Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

La Thục Anh suy nghĩ sau đó đặt bát đĩa nhỏ sang một bên: “Cha, mẹ, con sẽ đi đưa qua cho thím hai với Kiến Hoa.”

Mẹ chồng chị ta nhíu mày một cái, nhưng vẫn đồng ý.

Đợi chị ta đi đến nhị phòng, Ngô Mai đã bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, thấy chị ta đến cười nói: “Chị dâu đến rồi à?”

“Đúng vậy, chị thấy bọn em không ai qua hết, vì vậy nên chị bưng một chén đồ ăn đến.” La Thục Anh nói cực kỳ chân thành.

Ngô Mai lắc đầu: “Cái này không cần đâu, buổi sáng em làm cơm rồi, Kiến Hoa nói em làm rất đầy đủ, bữa trưa mẹ em nói muốn ăn mì vì vậy em kêu Kiến Hoa đi sát vách mượn một ít đồ ăn rồi về để làm món kho ạ.”

Mặc dù cô không hiểu rõ việc phòng người nhưng mà nhìn quan hệ giữa Trần Kiến Hoa với đại phòng không tốt lắm, cô là cô dâu mới về cũng không thể tùy ý làm gì được.

La Thục Anh khựng lại một chút: “Như vậy cũng tốt, có em ở đây chúng ta cũng yên tâm hơn nhiều rồi. Tài nấu ăn của thím hai không tốt lắm, Kiến Hoa cũng không phải người biết làm việc, em đến thì bọn họ cũng nhẹ nhõm hơn một chút.”

Lời này nghe sao có hơi lạ, nhưng Ngô Mai cũng không nói gì, La Thục Anh lại đi vào phòng bếp không biết nói cái gì với mẹ Trần, ngược lại đồ ăn trong tay lại được giữ lại.

Bữa ăn giữa trưa chính là mì sốt, lần này Trần Kiến Hoa cầm không ít đồ ăn từ trong tay Vương Đại Quân về, có củ cải, có dưa chua, có thịt xông khói, Ngô Mai thấy vậy lấy thịt xông khói xách chạy tới: “Như vậy không tốt đâu, lấy nhiều như vậy người nhà của anh ấy liệu có nói gì không, có cần chúng ta xách một chút trứng gà hay gì đó qua đáp lại không?”

“Vậy mấy cái này em thu xếp đi.” Dù sao Trần Kiến Hoa chỉ cần chờ ăn là được.

Lúc làm món kho trước tiên cắt một chút thịt khô, nấu săn lại rồi thái thành sợi mỏng, sau đó cắt dưa cải thành từng sợi mỏng luôn, cho một chút thịt khô vào nồi và xào cho đến khi thơm, sau đó cho dưa cải chua vào, một cái nồi khác thì đổ nước đun mì sợi ra, sau đó lấy mì sợi đã được đun sôi giữ lại, sau đó lại lấy đồ kho đổ lên bên trên.

Cuối cùng lại bỏ lên trên một muỗng ớt cay, màu sắc đẹp, vị chua cay, còn có vị thịt, lần này đến cả mẹ Trần cũng không thể không thêm nhiều, còn Trần Kiến Hoa thì càng không cần phải nói, Ngô Mai ăn ít đi một bát, lựa thịt cho Trần Kiến Hoa ăn, bởi vì cô giảm béo nhưng sợ mình sẽ nhịn không được ăn nhiều cho nên mới làm như vậy.

Trần Kiến Hoa không biết lý do còn rất cảm động, có người ngay cả ăn cơm vẫn nghĩ cho mình thì sao anh có thể không cảm động, vì vậy cơm nước xong xuôi anh còn chủ động nói muốn đi đến sông bắt cá.

Ngô Mai biết thời tiết bây giờ trên sông đã đóng băng, bình thường bắt cá đều phải đục một cái lỗ trên băng, sau đó cá sẽ chạy đến, cô cũng không ngăn cản mà chỉ nói: “Nếu anh bắt được cá thì đưa một con đến nhà Đại Quân bọn họ là được.”

Trần Kiến Hoa đương nhiên là đồng ý, mẹ Trần ở một bên nhìn hai đứa nhỏ có thương có lượng, trong lòng cũng vui mừng hơn nhiều.

Sau khi mẹ chồng nàng dâu hai người cầm chén đũa dọn dẹp xong, Ngô Mai liền trốn ở trong phòng ngủ đông, mặc dù trên giường mới đổi ga trải giường nhưng khi nhớ đến buổi sáng điên cuồng cô không khỏi có chút mặt đỏ tim run.

Càng như vậy cô càng cảm thấy muốn hướng đến những ngày tháng tốt đẹp hơn.

Ngủ được một lát, sau khi tỉnh dậy cô phát hiện Trần Kiến Hoa vẫn chưa trở về, cô liền đi đến sân sau nhìn nhìn, thấy mẹ Trần đang cho gà ăn, mấy con gà đều được nuôi to cường tráng, đây cũng là do nhà họ Trần có nhiều trứng gà.

“Mẹ, chờ đầu xuân chúng ta đi mua một số đồ ăn và hạt giống rau đi, đến lúc đó làm cho trong vườn có đầy thức ăn ngon.”

Mẹ Trần cười gật đầu: “Được, vậy sau này cái nhà này con cứ thu xếp là được, mẹ cũng lớn tuổi rồi, có rất nhiều việc không có tinh thần, không bằng mấy đứa trẻ tuổi như con.”

Ngô Mai vội vàng xua tay: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, nếu mà Kiến Hoa nghe được mấy lời mẹ nói còn tưởng là con lập tức muốn xen vào nhà mình đó, con nghĩ mình sớm xây xong vườn rau xanh một chút, điều này giúp cho chúng ta có thể ăn được nhiều đồ ăn tươi hơn.”

Mẹ Trần lại trịnh trọng nói: “Đứa trẻ ngoan, cho dù con mới vào cửa có một ngày nhưng cách làm người của con, mẹ nhìn thấy được là rất tốt, tài nấu ăn của mẹ không tốt, Kiến Hoa cũng không chịu nghe mẹ, nhưng có con ở đây luôn có thể trông coi nó một chút.”

“Thật ra khi còn bé, thành tích đọc sách của thằng bé rất tốt, lúc bảy tuổi nó đi ngang qua nơi người ta sửa cầu đã có thể trực tiếp tính ra nối cầu cần có bao nhiêu đất, nếu như không phải mẹ luyến tiếc nó thì nói không chừng nó đã có thể tiếp tục học tập ở trong thành phố rồi.”

Bạn đang đọc Cô Gái Béo Ở Thập Niên 70 (Dịch) của Xuân Vị Lục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.