Nhập học
" Trường học ?" Lục Duyên nhìn bác Trương , sửng sốt , " Cháu phải đi học ?"
" Đúng vậy , ông chủ đã sớm liên lạc trường học giúp ngài hết cả rồi , học lớp 10 cùng lớp với tiểu thư . Đây là đồng phục học sinh đặt làm dựa theo size của ngài ." Bác Trương nói liền đem một bộ quần áo màu lam nhạt đưa cho Lục Duyên .
" À ...... Cảm ơn bác ." Cậu nhận lấy , cảm xúc mát lạnh mềm mại lưu luyến trên tay , cậu rũ mắt , một loại cảm giác kỳ quái lan tràn trong lòng , trường học nha ...... Vốn nghĩ rằng đời này cũng không có cơ hội nữa .
" Vậy thiếu gia , ta đi trước ." Bác Trương khom lưng , nhẹ nhàng đóng cửa .
Lúc này trong phòng ăn , Lục Triển Vũ nhàn nhã ngồi trên ghế , khóe miệng treo lên một ý cười nhàn nhạt , tay cầm báo nhìn thời gian , hỏi bác Trương :" Tiểu Duyên đâu ?"
" Duyên thiếu gia đang thay quần áo ." Bác Trương đáp lời .
" Chậm chạp vậy , cái đồ nhà quê kia sẽ không phải ngay cả đồng phục cũng không biết mặc đó chứ ?" Lục Tuyết ở một bên khuấy thìa súp , lạnh lùng nói .
" Xin lỗi , con đến muộn ." Một giọng nói thoải mái sạch sẽ từ cửa cầu thang truyền tới .
Lục Triển Vũ nghe tiếng nhìn qua , mắt sáng ngời lên .
Một thiếu niên cao gầy chậm rãi từ cầu thang đi xuống , khuôn mặt trắng ngần , mặt ngoan ngoãn , những sợi tóc rơi ở cần cổ , lộ ra xương quai xanh tinh tế tinh xảo , đôi mắt đen mực trong veo mang theo thận trọng che giấu không dấu vết , từng bước từng bước đi tới .
Lục Triển Vũ nhìn thiếu niên trước mặt như sáng bừng lên , mặt lộ vẻ kinh diễm .
" Phụ thân ?" Thấy Lục Triển Vũ có ý sâu xa nhìn chằm chằm mình , Lục Duyên có chút bất an kêu lên , lẽ nào cậu mặc vậy rất kỳ lạ lắm sao ?
" Ồ , xin lỗi , bởi vì Tiểu Duyên quá đẹp rồi , suýt chút nhận không ra ."
Lục Triển Vũ cười cười , xoa xoa cái tóc mềm mại của cậu , cảm nhận được sợi tóc mềm mại xuyên qua đầu ngón tay , đôi mắt đào hoa bởi vì thoải mái mà khẽ híp mắt , say mê và hưởng thụ .
Lục Duyên không được tự nhiên rụt rụt cổ , không hiểu được vì sao người đàn ông trước mặt này lại luôn thích xoa đầu cậu .
" Đúng là người đẹp vì lụa , lúa tốt vì phân mà , " Lục Tuyết cũng rất ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt như biến thành một con người khác , thực không tin đây chính là cái tên ăn mày mặt mày lem luốc của ngày hôm qua , " gà rừng cũng có thể thành phượng hoàng mà !"
Lục Duyên thức thời không tiếp lời .
Ngồi vào vị trí thuộc về mình , cầm lấy bánh mì trên đĩa nhẹ nhàng lên cắn , bộ dáng ngoan ngoãn .
Lục Tuyết thấy cậu không thèm đếm xỉa đến mình , nổi giận đùng đùng hết sức xiên xiên ốp lết trên đĩa , trong nháy mắt lòng vàng của trứng chảy ra .
Ánh mắt Lục Triển Vũ ôn nhu nhìn hai người bọn họ , cười nhạt không nói gì .
Nhà ăn yên tĩnh lại , dưới khúc xạ của ánh mặt trời , một chút không khí ấm áp hòa thuận phóng ra .
Ít nhất bề ngoài là như vậy , Lục Duyên gặm bánh mì , giống như lơ đãng liếc nhìn về phía trên lầu , trên cửa cầu thang u tối không một bóng người , cái gì cũng không có .
Cậu thu hồi tầm mắt , như không có việc gì ăn cơm , trong lòng nghi vấn trùng trùng .
Nửa giờ sau .
Lục Duyên ngồi chiếc xe riêng cao cấp màu đen chuẩn bị đến trường . Bên trong xe tĩnh mịch chỉ có Lục Duyên và Lục Tuyết hai người , à mà không , thêm cả tài xế nữa là ba người .
Tài xế là một đàn ông trung niên da đen xì đang nắm tay lái , trên khuôn mặt lạnh cứng không có một chút biểu tình nào . Mà Lục Tuyết ở một đầu khác , ngồi né cậu một khoảng xa , ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu lấy một lần , một mình nhìn ngoài cửa sổ .
Trong khoảng thời gian ngắn , không khí trầm trọng đè nén .
Lục Duyên thoáng thấy tài xế đang định chuyển bánh xuất phát , ánh mắt chợt lóe , lơ đãng mở miệng hỏi :" Cái đó ...... nhị tiểu thư không đi học sao ạ ?"
Lời này vừa nói ra , cậu rõ ràng cảm giác bầu không khí vốn đã nặng nề trong nháy mắt đông lại , đè nén đến mức khiến người ta hít thở không nổi .
Lục Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía cậu , đôi mắt nguy hiểm nheo lại , " Cậu nhắc tới nó làm gì ?"
Trên khuôn mặt trắng nõn của Lục Duyên treo lên một ý cười ôn hòa dễ chịu , thuần khiết vô tội , " Tôi chỉ là tò mò , nghe bác Trương nói chúng ta học cùng trường thôi ."
" Vậy thì đã làm sao ?" Lục Tuyết bắt chéo chân , ánh mắt bất thiện nhìn chòng chọc cậu , cái cằm nhòn nhọn hất cao lên , dáng vẻ cao cao tại thượng , " Nó mới không xứng được ngồi ở đây !"
Lục Duyên nhìn mắt của cô ta , không bỏ sót vẻ chán ghét căm thù .
" Nhị tiểu thư bình thường đều là đi bộ tới trường ." Tài xế ở phía trước đột nhiên mở miệng , giọng nói cứng nhắc không gợn sóng , nhẹ nhàng làm đứt đoạn kíp nổ đụng vào là nổ chanh bành này .
" Chào các bạn , mình là Lục Duyên , mong được chỉ giáo nhiều . " Lục Duyên đứng ở bục giảng , đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên , khuôn mặt khôi ngô trắng ngần treo trên nụ cười ôn nhu thoải mái , khiêm tốn lễ độ gập người cúi chào .
Phòng học vốn đang ồn ào nháy mắt yên tĩnh , các bạn học lần lượt ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt phức tạp , vẻ mặt như bảng pha màu , nhịn không được xì xào nói nhỏ - -
" Họ Lục nha~ Sẽ không lại là nữa đó chứ ?"
" Không sai được , khẳng định là cái đó !"
" Thật là đáng thương ...... Không biết lần thứ mấy rồi ?"
Có người vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn cậu , lắc đầu cảm thán , trong mắt mang theo thương hại còn có chút vui sướng khi người gặp họa .
Họ Lục ......
Lại là ......
Thật đáng thương ......
Lục Duyên đứng thẳng tắp , cậu cảm thấy lúc này cậu như một thằng hề , đủ các kiểu nhìn lẫn lộn bắn qua , hoặc tò mò hoặc đồng tình hoặc là khinh thường .
Bên tai không ngừng truyền đến những lời lảm nhảm linh tinh của phía dưới , lòng trầm xuống , bàn tay không chịu khống chế nắm chặt , đây là có ý gì !?
" Yên lặng ! Yên lặng nào !" Thầy giáo ra sức vỗ vỗ bàn , hét lên , sau đó quay lại nói với Lục Duyên :" Em ngồi ở chỗ trống bàn thứ ba đi ."
" Vâng ."
Lục Duyên gật đầu , ngoan ngoãn đi xuống phía dưới ngồi vào vị trí được chỉ định .
" Chào , tớ là Chu Hạo , còn cậu kêu là gì ? Nãy tớ nghe không rõ ." Bên cạnh truyền đến một giọng nói thật thà cởi mở .
Lục Duyên nhìn lại hướng bên cạnh , là một chàng trai cắt tóc đầu đinh và là bạn cùng bàn của cậu , nước da đen , đang cười tỏa nắng với anh , lộ ra một hàm răng trắng đều , nhiệt tình lắm .
" Tớ là Lục Duyên ." Cậu cũng hữu nghị cười lại .
" Họ Lục ? Cậu cũng thay tên đổi họ ?" Chu Hạo với bộ dáng hứng thú bừng bừng nhiều chuyện .
" Không có ...... Tớ vốn họ Lục ." Lục Duyên lắc đầu , thử hỏi :" Cậu ...... biết tớ là ...... Lục gia ?"
" Ai mà không biết chứ , chỉ với cái mới chuyển đến điểm này đều không phải rồi sao ? Sao vậy , chẳng lẽ cậu không biết ?" Chu Hạo kinh ngạc nhìn cậu .
Lục Duyên lần nữa lắc đầu , bộ dáng ngốc nghếch mờ mịt không rõ , "Biết cái gì ?"
Chu Hạo thấy bộ dáng thuần lương vô tội của cậu , thật giống như cái gì cũng chẳng biết , trong lòng tức khắc nảy lên một ý muốn bảo vệ mãnh liệt , lén lén lút lút nhìn xung quanh , cẩn thận nói với cậu :" Đây là bí mật được công khai của lớp chúng ta đó , cậu mới tới , không biết cũng bình thường , thực ra ấy , tớ nói cậu nghe , cậu là người thứ ba chuyển vào lớp này đấy ."
" Người thứ ba ?" Lục Duyên ngược lại hít hà một hơi , khó nén khiếp sợ , đây là có chuyện gì ?!
" Đúng vậy nha ," Chu Hạo buông tay , thở dài , nhớ lại nói :" Chuyện xảy ra vào một tháng trước đi , lớp chúng tớ đột nhiên xuất hiện một học sinh mới chuyển trường , người đó giống cậu vậy đều là chàng trai lớn lên xinh đẹp thanh tú , tên là Hứa Thanh , nghe nói là con nuôi của nhà họ Lục , tính cách thẹn thùng rất dễ xấu hổ , cả lớp ai ai cũng rất thích cậu ấy , nhưng có điều Lục Tuyết lại rất chán ghét cậu ấy , cậu cũng biết tính khí của đại tiểu thư đó rồi đấy , quậy lên đến không chịu nổi ...... Bất quá cho dù như vậy , cậu ấy và các bạn học ở chung với nhau tương đối tốt , nhưng không ngờ rằng chưa đến hai tuần thì lập tức bị chuyển đi , ngay cả bóng người cũng không thấy nữa ......"
" Chuyển đi rồi ?" Lục Duyên lẩm bẩm lặp lại , mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta , không nhịn được tăng thêm âm lượng , " Chuyển đi đâu rồi ? Tại sao phải chuyển đi ?"
" Suỵt ...... Cậu đừng gấp a , từ từ nghe tớ nói ......" Chu Hạo thấy Lục Duyên kích động như vậy , lập tức đè chặt miệng cậu , liên tục trấn an nói :" Chuyển đi đâu thì không ai biết , có người qua nhà họ Lục tìm , nhưng mà cậu ấy đã bị nhà họ Lục đưa đi rồi ...... Nói là cậu ấy không có đầu óc kinh doanh , cho nên được đưa tới nhà khác nhận nuôi , có điều ......"
Giọng nói Chu Hạo càng lúc càng nhỏ , trộm nhìn Lục Tuyết ở bàn phía trước một cái , dán vào tai cậu nói nhỏ :" Chúng tớ đều cảm thấy cậu ấy chọc phải Lục Tuyết , nên mới bị đưa đi , dẫu sao cậu ấy đi thì người vui nhất chính là cô ta rồi !"
Lục Duyên trầm mặc chốc lát , nói :" Cậu vừa nãy nói tớ là người thứ ba , trừ bỏ cậu ấy ra còn có người nữa ?"
" Đúng vậy !" Chu Hạo dùng sức gật đầu , " Thật không thể tưởng tượng được đúng không ? Cậu ấy vừa đi không tới một tuần , thì một học sinh khác lại chuyển tới , cũng là một chàng trai thanh tú , tên là Trương Vũ , đeo mắt kính , nho nhã , nhưng cậu ta còn thảm hơn Hứa Thanh chưa tới một tuần cũng đi rồi , sau đó hôm nay cậu đến ......"
Giọng điệu Chu Hạo nói đến phần sau trở nên có chút thương cảm , " Quan hệ giữa tớ và Trương Vũ rất tốt , lúc không thấy cậu ta mình có đi khắp nơi tìm kiếm nhưng cũng đều không thấy , rõ ràng ...... đã nói với nhau sẽ là bạn tốt cơ mà , kết quả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được ...... Người lớn như vậy rồi , sao nói không thấy thì không thấy chứ ?"
Lục Duyên không để ý đến cậu bạn đang tự oán trách chính mình , lúc này trong lòng cậu loạn như ma cào , đầu óc trống rỗng một mảnh , tim loạn nhịp đập thịch thịch , chỉ là cậu giỏi giả vờ không biểu hiện ra mà thôi .
Thì ra trước khi có cậu , Lục gia thế nhưng còn nhận nuôi qua người khác , còn không chỉ một người ! Vì sao phải làm như vậy ? Lại vì sao đem bọn họ đưa đi ? Bây giờ bọn họ đang ở nơi nào ? Là sống hay là đã chết ?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác không ngừng được tung ra , nhưng lại không có đáp án .
Nhớ tới cảm giác quái dị nồng đậm ở Lục gia , cậu cố sức nắm lấy những sợi tóc vụn trước trán , môi mím thành một đường thẳng .
Cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Tuyết , cô ta nói 'dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đi' , lúc đó cậu còn chưa hiểu đây là ý gì , luôn nghĩ là lời tức giận của cô ta , hiện tại xem ra đều là thực sự xảy ra , hèn gì Lục Tuyết tuy nhìn cậu không vừa mắt nhưng biểu hiện lại không hề gì , dẫu sao với cô ta mà nói , sớm muộn gì cậu cũng phải đi thôi ......
Lục Duyên bất giác nắm chặt bàn tay , ánh mắt trầm xuống , quyết định , cần phải làm rõ ràng những chyện này ! Nếu không đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cậu cũng không biết nốt !
Ngay giây phút nghe thấy chính mình được nhà họ Lục chọn , cậu thật cho rằng đó là thiên đường , rốt cuộc thì cũng có thể thoát khỏi hoàn cảnh mục nát kia , bắt đầu cho cuộc sống mới , nhưng bây giờ xem ra , nói không chừng đây là bắt đầu cho một cánh cổng địa ngục mới .
" Tớ cảm thấy cậu tốt nhất đừng nên đi trêu chọc Lục Tuyết kia thì hơn , " Chu Hạo đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu , trong mắt hiện lên kiêng kỵ thật sâu , " Tớ cảm thấy bọn họ rời đi nhất định có liên quan tới cô ta !"
" Lục Tuyết sao ......" Ánh mắt Lục Duyên chợ lóe , không biết đang nhớ đến cái gì , liền hỏi cậu ta :" Tớ còn một chuyện muốn hỏi cậu , là liên quan tới nhị tiểu thư Lục gia ......"
Vừa dứt lời , cửa lớp học đột nhiên nhẹ nhàng mở ra , một cô gái thình lình xuất hiện trước cửa lớp học , tóc đen chấm vai , dáng người nhỏ gầy , khuôn mặt trống rỗng .
Bất ngờ chính là người tối hôm qua có duyên gặp mặt một lần nhị tiểu thư Lục gia , Lục Úc .
Đăng bởi | queenyjanelam |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 14 |