Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập học

2730 chữ

" Trường học ?" Lục Duyên nhìn bác Trương , sửng sốt , " Cháu phải đi học ?"

" Đúng vậy , ông chủ đã sớm liên lạc trường học giúp ngài hết cả rồi , học lớp 10 cùng lớp với tiểu thư . Đây là đồng phục học sinh đặt làm dựa theo size của ngài ." Bác Trương nói liền đem một bộ quần áo màu lam nhạt đưa cho Lục Duyên .

" À ...... Cảm ơn bác ." Cậu nhận lấy , cảm xúc mát lạnh mềm mại lưu luyến trên tay , cậu rũ mắt , một loại cảm giác kỳ quái lan tràn trong lòng , trường học nha ...... Vốn nghĩ rằng đời này cũng không có cơ hội nữa .

" Vậy thiếu gia , ta đi trước ." Bác Trương khom lưng , nhẹ nhàng đóng cửa .

Lúc này trong phòng ăn , Lục Triển Vũ nhàn nhã ngồi trên ghế , khóe miệng treo lên một ý cười nhàn nhạt , tay cầm báo nhìn thời gian , hỏi bác Trương :" Tiểu Duyên đâu ?"

" Duyên thiếu gia đang thay quần áo ." Bác Trương đáp lời .

" Chậm chạp vậy , cái đồ nhà quê kia sẽ không phải ngay cả đồng phục cũng không biết mặc đó chứ ?" Lục Tuyết ở một bên khuấy thìa súp , lạnh lùng nói .

" Xin lỗi , con đến muộn ." Một giọng nói thoải mái sạch sẽ từ cửa cầu thang truyền tới .

Lục Triển Vũ nghe tiếng nhìn qua , mắt sáng ngời lên .

Một thiếu niên cao gầy chậm rãi từ cầu thang đi xuống , khuôn mặt trắng ngần , mặt ngoan ngoãn , những sợi tóc rơi ở cần cổ , lộ ra xương quai xanh tinh tế tinh xảo , đôi mắt đen mực trong veo mang theo thận trọng che giấu không dấu vết , từng bước từng bước đi tới .

Lục Triển Vũ nhìn thiếu niên trước mặt như sáng bừng lên , mặt lộ vẻ kinh diễm .

" Phụ thân ?" Thấy Lục Triển Vũ có ý sâu xa nhìn chằm chằm mình , Lục Duyên có chút bất an kêu lên , lẽ nào cậu mặc vậy rất kỳ lạ lắm sao ?

" Ồ , xin lỗi , bởi vì Tiểu Duyên quá đẹp rồi , suýt chút nhận không ra ."

Lục Triển Vũ cười cười , xoa xoa cái tóc mềm mại của cậu , cảm nhận được sợi tóc mềm mại xuyên qua đầu ngón tay , đôi mắt đào hoa bởi vì thoải mái mà khẽ híp mắt , say mê và hưởng thụ .

Lục Duyên không được tự nhiên rụt rụt cổ , không hiểu được vì sao người đàn ông trước mặt này lại luôn thích xoa đầu cậu .

" Đúng là người đẹp vì lụa , lúa tốt vì phân mà , " Lục Tuyết cũng rất ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt như biến thành một con người khác , thực không tin đây chính là cái tên ăn mày mặt mày lem luốc của ngày hôm qua , " gà rừng cũng có thể thành phượng hoàng mà !"

Lục Duyên thức thời không tiếp lời .

Ngồi vào vị trí thuộc về mình , cầm lấy bánh mì trên đĩa nhẹ nhàng lên cắn , bộ dáng ngoan ngoãn .

Lục Tuyết thấy cậu không thèm đếm xỉa đến mình , nổi giận đùng đùng hết sức xiên xiên ốp lết trên đĩa , trong nháy mắt lòng vàng của trứng chảy ra .

Ánh mắt Lục Triển Vũ ôn nhu nhìn hai người bọn họ , cười nhạt không nói gì .

Nhà ăn yên tĩnh lại , dưới khúc xạ của ánh mặt trời , một chút không khí ấm áp hòa thuận phóng ra .

Ít nhất bề ngoài là như vậy , Lục Duyên gặm bánh mì , giống như lơ đãng liếc nhìn về phía trên lầu , trên cửa cầu thang u tối không một bóng người , cái gì cũng không có .

Cậu thu hồi tầm mắt , như không có việc gì ăn cơm , trong lòng nghi vấn trùng trùng .

Nửa giờ sau .

Lục Duyên ngồi chiếc xe riêng cao cấp màu đen chuẩn bị đến trường . Bên trong xe tĩnh mịch chỉ có Lục Duyên và Lục Tuyết hai người , à mà không , thêm cả tài xế nữa là ba người .

Tài xế là một đàn ông trung niên da đen xì đang nắm tay lái , trên khuôn mặt lạnh cứng không có một chút biểu tình nào . Mà Lục Tuyết ở một đầu khác , ngồi né cậu một khoảng xa , ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu lấy một lần , một mình nhìn ngoài cửa sổ .

Trong khoảng thời gian ngắn , không khí trầm trọng đè nén .

Lục Duyên thoáng thấy tài xế đang định chuyển bánh xuất phát , ánh mắt chợt lóe , lơ đãng mở miệng hỏi :" Cái đó ...... nhị tiểu thư không đi học sao ạ ?"

Lời này vừa nói ra , cậu rõ ràng cảm giác bầu không khí vốn đã nặng nề trong nháy mắt đông lại , đè nén đến mức khiến người ta hít thở không nổi .

Lục Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía cậu , đôi mắt nguy hiểm nheo lại , " Cậu nhắc tới nó làm gì ?"

Trên khuôn mặt trắng nõn của Lục Duyên treo lên một ý cười ôn hòa dễ chịu , thuần khiết vô tội , " Tôi chỉ là tò mò , nghe bác Trương nói chúng ta học cùng trường thôi ."

" Vậy thì đã làm sao ?" Lục Tuyết bắt chéo chân , ánh mắt bất thiện nhìn chòng chọc cậu , cái cằm nhòn nhọn hất cao lên , dáng vẻ cao cao tại thượng , " Nó mới không xứng được ngồi ở đây !"

Lục Duyên nhìn mắt của cô ta , không bỏ sót vẻ chán ghét căm thù .

" Nhị tiểu thư bình thường đều là đi bộ tới trường ." Tài xế ở phía trước đột nhiên mở miệng , giọng nói cứng nhắc không gợn sóng , nhẹ nhàng làm đứt đoạn kíp nổ đụng vào là nổ chanh bành này .

" Chào các bạn , mình là Lục Duyên , mong được chỉ giáo nhiều . " Lục Duyên đứng ở bục giảng , đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên , khuôn mặt khôi ngô trắng ngần treo trên nụ cười ôn nhu thoải mái , khiêm tốn lễ độ gập người cúi chào .

Phòng học vốn đang ồn ào nháy mắt yên tĩnh , các bạn học lần lượt ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt phức tạp , vẻ mặt như bảng pha màu , nhịn không được xì xào nói nhỏ - -

" Họ Lục nha~ Sẽ không lại là nữa đó chứ ?"

" Không sai được , khẳng định là cái đó !"

" Thật là đáng thương ...... Không biết lần thứ mấy rồi ?"

Có người vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn cậu , lắc đầu cảm thán , trong mắt mang theo thương hại còn có chút vui sướng khi người gặp họa .

Họ Lục ......

Lại là ......

Thật đáng thương ......

Lục Duyên đứng thẳng tắp , cậu cảm thấy lúc này cậu như một thằng hề , đủ các kiểu nhìn lẫn lộn bắn qua , hoặc tò mò hoặc đồng tình hoặc là khinh thường .

Bên tai không ngừng truyền đến những lời lảm nhảm linh tinh của phía dưới , lòng trầm xuống , bàn tay không chịu khống chế nắm chặt , đây là có ý gì !?

" Yên lặng ! Yên lặng nào !" Thầy giáo ra sức vỗ vỗ bàn , hét lên , sau đó quay lại nói với Lục Duyên :" Em ngồi ở chỗ trống bàn thứ ba đi ."

" Vâng ."

Lục Duyên gật đầu , ngoan ngoãn đi xuống phía dưới ngồi vào vị trí được chỉ định .

" Chào , tớ là Chu Hạo , còn cậu kêu là gì ? Nãy tớ nghe không rõ ." Bên cạnh truyền đến một giọng nói thật thà cởi mở .

Lục Duyên nhìn lại hướng bên cạnh , là một chàng trai cắt tóc đầu đinh và là bạn cùng bàn của cậu , nước da đen , đang cười tỏa nắng với anh , lộ ra một hàm răng trắng đều , nhiệt tình lắm .

" Tớ là Lục Duyên ." Cậu cũng hữu nghị cười lại .

" Họ Lục ? Cậu cũng thay tên đổi họ ?" Chu Hạo với bộ dáng hứng thú bừng bừng nhiều chuyện .

" Không có ...... Tớ vốn họ Lục ." Lục Duyên lắc đầu , thử hỏi :" Cậu ...... biết tớ là ...... Lục gia ?"

" Ai mà không biết chứ , chỉ với cái mới chuyển đến điểm này đều không phải rồi sao ? Sao vậy , chẳng lẽ cậu không biết ?" Chu Hạo kinh ngạc nhìn cậu .

Lục Duyên lần nữa lắc đầu , bộ dáng ngốc nghếch mờ mịt không rõ , "Biết cái gì ?"

Chu Hạo thấy bộ dáng thuần lương vô tội của cậu , thật giống như cái gì cũng chẳng biết , trong lòng tức khắc nảy lên một ý muốn bảo vệ mãnh liệt , lén lén lút lút nhìn xung quanh , cẩn thận nói với cậu :" Đây là bí mật được công khai của lớp chúng ta đó , cậu mới tới , không biết cũng bình thường , thực ra ấy , tớ nói cậu nghe , cậu là người thứ ba chuyển vào lớp này đấy ."

" Người thứ ba ?" Lục Duyên ngược lại hít hà một hơi , khó nén khiếp sợ , đây là có chuyện gì ?!

" Đúng vậy nha ," Chu Hạo buông tay , thở dài , nhớ lại nói :" Chuyện xảy ra vào một tháng trước đi , lớp chúng tớ đột nhiên xuất hiện một học sinh mới chuyển trường , người đó giống cậu vậy đều là chàng trai lớn lên xinh đẹp thanh tú , tên là Hứa Thanh , nghe nói là con nuôi của nhà họ Lục , tính cách thẹn thùng rất dễ xấu hổ , cả lớp ai ai cũng rất thích cậu ấy , nhưng có điều Lục Tuyết lại rất chán ghét cậu ấy , cậu cũng biết tính khí của đại tiểu thư đó rồi đấy , quậy lên đến không chịu nổi ...... Bất quá cho dù như vậy , cậu ấy và các bạn học ở chung với nhau tương đối tốt , nhưng không ngờ rằng chưa đến hai tuần thì lập tức bị chuyển đi , ngay cả bóng người cũng không thấy nữa ......"

" Chuyển đi rồi ?" Lục Duyên lẩm bẩm lặp lại , mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta , không nhịn được tăng thêm âm lượng , " Chuyển đi đâu rồi ? Tại sao phải chuyển đi ?"

" Suỵt ...... Cậu đừng gấp a , từ từ nghe tớ nói ......" Chu Hạo thấy Lục Duyên kích động như vậy , lập tức đè chặt miệng cậu , liên tục trấn an nói :" Chuyển đi đâu thì không ai biết , có người qua nhà họ Lục tìm , nhưng mà cậu ấy đã bị nhà họ Lục đưa đi rồi ...... Nói là cậu ấy không có đầu óc kinh doanh , cho nên được đưa tới nhà khác nhận nuôi , có điều ......"

Giọng nói Chu Hạo càng lúc càng nhỏ , trộm nhìn Lục Tuyết ở bàn phía trước một cái , dán vào tai cậu nói nhỏ :" Chúng tớ đều cảm thấy cậu ấy chọc phải Lục Tuyết , nên mới bị đưa đi , dẫu sao cậu ấy đi thì người vui nhất chính là cô ta rồi !"

Lục Duyên trầm mặc chốc lát , nói :" Cậu vừa nãy nói tớ là người thứ ba , trừ bỏ cậu ấy ra còn có người nữa ?"

" Đúng vậy !" Chu Hạo dùng sức gật đầu , " Thật không thể tưởng tượng được đúng không ? Cậu ấy vừa đi không tới một tuần , thì một học sinh khác lại chuyển tới , cũng là một chàng trai thanh tú , tên là Trương Vũ , đeo mắt kính , nho nhã , nhưng cậu ta còn thảm hơn Hứa Thanh chưa tới một tuần cũng đi rồi , sau đó hôm nay cậu đến ......"

Giọng điệu Chu Hạo nói đến phần sau trở nên có chút thương cảm , " Quan hệ giữa tớ và Trương Vũ rất tốt , lúc không thấy cậu ta mình có đi khắp nơi tìm kiếm nhưng cũng đều không thấy , rõ ràng ...... đã nói với nhau sẽ là bạn tốt cơ mà , kết quả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được ...... Người lớn như vậy rồi , sao nói không thấy thì không thấy chứ ?"

Lục Duyên không để ý đến cậu bạn đang tự oán trách chính mình , lúc này trong lòng cậu loạn như ma cào , đầu óc trống rỗng một mảnh , tim loạn nhịp đập thịch thịch , chỉ là cậu giỏi giả vờ không biểu hiện ra mà thôi .

Thì ra trước khi có cậu , Lục gia thế nhưng còn nhận nuôi qua người khác , còn không chỉ một người ! Vì sao phải làm như vậy ? Lại vì sao đem bọn họ đưa đi ? Bây giờ bọn họ đang ở nơi nào ? Là sống hay là đã chết ?

Hết vấn đề này đến vấn đề khác không ngừng được tung ra , nhưng lại không có đáp án .

Nhớ tới cảm giác quái dị nồng đậm ở Lục gia , cậu cố sức nắm lấy những sợi tóc vụn trước trán , môi mím thành một đường thẳng .

Cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Tuyết , cô ta nói 'dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đi' , lúc đó cậu còn chưa hiểu đây là ý gì , luôn nghĩ là lời tức giận của cô ta , hiện tại xem ra đều là thực sự xảy ra , hèn gì Lục Tuyết tuy nhìn cậu không vừa mắt nhưng biểu hiện lại không hề gì , dẫu sao với cô ta mà nói , sớm muộn gì cậu cũng phải đi thôi ......

Lục Duyên bất giác nắm chặt bàn tay , ánh mắt trầm xuống , quyết định , cần phải làm rõ ràng những chyện này ! Nếu không đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cậu cũng không biết nốt !

Ngay giây phút nghe thấy chính mình được nhà họ Lục chọn , cậu thật cho rằng đó là thiên đường , rốt cuộc thì cũng có thể thoát khỏi hoàn cảnh mục nát kia , bắt đầu cho cuộc sống mới , nhưng bây giờ xem ra , nói không chừng đây là bắt đầu cho một cánh cổng địa ngục mới .

" Tớ cảm thấy cậu tốt nhất đừng nên đi trêu chọc Lục Tuyết kia thì hơn , " Chu Hạo đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu , trong mắt hiện lên kiêng kỵ thật sâu , " Tớ cảm thấy bọn họ rời đi nhất định có liên quan tới cô ta !"

" Lục Tuyết sao ......" Ánh mắt Lục Duyên chợ lóe , không biết đang nhớ đến cái gì , liền hỏi cậu ta :" Tớ còn một chuyện muốn hỏi cậu , là liên quan tới nhị tiểu thư Lục gia ......"

Vừa dứt lời , cửa lớp học đột nhiên nhẹ nhàng mở ra , một cô gái thình lình xuất hiện trước cửa lớp học , tóc đen chấm vai , dáng người nhỏ gầy , khuôn mặt trống rỗng .

Bất ngờ chính là người tối hôm qua có duyên gặp mặt một lần nhị tiểu thư Lục gia , Lục Úc .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.