôi. Có thể đối với một cá nhân nó là một con số không hề nhỏ, kiếm cả đời chưa chắc đã có, nhưng đối với việc tiếp thị cho một bộ phim thương mại thông thường mà nói, thực sự là quá thiếu.

Việc mở cửa công chiếu tại 20 cụm rạp lớn nhở trên các thành phố lớn như New York, Chicago, Los Angeles, Seattle, Texas cũng như Nashville cùng với 10 thành phố khác thôi đã tốn kém như vậy rồi, bảo sao người ta lại e ngại khi không dám đầu tư mạnh vào các dự án độc lập nhỏ lẻ. Đối với công chiếu quy mô nhỏ mà nói, quy mô tuyên truyền như vậy cũng xem là không tệ.

Các báo cáo từ xuất chiếu thử, xem sớm trước đó tuy vô cùng tốt, nhưng Miramax cũng vẫn đề ra các sách lược vô cùng cẩn thận, ngay cả phim nhựa gốc trước mắt cũng chỉ dự toán in ra hơn 50 cuộn phân phối đi mà thôi.

Hơn nữa bộ phận tuyên truyền của Miramax cũng rất khó khăn để có thể thực sự sếp lịch cho phim của hắn có nhiều ánh sáng hơn, tại chỉ hơn một tháng nữa là boom tấn Nhiệm vụ bất khả thi của Tom Cruise sẽ ra mắt, khai màn mùa phim boom tấn dội về phòng vé và các rạp chiếu. Tháng 7 thì Ngày Độc Lập của 20th Century Fox đổ bộ, sau đó là hàng tấn phim khác cùng nhau cạnh tranh xuất chiếu.

Quảng cáo tiếp thị của Nhiệm Vụ Bất Khả Thi và Ngày Độc Lập vì đến từ công ty sản xuất lớn với kinh phí khủng mời được các đạo diễn và diễn viên tên tuổi lớn về làm phim đến từ CAA cũng như các xưởng phim lớn khác... nên số tiền đổ cho bộ phận này cũng rất khủng chỉ mới, trước cả khi phim ra mắt mấy tháng thôi, Edward đã thấy không ít Poster quảng cáo những phim này tại trạm xe Bus cũng như trên Tivi rồi.

Năm nào cũng vậy, tháng tư luôn là có doanh số phim ra mắt ế ẩm nhất khi các ông lớn dồn hết phim về cuối mùa lễ hay hội hè để hút khách, Miramax căn bản cũng không dám mạo hiểm như vậy xem xét vứt chỗ tốt này đi cho một mối đầu tư bất định.

Ngày 14 tháng 4 một thứ ba bình thường như bao tuần khác, nhưng Edward nghênh đón một lần khảo nghiệm mấu chốt nhất trong đời, [Ám Ảnh Bạo Lực] chính thức ra nhập thị trường phim ảnh với hơn 20 cụm rạp lớn nhỏ trên khắp nước mỹ.

Không có buổi công chiếu rầm rộ, hoạt động truyền thông, thảm đỏ hay quy mô lớn tuyên truyền, Miramax chỉ đơn giản là phát hành phim ra rạp, rồi liên kết yêu cầu các cụm rạp đó phối hợp phát ra phiếu đánh giá phim để thu thập dữ liệu.

Một lần nữa Orson Carte với tư cách là quan sát viên chuyện nghiệp, lại phải xách thân lên chạy ra rạp chiếu để thám thính điều tra tư liệu tại cụm rạp Los Angeles. Rất ít rạp chiếu đồng ý chiếu phim, may mắn là có tư liệu sẵn nên hắn tranh thủ đi tới được một rạp chiếu phim phụ cận tòa thị chính, ngồi xuống một quán cafe gần đó có tầm nhìn thông thoáng hướng về quầy bán vé gần đó, thu thập dữ liệu.

Liếc mắt nhìn sang từ đại sảnh rạp chiếu phim hắn dễ dàng có thể tìm tới poster của [Ám Ảnh Bạo Lực], một cô gái bị trói chặt vào ghế tựa, tại một nhà kho nào đó, đối diện với máy quay nhòe mờ và tên sát nhân giấu mặt, so với các poster gần đó hay đối thủ nặng ký với phim tháng này là Primal Fear, Poster của [Ám Ảnh Bạo Lực] kể ra tương đối là bắt mắt hấp dẫn con ngươi, bên kia màn hình lớn cũng đồng thời chớp hiện những phân cảnh rượt đuổi theo chân nữ chính truy tìm, chạy chết với sát nhân. Không có những hình ảnh nổ tung, xe lao nhanh truy đuổi tốc độ cao, nhưng thay vào đó là khung cảnh kì bí ngột ngạt, cũng những câu đố, hình ảnh góc máy quay mới lạ kích thích thị giác, cuối cùng là câu hỏi bạo lực vốn là gì? Tưởng trừng như đơn giản mà lại hấp dẫn người xem đến lạ kì khi thôi thúc người xem tự mình khám phá chính câu hỏi đó.

Bất quá, Orson đã ngồi ở chỗ này hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, cũng hết gần cốc cafe của mình nhưng thấy số lượng người xem đi vào rạp chiếu và lựa chọn xem phim [Ám Ảnh Bạo Lực] lại hạn chế vô cùng. Cái này cũng là vì phim khuyết thiếu rất nhiều chiêu bài câu khách như minh tinh nổi tiếng, cùng tuyên truyền rậm rộ. Hơn cả bây giờ cũng đang là đầu tuần người người đi làm, không thể không vì thế mà rơi rớt rất nhiều khách hàng.

Nhìn đồng hồ một chút, thời gian mở chiếu phim cũng chuẩn bị bắt đầu, Orson đứng dậy trả tiền cafe, hướng về sảnh chiếu phim, mua một tấm vé, rồi hướng về phòng chiếu bóng. Sau khi soát vé thì nhận được một tờ phiếu hỏi đánh giá như dự đoán, đang tính bước vào phòng chiếu, thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc.

"Ồ, Trùng hợp thế nhỉ!?"

Quay đầu nhìn lại, Orson Carte phát hiện người vừa cất tiếng nói là chàng thanh niên bữa nọ cùng bạn đi xem xuất chiếu sớm ngồi cạnh Orson, giữa buổi thì vì không chịu được nên đi Moon walk về nhà vệ sinh đây mà, bên cạnh hắn còn đi theo đó là năm sáu người. Quả thực tình huống của đối phương khiến Orson Carte không thể nào quên được.

"Không nghĩ tới anh cũng tới xem lại bộ phim này đấy."

"Tôi không nghĩ cậu còn nhớ tôi đấy, thật là trùng hợp...."

"Đúng vậy

Tuy nói thế nhưng Orson Carte tự hỏi có thực sự là trùng hợp không? Một chút cũng không trùng hợp, toàn bộ Los Angeles to lớn cũng mới chỉ có hai rạp chiếu phim này thôi. Cái này ở phụ cận tòa thị trấn gần trung tâm thành phố, một cái nữa thì ở xa hơn hơi bất tiện đi lại. Trùng hợp là không thể nào được.

Bắt tay một cái, Orson ý bảo vừa đi vào vừa nói chuyện, dù người trong sảnh chiếu không thực sự nhiều lắm, nhưng bọn hắn đều đứng ở gần cửa, lúc này mà nói chuyện quả thực là chắn lối đi. Đợi sau khi ngồi xuống, lúc này Orson mới lại gần hỏi: "Cậu lần trước không phải xem qua bộ phim này rồi sao? Vẫn muốn xem lại?"

"Với bộ phim nhức não như này, xem một lần thôi tôi vẫn chưa thực xự hiểu hết phim. Không phải anh cũng vậy sao?"

Orson từ chối cho ý kiến, còn Garbiel thì quay đầu sang nhìn mấy người bạn bên cạnh để tán chuyện: "Không phải tớ và Barb đã nói là phim vô cùng kích thích trí não sao, mấy cậu còn không tin. Anh này lần trước cũng trong hội xem xuất chiếu sớm, giờ cũng đồng dạng phải đi xem lại lần thứ hai để hiểu hết phim đây!"

"Có ai nói là không tin cậu đâu Garbiel, chúng ta đều xem trailer ngoài rồi, quả thực trông có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng chắc không đến mức hack não như cậu nói đâu. Dù sao chúng ta ở đây xem cũng không ít phim nha, không thể nào không nhìn trước được kịch bản. Hơn cả là nghe bảo đây cũng là phim đầu tay của đạo diễn nào đó. Nhớ đâu phim thành ra rở thì kèo phim lần này cậu trả tiền đấy."

"Được thôi, nhưng ngược lại đề án tuần này cậu phải làm cả phần mình nữa."

"Chơi luôn!"

Garbiel tở dài: "Còn việc đạo diễn thì nói không nghe nói qua là hơi quá, anh ta hình như từng lên tivi một lần rồi. Ngoài lần đó ra thì không có tin tức, hay tác phẩm nào của vị đạo diễn này trên thị trường hết, tớ nhờ anh họ làm ở cửa hàng băng đĩa tìm thử xem nhưng cũng bặt vô âm tín luôn."

"Ah! Đúng rồi, anh bạn có nghe nói qua về vị đạo diễn Edward Nguyễn này không?" Garbiel bất ngờ quay sang hỏi Orson.

"Biết chút chút... quả thực như anh bạn kia nói đó phim lần này là phim điện ảnh đầu tiên của hắn, trước đó không có phim nào khác."

"Thứ nhất thật sao...!?" Garbiel giống như phát hiện chuyện gì đó rất tuyệt"Lần thứ nhất có thể đem phim quay chụp ra như này quả thực là phi thường?"

"Haizz..." Nhưng có vẻ như người bạn kia của Garbiel không đồng tình lắm với quan điểm của cậu ta, nghe thấy phim đầu tay là liền tụt hết gần một nửa hứng xem phim. Nhanh chân lẹ tay, tiến tới bịt mồm cậu bạn của mình.

"Tốt rồi, Garbiel, chật tự chút đi, đang trong rạp đó, đừng để tớ dùng cả cốc nước ngọt chặn họng cậu."

Garbiel liền biết mình thất thố, lập tức ngồi ngay ngắn lắc đầu khi thầy cậu bạn đưa tới cốc Coca lớn: "Ok! Ok biết rồi, vời cả tớ khuyên các cậu một câu, không nên uống nước ngọt quá nhiều, bộ phim này tuyệt đối sẽ không cho chúng ta có thời gian đi WC đâu, nên là cẩn thận, tốt nhất là không uống."

"Có cần nói quá thế không?"

Nữ hài duy nhất trong nhóm liền lập tức giứt miệng khỏi ống hút, quay đầu sang hỏi. Garbiel trịnh trọn nói"Chắc chắn 100%!"

Nhìn xem một màn này phát xinh hết thảy, Orson cũng không nói gì thêm, biết từ cậu trai đây từ lần xem thử đó cũng đã rút ra bài học xương máu rồi, nên mới khuyên người khác như vậy. [Ám Ảnh Bạo Lực] tại buổi chiếu sớm trước đó đã tạo được ấn tượng không hề nhỏ với khán giả, bắt đầu lên men dần trong người xem, chỉ là là số lượng người được xem phim lúc đó quá ít mà thôi. Nếu như lần công chiếu quy mô nhỏ này cũng thành công giống như trước đó. Hẳn danh tiếng của bộ phim sẽ nhanh chóng khuếch tán trong cộng đồng người xem, phải biết rõ dù dùng bất cứ thủ đoạn hay cách tuyên truyền nào thì so ra cũng kém tác dụng của truyền miệng rất nhiều.

"Tốt rồi, tốt rồi, phim chuẩn bị bắt đầu rồi kia, các cậu đừng ầm ĩ nữa."

Giống như một cậu bé nóng lòng muốn được chia sẻ đồ chơi của mình với đồng bọn, Garbiel liền ngăn cản mọi người nói giỡn, dù trong khi đó cậu ta là người to mồm và lắm miệng nhất cả hội: "Chuyên tâm một chút, không là tý nữa các cậu không kịp nắm bắt được đâu!"

Mọi người trong nhóm nhìn cậu ta với ánh nhìn dè bỉu, nhưng rồi cũng đều tập trung hướng ánh mắt về phía màn ảnh theo lời cậu ta.

Trên màn ảnh, nhanh chóng sáng lên Intro thuộc về Miramax.

Còn Orson thì lúc này nhanh chóng ở xung quanh nhìn một lượt, phán đoán một chút số lượng người xem, cùng trước đó anh ta đoán không sai biệt bao nhiêu, trong phòng chiếu phim lớn như vậy chỉ có thưa thớt không đến 20 người ngồi xem, số còn lại là ghế trống không, muốn kiếm lời và bù vốn thì tỉ số ghế ngồi này là không bao giờ đủ.

Matt Tress cùng là thuộc nhóm bạn đi chung với Garbiel đến xem phim, chứng kiến Intro xuất hiện, như Garbiel và Barb trước đó tại lần xem sớm cũng chưa hoàn toàn đặt sự chú ý của mình vào bộ phim, vẫn là ngồi dốc sức tranh thủ hướng miệng táp bắp rang bơ, nghĩ trong đầu cứ ngỡ sau Intro khẳng định sẽ là một màn phụ đề giới thiệu diễn viên và đạo diễn dài dòng, mình nên tập trung ăn thì hơn.

"Hử!? Cái gì thế?"

Ngay sau đó hắn liền trừng mắt lên, vì phim lúc này quả thực là có phụ đề, nhưng lấp lóe một vài giây thì như thể cắt lụm đi vì nhiễu tín hiệu, sau đó là âm thanh của một bản ghi nào đó, nhưng màn hình vẫn đen kịt một mảnh, vài giây sau thì có âm thanh rõ ràng nhưng là của một cô gái vô danh đang sợ hãi cầu cứu bọn hắn, những khán giả. Tín hiệu một lần nữa lại mập mờ cắt ngang với tiếng còi hú và rít mạnh của phanh tàu điện ngầm.

Lúc này đây những dòng phụ đề giới thiệu đạo diễn và diễn viên mới một lần nữa hiện lên nhưng là vị trí sát mép của màn chiêu với mấy hàng chứ cái nhỏ bé vừa đủ để đọc, chẳng hạn như đạo diễn Edward Nguyễn, diễn viên James Reeves cùng Jennifer Connelly....

Không nói đi những việc khác, nhưng tối thiểu mở đầu này đã liền gợi lên chí tò mò cùng hào cảm của hắn tồi, khiến cho hắn có dục vọng khám phá tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mà không phải buồn chán chờ đợi màn mở đầu với những dòng chứ chạy ngang màn hình.

"Không biết tay nào làm biên tập, nhưng hắn cũng biết làm việc đấy."

Đây là cái nhìn của Orson, vì hiệp hội đạo diễn và biên tập phim đối với Intro phụ đề có quy định khá là cứng nhắc. Đem phụ đề đưa vào tình tiết mở đầu phim, cũng là một loại phương án điều hòa rất tốt.

Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Hollywood sáng tác bởi kahoh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kahoh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.