Kết cục
“Đây là ghi âm di động lúc ấy .”
Lục Úc đứng ở giữa tòa , nhàn nhạt trần thuật xong hết thảy tất cả , sau cùng còn móc ra một chiếc điện thoại di động có chút cũ nát .
Hiện trường lặng ngắt như tờ , ngay cả Lục Duyên thật lâu cũng không thể lấy lại tinh thần , khiếp sợ nhìn cô gái mảnh mai gầy yếu này dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô luôn , ngực phập phồng đau đớn , cậu không dám tưởng tượng nổi , cô của khi đó cũng chỉ khoảng 7 8 tuổi , làm thế nào chịu đựng được cơ chứ .
Trên ghế bị cáo , Lục Triển Vũ an tĩnh nghe xong hết thảy , nụ cười trên khóe môi một chút một chút biến mất hầu như không còn , liếc mắt nhìn Lục Úc thật sâu , đôi mắt u tối một mảnh .
Do sự xuất hiện của Lục Úc , lời chứng và vật chứng đầy đủ trở tay không kịp đập vào mỗi người , mà cuối cùng thẩm phán quyết định tạm thi hành giam giữ đối với Lục Triển Vũ , đợi chứng cứ thật sự được điều tra rõ ràng lại một lần nữa sẽ mở phiên toà thẩm phán .
Kết quả như vậy , thật sự quá ngoài dự kiến của mọi người , không ai nghi ngờ đoạn ghi âm trong di động đó là thật hay giả .
Lục gia sắp ngã ngựa rồi ......
Mọi người ai ai cũng nghĩ như vậy , lại còn bị hai nhóc con miệng còn hôi sữa đùa bỡn nữa chứ , không thể không khiến người ta cười ra nước mắt .
Ngay lúc tất cả mọi người lục tục rời đi , Lục Triển Vũ bị cảnh sát áp giải đưa đi .
" Ba !"
Lục Tuyết đột nhiên chặn trước mặt hắn , bổ nhào về hướng Lục Triển Vũ , khuôn mặt xinh đẹp đầy sợ hãi .
" Vừa nãy những lời Lục Úc nói ...... là giả có đúng không ? Chúng nó vu cáo hãm hại ba có đúng không ? Ba sao có thể giết người cơ chứ ?! Quá buồn cười ghê , con biết mà , ba dịu dàng như vậy , sao có thể ...... có thể ......"
" Tiểu Tuyết ." Lục Triển Vũ khẽ thở dài , đầy vẻ áy náy bỗng nhiên ôm lấy cô ta .
" Ba ." Nước mắt Lục Tuyết không kiềm được mà tuôn rơi , nghẹn ngào , đang muốn ôm lại .
" Con từ nhỏ đến lớn đều ngu ngốc y hệt mẹ con vậy , con phải biết mấy năm này , cùng với con ngây ngốc mỗi một phút mỗi một giây ba đều nhẫn nhịn hết cỡ đấy , cảm ơn ba đi con , đã cố gắng hoàn thành một người ba tốt ." Lục Triển Vũ khẽ nói vào tai cô ta , dịu dàng và tàn nhẫn .
" ...... Ba ?" Lục Tuyết ngơ ngác nhìn hắn , giống như đang nhìn một kẻ xa lạ .
" Lục Triển Vũ cái tên khốn nạn này !" Lục Duyên xông qua , hung hăng nện hắn một quyền .
" Dừng tay !" Rất nhanh đã có người giữ lại cậu , " Ẩu đả với bị cáo là phạm pháp đấy , thằng nhóc cậu không muốn sống à ?"
" Ha ha , chẳng ngờ được cậu thật có thể đi tới bước này , quả nhiên nhận nuôi cậu là chính xác nhất , chỉ là đáng tiếc tối đó còn chưa làm đến bước cuối cùng ." Lục Triển Vũ liếm môi dưới , ái muội nhoẻn cười với cậu .
" Ông !" Sát ý đáy mắt Lục Duyên cũng không khống chế nổi nữa , trước là ba mẹ , sau là Lục Úc ...... Cậu thật muốn chính tay giết chết hắn .
" Bình tĩnh chút ." Lục Úc túm cánh tay cậu , cảnh giác nhìn Lục Triển Vũ .
" Chúc mừng , con thắng rồi ." Lục Triển Vũ cười chúc mừng cô :" Con thông minh hơn mẹ con nhiều , thật không ngờ được người đàn bà đó còn có thể sinh ra một đứa con gái như vậy , hiếm thấy hiếm thấy , sớm biết như vậy , lúc trước ta nên bóp chết con rồi ."
Nói ra những lời ác độc đến thế , nhưng giọng điệu của hắn lại tự nhiên nhẹ nhõm giống như đang thảo luận thời tiết vậy .
Lục Úc biết hắn là đang nói nghiêm túc , trầm mặc một lúc nói :" Vậy vì sao lúc đó ông không làm như vậy ? Không phải ban đầu ông đã nghi ngờ rồi sao ."
" Ai biết được ." Lục Triển Vũ nhún nhún vai , vẻ mặt không sao cả , sau đó liền bị cảnh vệ mang đi .
Lục Duyên nhìn bóng lưng hắn , hỏi Lục Úc :" Ý hắn là gì ?"
" Không biết ." Lục Úc lắc đầu .
" Đều tại hai người ......" Lục Tuyết đột nhiên xông tới bọn họ hét lên .
Lục Duyên Lục Úc ngốc lăng nhìn cô ta .
" Nếu không phải tụi mày , ba sẽ không trở thành như bây giờ , đều là bởi vì tụi mày !"
Lục Tuyết quá khích rống lên , nước mắt rơi không ngừng , gương mặt mỹ lệ đầy bi thương .
" Không trách được bọn nó , cho dù không có hai đứa nó , ba con cũng vẫn là bộ dạng này ."
" Ai ?" Lục Tuyết lập tức xoay người , trông thấy một người đàn ông có ngoại hình khôi ngô sáng sủa , phong độ thanh thoát đang đi tới .
" Chú Cố ." Lục Duyên lễ phép kêu lên .
" Cậu làm rất tốt ." Cố Danh tán thưởng vỗ vỗ vai cậu , nhìn Lục Úc cười nói :" Lần này may nhờ tiểu cô nương Lục gia ."
Lục Úc không hiểu nhìn Lục Duyên .
" Trong lần trốn chạy lần trước chú ấy đã cứu tôi một mạng ." Lục Duyên bâng quơ giải thích .
Lục Úc lúc này mới gật gật đầu , nhìn Cố Danh :" Đừng khách sáo ."
" Haha , tình cảm hai đứa thật tốt nha ." Trông thấy hai người tương tác qua lại , Cố Danh không nhịn được cười và nói .
" Ông là ai ? Chuyện của Lục gia tụi tôi liên quan gì tới ông chứ ?" Lục Tuyết nhịn không được hỏi , trong mắt đầy vẻ phòng bị .
" Cháu là con gái của Thiện Hoa đúng không , thật là lớn lên giống y như em ấy vậy ." Ánh mắt Cố Danh dịu dàng , mắt lộ vẻ hoài niệm .
" Ông quen mẹ tôi ?" Lục Tuyết ngây người .
" Dĩ nhiên ." Cố Danh nhoẻn miệng cười :" Thiện Hoa là em gái ruột của ta mà ."
" Cái gì !?" Lần này không chỉ Lục Tuyết , Lục Duyên cũng ù ờ theo .
" Sao vậy , chú còn chưa nói với cháu sao ?" Cố Danh nhướng mày , không rõ vì sao cậu lại phản ứng lớn đến vậy , " Chú chính là vì Thiện Hoa nên mới khổ tâm suy nghĩ cách lật đổ Lục triển Vũ , từ khi Thiện Hoa được gả qua đó , Lục Triển Vũ ấy vậy mà không màng tình cảm của hai gia đình , ngấm ngầm thâu tóm chèn ép Cố gia , sau đó lại nghe nói Thiện Hoa mắc chứng bệnh trầm cảm nghiêm trọng , tên khốn Lục Triển Vũ đó không chỉ không chăm sóc tốt cho Thiện Hoa mà ngược lại còn đem nó nhốt lại như người bị bệnh tâm thần , còn không cho phép mấy người thân thích tụi chú đi thăm nó , quả là phát rồ mà , lúc đầu chú nên hết sức ngăn cản nó lấy hắn mới phải !"
Chú ấy càng nói càng tức giận , đối với Lục Triển Vũ quả thực hận đến thấu xương , lại dám đối xử em gái bảo bối của chú ấy như vậy !
" Vậy ông chính là ...... chính là ......" Lục Tuyết ngây dại nhìn chú ấy , hiếm khi lắp ba lắp bắp , cô ta trước giờ chưa từng gặp qua người thân của mẹ cả , luôn cho rằng họ không còn nữa , ai ngờ còn sống rất tốt nữa cơ , bây giờ xem ra tất cả đều là do chủ ý của Lục Triển Vũ .
" Không sai , ta là cậu của cháu ." Cố Danh trìu mến xoa xoa đầu cô ta , dịu dàng nói :" Từ này về sau , cậu sẽ đón cháu và Thiện Hoa về Cố gia chăm sóc , cho dù trả giá lớn cỡ nào , cậu nhất định sẽ cố gắng khiến cho Thiện Hoa khỏe lên ."
" ...... " Lục Tuyết ngẩn ngơ trong lòng , hiển nhiên vẫn còn chưa tiếp nhận một loạt biến cố này .
Cố Danh cũng không gấp gáp , ngoảnh đầu qua cười nói với Lục Duyên :" Đương nhiên cũng phải tạ lễ , chú cũng sẽ chiếu cố hai cháu thật tốt ."
Hai người bị bỏ quên :" ...... "
Lục Duyên liếc nhìn Lục Úc , trong lòng không kiềm được thở dài : Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư , đi đến đâu cũng là đại tiểu thư , mấy người bình dân như họ không thể nào so sánh được .
Ra khỏi tòa án , Lục Duyên thấy Lục Úc đột nhiên dừng bước , ánh mắt dừng ở phương hướng nào đó .
" Cậu sao vậy ?" Cậu quái lạ hỏi , nhìn theo hướng nhìn của cô .
Chỉ thấy một chàng thanh niên mặc áo sơ mi màu cà phê lẻ loi đứng trước cửa tòa án , trong người đến người đi tấp nập , bóng dáng anh hiện rõ đặc biệt nhợt nhạt yếu ớt .
Dường như cảm giác được ánh mắt của bọn họ , anh xoay người , gương mặt xinh đẹp và thanh tú , mặt mũi dịu dàng ngoan ngoãn , đôi đồng tử trắng đen rõ ràng nhìn chăm chăm bọn họ .
" Cậu là ?" Nhìn dáng vẻ dường như có quen biết với nhau của bọn họ , Lục Duyên không kiềm được hỏi .
" Hứa Thanh !?" Lục Tuyết đi ở phía sau đột nhiên kêu lên , mắt đẹp trợn thật lớn , kinh ngạc nhìn anh .
" Sao cậu ở đây ?"
Hứa Thanh ...... Cậu ấy chính là Hứa Thanh ?
Trong lòng Lục Duyên khẽ động , quan sát anh , đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì liền quay sang nhìn Lục Úc , thấy sắc mặt cô phức tạp , biểu tình như muốn nói rồi lại thôi , trong lòng bất giác trầm xuống .
" Đã lâu không gặp , đại tiểu thư ." Hứa Thanh lộ ra nụ cười thẹn thùng , xấu hổ sờ cái ót sau gáy , " Còn cả nhị tiểu thư nữa ."
" Sao cậu lại ở đây ?" Lục Úc nhẹ nhàng hỏi .
" Mình nhận được tin , nói là có người tố cáo Lục gia , mình chỉ muốn tới đây xem xem có cần phụ giúp được gì hay không , xem ra hình như không cần nữa rồi ." Hứa Thanh nhoẻn miệng cười , nhìn Lục Duyên , chân thành và cảm kích nói :" Cậu chính là Lục Duyên phải không , cậu thật đỉnh , cậu đã làm được việc mà tất cả bọn tôi đều không thể làm được , thật lòng cảm ơn cậu ."
" Tất cả toàn là nhờ vào Lục Úc cả , nếu không thì tiêu rồi ." Lục Duyên khiêm tốn , thành thật nói .
" Không chỉ là cái này thôi đâu ." Vẻ mặt Hứa Thanh phức tạp , lắc đầu nói :" Ban đầu nếu như tôi cũng có nửa dũng khí giống cậu thì hay rồi ."
" Vậy tôi đi trước nhé , tôi đợi ở đây chính là vì muốn chào hỏi các cậu ." Hứa Thanh lần nữa giương lên nụ cười , nhìn Lục Úc , đáy mắt thoáng qua áy náy và hối hận , " Vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu ."
" Không có gì , tất cả đều đã qua rồi ." Lục Úc cũng nhoẻn cười , thật lòng nói .
Hứa Thanh ngây người một lúc , trong nụ cười có chút khổ sở :" Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười đấy , vậy tạm biệt ." Nói xong bèn vẫy vẫy tay , xoay người rời đi .
Trên đường trở về , Lục Duyên hỏi Lục Úc :" Cậu ấy xin lỗi cậu cái gì vậy ?"
" Ừm ...... cái này à ." Lục Úc đang ăn kem vừa nãy được Lục Duyên mua cho cô , tùy miệng nói :" Tôi từng tỏ tình với cậu ấy , sau đó bị từ chối ."
" Cái gì !?" Tay Lục Duyên run lên , bóp tiền rơi xuống đất , nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không nữa .
Thấy cậu giống như người mất hồn , Lục Úc 'phì' cười một tiếng , phô ra nụ cười khi đạt được trò đùa dai , " Gạt cậu đó , nói tào lao mà cậu cũng tin ."
" Đừng tùy tiện nói với tôi mấy trò đó , tôi sẽ chịu không nổi ." Lục Duyên nhặt bóp lên , bất lực nói .
" Tại sao ?" Lục Úc nhướng mày .
" Bởi vì ......" Lục Duyên đón lấy ánh mắt nghi ngờ của cô , đột nhiên hơi hơi mỉm cười , " Bởi vì tôi thích cậu ."
Bất ngờ , ngoài ý muốn , cậu tỏ tình rồi , lại còn cực kỳ tự nhiên nói ra nữa chứ .
Lục Úc vẫn duy trì tư thế ăn kem , mồm há ra được nửa , ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu .
" Vì vậy , nếu cậu thích người khác , tôi sẽ rất khó chịu ." Ánh mắt Lục Duyên dịu dàng , mang theo vẻ nghiêm túc không thể bỏ qua .
" ...... "
Khi hết thảy bụi trần lắng đọng , bọn họ lại quay về với cuộc sống bình thường .
Một lần nữa trở lại trường học , các bạn học đều nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường , muốn nói lại thôi , chuyện của Lục gia lớn như vậy khẳng định chúng bạn đều đã được nghe nói qua rồi , có người nói bọn họ vong ân phụ nghĩa , Lục gia nuôi dưỡng bọn họ nhiều năm như vậy , cũng có nhiều người hiểu lý lẽ , biết bọn họ thảm thiết những năm này luôn đồng tình nhìn bọn họ .
Mấy cái này Lục Duyên chẳng để tâm tới , Lục Úc càng khỏi phải nói , giống với tất cả học sinh lớp 12 đều cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp .
Từ sau khi Lục Triển Vũ bị bắt giam , bên phía cảnh sát tiến hành tường tận điều tra những chuyện liên quan đến hắn , không chỉ điều tra chân tướng cái chết năm đó của đôi vợ chồng Lục Thanh Vũ , mà còn có cả Giang Tâm Vũ nữa , còn bao gồm những quan chức cấu kết nhiều năm làm bậy bạ với hắn , cả sự thật ăn chặn hối lộ gì đó nữa .
Lãnh đạo cấp trên tức ngút trời , tịch thu tất cả tài sản của Lục gia , đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng khác , cũng tóm được mấy tham quan khác .
Các cao tầng thành phố S đầy hoang mang , một mảnh bê bối , đều dồn dập cắt đứt quan hệ với Lục gia , sợ chính mình cũng bị dính vào .
Ai cũng rõ cả , Lục gia hoàn toàn đặt dấu chấm hết rồi .
Mà kết quả phán xét của Lục triển Vũ cũng đã có , đút lót tham ô , phóng hỏa giết người , không biết hối cải , được phán tội tử hình , hoãn thi hành án hai năm .
Ngay ngày hôm đó , Lục Duyên Lục Úc còn có Lục Tuyết đồng thời cả mẹ của cô ta đều dọn khỏi Lục gia .
Lục Duyên và Lục Úc ở gần trường học cùng nhau thuê một căn chung cư , mà Lục Tuyết thì được Cố gia giúp đỡ , đi Mỹ du học .
Đây là Lục Tuyết suy nghĩ cho mẹ cô ta , Cố Danh đã liên hệ với bác sĩ tâm lý tâm thần tốt nhất ở bên Mỹ rồi , đợi người qua đó thì bắt đầu tiến hành trị liệu ngay .
Mà Lục Tuyết đương nhiên không yên tâm mẹ một mình trên đất Mỹ , nên quyết định đi cùng bà ấy .
Hôm cô ta đi , Lục Duyên và Lục Úc đều ra sân bay tiễn đưa cô ta .
" Đừng nghĩ rằng tao sẽ dễ dàng tha thứ cho hai người ."
Đại tiểu thư tính khí vẫn luôn kênh kiệu , chuyện của Lục gia dường như không chút ảnh hưởng nào đến cô ta .
" Rồi rồi rồi , vậy hành lý của ngài có thể phiền ngài tự mang được không ?" Hai tay Lục Duyên đầy ắp túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh , trên người còn móc thêm hai cái nữa , mặt đầy bất lực , lúc này cậu đã sâu sắc cảm nhận được đàn bà con gái chính là phiền phức mà .
" Nghĩ cũng đừng nghĩ , mang có chút đồ mà lắm lời ghê , cậu còn đàn ông nữa không ?" Lục Tuyết khinh nhờn nhìn cậu .
" ...... " Lục Duyên hít sâu một hơi , nhẫn nhịn , cậu phải nín nhịn , mười mấy năm cậu đều nhịn được , cũng không thiếu một ngày này .
" Còn mày nữa , tao đi rồi mà mày chẳng tỏ vẻ gì , giống hệt một cái hũ nút đứng đây chẳng hó hé gì , mệt tao mấy ngày còn đưa đồ ăn cho mày ." Lục Tuyết đứng đối diện bên cạnh Lục Úc oán trách .
" Không phải mỗi ngày , là cách ba ngày ." Lục Úc uốn nắn lại .
" Còn không phải như nhau à ." Lục Tuyết hừ nói .
" Thật là bó tay mà ." Lục Úc bỗng cười rộ lên , nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng ôm cô ta , nhẹ giọng nói :" Tới bên đó rồi phải chăm sóc bản thân cho thật tốt , trước nay vẫn luôn phải cảm ơn chị rồi , chị gái ."
" Em ......" Lục Tuyết bỗng nhiên trợn to hai mắt , thiếu tự nhiên quay mặt đi :" Cái này còn cần em nói sao , bổn tiểu thư giống như người chịu thiệt thòi lắm à ?"
" Sao mặt cô lại đỏ ?" Lục Duyên ngạc nhiên .
" Cậu mới đỏ mặt , cả nhà cậu đều đỏ mặt !" Lục Tuyết xấu hổ tức giận nói , " Đem hành lý đưa cho tôi , tôi phải đi đăng ký rồi !"
Dứt lời liền giành túi lớn túi nhỏ trong tay Lục Duyên .
" Ủa ? Ồ ......" Lục Duyên ù ù cạc cạc nhìn cô ta giận lẫy , bất giác nhìn Lục Úc , cũng không biết ban nãy hai cô ấy nói cái gì mà làm Lục Tuyết phản ứng mạnh đến như vậy .
" Vậy tôi đi đây ." Lục Tuyết tiêu sái hất hất mái tóc , đeo kính râm lên che đi hốc mắt hơi đỏ ửng .
" Ừ , tạm biệt ." Lục Duyên cười vẫy tay nói .
Hai người nhìn cô ta qua an ninh kiểm soát , lên máy bay , cho đến máy bay cất cánh rồi đến khi máy bay biến mất trên bầu trời .
Mười phút sau .
" Cô ta đi rồi ." Lục Duyên nói .
" Ừm ." Lục Úc gật đầu .
" Cho nên cậu còn muốn đứng đến khi nào ?"
" Lúc này là một người bạn trai có phải cậu nên cõng tôi về không ?" Lục Úc như có lý nói , cô vẫn luôn đang đợi .
" Ở đâu ra cái lô gic đó vậy ?" Khóe môi Lục Duyên giật giật .
" Thấy trên ti vi đó ." Lục Úc hợp tình hợp lý nói .
" Bớt gạt người đi , cậu lúc nào xem ti vi hả ? Mệt rồi thì nói đại đi ." Lục Duyên cam chịu số phận lắc lắc cánh tay , đem cô cõng lên .
" Cậu biết rõ là gạt cậu , cậu còn cõng ?" Lục Úc gối trên lưng ấm áp của cậu , nhàm chán dùng tay vẽ vẽ hình tròn trên người cậu .
" Đương nhiên , cậu là bạn gái của tôi mà , tôi không cõng thì ai chịu cõng chứ ." Lục Duyên cười rộ lên , " Có nặng hơn nữa cũng phải cõng ."
" Đã nói đó là lừa gạt mà , không cõng cũng không sao mà ." Mặt Lục Úc vùi trên vai cậu , " Ngốc nghếch ."
" Đúng , tôi ngốc nghếch , là tên ngốc làm ơn mắc oán ."
" Nhưng mà tôi lại cứ thích cái tên ngốc này mới chết ấy chứ ." Lục Úc cực kỳ nhỏ giọng nói .
" Cậu nói cái gì ?" Lục Duyên ngơ ngác , kích động nói :" Nói lại lần nữa đi !"
" Lời hay không lặp lại lần thứ hai ."
" Nói lại lần nữa đi , một lần nữa thôi !"
" ..... Tên ngốc ."
Đăng bởi | queenyjanelam |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 13 |