Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24

Phiên bản Dịch · 1090 chữ

Vì vậy gả cho anh chính là số mệnh không tốt đúng không? Nhưng thậm chí cho đến bây giờ Ngô Mai cũng không nói cho anh biết những điều này, cô vẫn luôn khuyên anh vì mình, nhưng anh không hiểu được ý nghĩ ẩn giấu trong lòng của Ngô Mai, Ngô Mai nhìn thấy người chị em của mình là Ngô Mạt Lỵ đã gả cho đoàn trưởng Phó mà cô thì phải gả cho anh, chắc hẳn là ấm ức lắm.

Từ ngày đó về sau, Trần Kiến Hoa dần bắt đầu biểu hiện ra sự cố gắng phi thường, anh vốn đã thông minh, nhưng bình thường lại bại hoại.

Mà cũng bởi vì anh bị một nhà bác cả Trần tận sức chèn ép, còn mẹ Trần lại chưa từng giúp đỡ anh, ngược lại còn trách móc anh, điều này khiến cho anh căn bản không muốn cố gắng, bởi vì đối với anh mà nói trở nên nổi bật căn bản là vô dụng, mẹ Trần cũng sẽ chỉ khuyên anh đem chỗ tốt chia cho đại phòng, vậy thì anh cần gì phải cố gắng chứ?

Bây giờ cuối cùng cũng có mục tiêu, Ngô Mai là người thương của anh, cô đối xử với anh còn tốt hơn mẹ anh, hơn nữa còn thấu hiểu anh, quan trọng hơn chính là anh không muốn để người khác coi thường Ngô Mai.

Nhưng mà lúc này Ngô Mai vẫn không biết.

Cô vác rổ chuẩn bị lên núi, nhưng vừa ra ngoài đã đụng phải thím Vương sát vách, trên tay thím Vương dính đầy máu khiến người ta sợ hãi tột độ, Ngô Mai vội hỏi: “Thím ơi, có chuyện gì vậy thím?”

“Là con dâu của tôi vừa mới sinh con xong thì hôn mê, máu đã chảy đầy đất rồi, tôi rót nước nóng một hơi cho nó bây giờ nó mới tỉnh. Bây giờ tôi định đi chọn đất để chôn kĩ nước máu ở trong phòng.” Thím Vương nói một câu như vậy đã vội vã đi.

Lúc này mẹ Trần cũng bước ra ngoài, bà cảm thán với Ngô Mai: “Phụ nữ đẻ con chính là đi dạo quỷ môn quan, cũng may lúc mẹ có Kiến Hoa được bác thím cả con chăm sóc, vì vậy mới thuận lợi mà sinh sản.”

Trước khi Ngô Mai xuyên qua, cô là học sinh trong trường y, cô còn nhớ rõ mình đã từng thấy một luận văn liên quan đến y học trong điều kiện không phát triển, tình huống phát triển của tỉ lệ sống sót và sinh trưởng của phụ nữ và trẻ con trong thôn đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cô nghĩ mình dường như phải làm chút gì đó.

Thím Vương không phải người cay nghiệt, bà ấy đối xử với con dâu cũng được, nhưng loại chuyện này vẫn khó tránh khỏi.

“Có cần tìm đại phu Trần đến không ạ?” Ngô Mai biết trong thôn này cũng có thầy lang, khoảng chừng hai mươi phút là đến, những thầy lang này cũng thường xuyên xuống nông thôn.

Mẹ Trần lắc đầu: “Trẻ con sinh ra rồi thì không sao, phí tiền vô chuyện đó làm gì. Hơn nữa đại phu Trần kia là đàn ông cũng không tiện, hơn nữa con đã sinh ra rồi thì không có khó khăn gì nữa.”

Bọn họ không có thói quen xem bệnh, ngay cả lúc ấy Ngô Mai bị Ngô Thắng đánh thành như thế, kết quả cũng chỉ có chịu đựng, sống được thì sống, không sống được thì chết.

Ngô Mai nghĩ nghĩ thuận miệng nói: “Không bằng chúng ta qua xem một chút đi?”

Con dâu thím Vương Triệu Tịch Chi là một người phụ nữ còn trẻ, hơi thấp nhưng lớn giọng, làm người rất được.

Lúc này cô ấy đã hôn mê, trong phòng thấy toàn là máu, Ngô Mai không khỏi nôn mấy lần, trong lòng cảm thấy rất buồn bực. Mẹ Trần thấy thế trong lòng khẽ nhúc nhích khuyên nhủ: “Chúng ta ở lại cũng không giúp được gì, không bằng về nhà đi, lát nữa mẹ biếu mấy quả trứng gà cho họ.”

Trong phòng đang cãi nhau cho nên Ngô Mai cũng không tiện ở lại.

Sau khi mẹ chồng nàng dâu hai người trở về thì bọn họ chỉ có thể ăn khoai lang ngâm ngày tết với một chút thịt cá còn thừa, bởi vì khẩu phần lương thực trong nhà đều bị Trần Kiến Hoa mang đi cả rồi.

Ngô Mai gắp vài cái bắt đầu càng cảm thấy khó chịu, cô nghĩ mình vẫn nên lên núi xem thử một chút, nhưng mẹ Trần lại sống chết không chịu, nhìn sự thay đổi của mẹ chồng khiến cho Ngô Mai ngạc nhiên nên hỏi nhiều thêm một câu: “Mới nãy không phải mẹ còn đồng ý cho con lên núi ư? Sao bây giờ lại không đồng ý, mẹ cứ yên tâm đi, sức lực của con rất lớn, không có chuyện gì đâu mà.”

Mẹ Trần có chút do dự mà nói: “Mai Tử, con vào cửa cũng đã hai tháng, lúc nãy mẹ thấy con buồn nôn, không phải là mang thai đó chứ?”

Ngô Mai chính là bác sĩ, nhưng có câu bác sĩ không tự chẩn bệnh cho mình, cô thay mình bắt mạch một cái lại nghĩ đến tháng ngày của mình: “Hình như là mang thai thật, nhưng mà mẹ à, con không có đi vào chỗ sâu, chỉ nhặt mấy vật nhỏ về để bồi bổ cơ thể thôi.”

Không có thời gian ăn cơm, cho dù đợi trong nhà thì con cũng không nuôi sống được.

Bây giờ là thời đại kinh tế có kế hoạch, có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ ăn, bởi vì cái hôn lễ kia mà mẹ Trần đã dùng rất nhiều tiền, cho dù bây giờ người họ Trần ít nhưng hiện tại cũng đã cạn lương thực.

“Vậy Mai Tử à, mẹ đi cùng với con nhé?” Mẹ Trần không yên lòng nhưng bà cũng biết con dâu nói là tình hình thực tế, bây giờ bọn họ và đại phòng đã vỡ lỡ, cũng sẽ không thể mượn sức đại phòng được nữa, trợ cấp của chồng bà cũng không biết xảy ra chuyện gì mà tháng này cũng không còn gửi tới nữa.

Bạn đang đọc Cô Gái Béo Ở Thập Niên 70 (Dịch) của Xuân Vị Lục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.