Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại Lục Úc 2 - Điên cuồng

4744 chữ

Mẹ thay đổi .

Từ sau khi ở Lục gia- Lục Duyên trở về , Lục Úc cảm nhận rất rõ ràng .

" Tiểu Úc , trước kia đều là lỗi của mẹ , mẹ xin lỗi con , về sau chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không ? Chúng ta cũng không cần dựa dẫm vào ba con nữa , cũng không dựa vào bất kỳ người đàn ông nào cả , có được không ?"

Trở lại căn nhà cũ của bọn họ , Giang Tâm Vũ ôm chặt lấy cô , nước mắt rơi đầy mặt nói .

" Có thật không ?"

Lục Úc không tin lắm , mẹ yêu ba sâu đậm biết bao nhiêu mà lại nói bỏ là bỏ , sao có thể ?!

Đồng thời trong lòng tràn đầy vui mừng khôn siết , thật ra cô trước nay chưa từng trông thấy ba một lần nào cả , từ lúc sinh ra đến giờ người đàn ông đó chưa từng gặp cô lấy một lần , cho nên cô đối với hắn một chút tình cảm cũng không có , thậm chí ngay cả hận cũng chẳng có nữa là , với cô mà nói , thế giới của cô chỉ cần cô và mẹ là đủ rồi , còn những cái khác đều mặc kệ .

Nhưng hiển nhiên mẹ lại không nghĩ như vậy , bà yêu hắn , yêu đến không biết liêm sỉ là gì , yêu đến mức quên mình , cho dù vứt bỏ mọi thứ , cũng chỉ có thể đổi lấy thỉnh thoảng được hắn sủng hạnh mà thôi , không thể không nói điều này thực sự rất bi ai mà .

Mà mẹ cứ thế lại nói buông bỏ ba cô , cái này sao có thể không khiến cô kinh ngạc được cơ chứ ?

" Là thật đó , mẹ cũng không vứt bỏ Tiểu Úc của mẹ nữa ." Giang Tâm Vũ nín khóc mỉm cười , bảo đảm nói .

" Vậy con còn có thể đến tìm anh Lục Duyên chơi nữa không ?" Lục Úc chần chờ một lúc , nhỏ giọng nói .

" Đương nhiên có thể ." Giang Tâm Vũ ngây người , ngay sau đó khẽ mỉm cười :" Tiểu Úc có phải rất thích anh trai Tiểu Duyên không nè ?"

" ...... Cũng tàm tạm ." Lục Úc đỏ mặt .

" Haha , còn đỏ mặt nữa , cái này có gì mà xấu hổ chứ ? Sau này có thời gian chúng ta sẽ đến tìm anh trai Tiểu Duyên nhé có được không ?" Giang Tâm Vũ thân mật xoa xoa đầu cô , dịu dàng nói .

" Được ạ !" Lục Úc nhìn mẹ cô giống như được sống lại , mạnh mẽ gật gật đầu , lộ ra nụ cười rạng rỡ , cô quả nhiên vẫn là thích mẹ nhất !

Cô của lúc đó đầy vui mừng háo hức , căn bản không có thời gian nghĩ đến nguyên do mẹ lại thay đổi lớn như thế .

Cho đến sau này cô mới biết , mẹ ném cô ở nhà Lục Duyên căn bản không phải là vì bận công việc , mà là bà nghe nói vợ chính thức của ba lại mang thai , tuyệt vọng một mình đi tìm ba cô làm cho ra nhẽ , kết cục đương nhiên không theo ý người rồi .

Sau cùng , bà cuối cùng đã nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông đó , lạnh lòng quyết định cắt đứt hết quan hệ với hắn .

Cho dù sự thật có như thế nào , mẹ thật như những lời mẹ đã nói , không còn chết mê chết mệt nữa , bọn họ chuyển nhà , rời xa thành phố này , mà mẹ cũng bắt đầu tìm một công việc mới , không làm lại nghề cũ , mà là đến một công ty nhỏ làm nhân viên văn phòng .

Chuyển đến nhà mới , một môi trường hoàn toàn xa lạ , hàng xóm chung quanh thấy bọn họ là mẹ đơn thân nên đối với bọn họ thân thiện hơn dự đoán , nhìn mẹ một thân một mình dắt theo một đứa con chẳng hề dễ dàng , thỉnh thoảng có người quan tâm chăm sóc bọn họ một chút , hoàn toàn khác với những ông bà hàng xóm trước kia toàn là khinh khỉnh châm chọc đủ loại .

Mà Lục Úc cũng ở môi trường này , dần dần trở nên cởi mở hơn , cũng có nhiều bạn bè hơn .

Mọi thứ , đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp .

Tuy không còn cô đơn nữa , nhưng cô vẫn luôn nhớ đến Lục Duyên , nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp kia , nhớ tới cậu mang đến cho cô ấm áp và cảm động , mỗi khi lúc này , khóe miệng cô luôn không khống chế được mà nhếch lên , hì hì một mình cười ngốc ngơ , đồng thời hi vọng ngày tháng trôi qua thật mau , đợi đến khi được nghỉ dài hạn thì cô có thể đi tìm cậu rồi .

Nhưng mà cuối cùng cô không đợi được đến lúc ấy .

" Mẹ ... mẹ nói gì cơ ?" Lục Úc như bị sét đánh ngang tai , ánh mắt bất chợt trợn to , nhất quyết không tin vào lỗ tai của chính mình , cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác nhìn mẹ .

" Mẹ vừa mới nhận được tin tức , nói nhà của dì Dư Huyên xảy ra hỏa hoạn ." Giang Tâm Vũ dường như cũng bị dọa khiếp sợ , thất thần nhìn điện thoại , ngã nhào xuống đất , hoang mang lo lắng .

" Anh Lục Duyên ...... Anh Lục Duyên như thế nào vậy mẹ !?"

Cơ thể Lục Úc run rẩy , sắc mặt trắng bệch , hết sức lay thân thể của bà .

" Nghe nói cả nhà đều bị thiêu chết , Tiểu Duyên có lẽ cũng ......"

" Làm sao có thể ...... Không thể nào ! Tuyệt đối không thể nào !" Lục Úc không ngừng lùi sau , điên cuồng lắc đầu nguầy nguậy , bi thương và tuyệt vọng , nói xong liền chạy ra ngoài .

" Con muốn đi đâu ?" Giang Tâm Vũ vội vàng túm cô lại .

" Con phải đi nhà anh Lục Duyên , con phải đi tìm anh ấy , mẹ bỏ con ra !!" Lục Úc cố sức tránh thoát khỏi tay bà , hét lên .

" Không được đi !" Biểu tình Giang Tâm Vũ ngưng trọng , hiếm khi lạnh giọng quát :" Con ngoan ngoãn ở nhà đợi cho mẹ , đâu cũng không được đi ! Nghe rõ chưa ?!"

" Đừng mà , con muốn đi tìm anh Lục Duyên ! Anh Lục Duyên !" Lục Úc liều mạng lắc đầu , nước mắt liều mạng rơi xuống .

" Ngoan , lần này mẹ giúp con tìm Tiểu Duyên về , con nghe lời có được không ?"

" Thật sao ?" Lục Úc nghi ngờ .

" Thật ." Giang Tâm Vũ dỗ dành , cứng ngắc nặn ra một nụ cười :" Mẹ đi đây , con nghe lời đợi ở nhà , đừng chạy lung ta lung tung có biết chưa ?"

" Vâng ......" Lục Úc bất an nhìn bà , nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu .

Rất lâu rất lâu sau đó , Lục Úc nhớ lại , nếu như lúc đó cô cẩn thận một chút hơn nữa thì sẽ nhất định phát hiện vẻ mặt khác thường của mẹ , nhưng lúc đó trong đầu óc cô toàn là hình bóng Lục Duyên , căn bản không rảnh rang suy nghĩ tới những chuyện khác .

Nếu như lúc đó ngăn mẹ lại thì tốt rồi , cô không chỉ một lần nghĩ như vậy , cũng không chỉ một lần hối hận như vậy .

Ở nhà nóng lòng đợi cả nửa ngày , Lục Úc cuối cùng nghe thấy bên ngoài cửa có động tĩnh , cô kích động muốn mở cửa phòng lao ra ngoài .

" Cô ấy vậy mà sẽ lựa chọn ở một căn phòng vừa rách vừa nhỏ thế này , thật không thể ngờ được mà ."

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông chậm rãi từ ngoài cửa truyền tới .

Ai ? Cô cứng ngắc dừng bước chân , lòng kích động lập tức lạnh đi , trộm hé mở cánh cửa ra nhìn thấy một người đàn ông có ngoại hình vô cùng tuấn mỹ , nhã nhặn ôn nhã , dáng vẻ đường đường .

" Hết cách , tôi lại không có tiền giống như anh ." Giọng mẹ cũng thay đổi không giống với trước , trong giọng nói pha chút trào phúng nhàn nhạt .

......

Nhìn ngoài cửa có một người xa lạ , Lục Úc nóng lòng như bị lửa đốt , ra ngoài cũng không phải , mà không ra cũng không phải .

Sao mẹ lại dẫn đàn ông về đây ?

Anh Lục Duyên đâu ?

Rốt cuộc chuyện này là sao ?

Cô có nên ra ngoài hay không đây ?

Ngay lúc cô không biết nên làm sao thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra .

Cô chết điếng , phát hiện là mẹ , liền vội vàng tiến lên , gấp gáp hỏi :" Mẹ , người đó là ai vậy ? Anh Lục Duyên đâu ?"

" Hắn là ba con ." Giang Tâm Vũ trầm mặc một lúc , mới nói .

" Cái gì ?" Lục Úc sững sờ , đại não trống rỗng .

Giang Tâm Vũ mặc kệ phản ứng của cô , cúi xuống tóm lấy bả vai cô , nghiêm túc dị thường nói :" Tiểu Úc , mấy ngày trước mẹ mua cho con cái điện thoại vẫn còn chứ ?"

" Còn ... ở trong túi con , sao thế ?" Lục Úc lấy điện thoại ra , kỳ lạ nói :" Mẹ muốn gọi điện phải không ? Nhưng còn chưa làm thẻ sim ......"

" Không sao , vậy là đủ rồi ." Giang Tâm Vũ không giải thích gì , nhanh chóng kéo cô qua , cưỡng bách đem cô nhét vào một góc nho nhỏ trong tủ quần áo .

" Mẹ làm gì vậy !" Lục Úc không ngừng giãy dụa hét lên .

" Nhỏ tiếng chút ." Giang Tâm Vũ bịt kín miệng cô , vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ , " Tiểu Úc con nghe đây , bắt đầu từ bây giờ , con trốn ở trong tủ quần áo này , mở phần ghi âm trong điện thoại con ra , nhất định phải ghi âm rõ ràng mỗi một lời nói , rõ chưa !"

" Tại sao vậy ? Còn nữa ba ...... hắn sao đến đây ? Rốt cuộc chuyện là thế nào ?" Đầu óc Lục Úc loạn thành một đống , mê mang nhìn bà .

" Đừng hỏi nhiều như vậy , làm theo mẹ là được , con còn muốn cứu anh Lục Duyên chứ ?"

" Anh ấy quả nhiên vẫn còn sống phải không !?" Lục Úc kích động trợn to hai mắt , phấn khích hỏi .

" Hửm ? Ừm ......" Giang Tâm Vũ không biết vì sao nhìn chỗ khác , cẩn thận cảnh cáo nói :" Đúng vậy , còn sống , chỉ cần con ngoan ngoãn ghi âm đừng lên tiếng là có thể cứu được cậu ấy rồi ."

" Được , con sẽ cố gắng !" Lục Úc hết sức gật gật đầu , đảm bảo nói .

" Ngoan , nhớ kỹ , cho dù xảy ra chuyện gì , nhất thiết đừng ra ngoài , mặc kệ xảy ra chuyện gì đi chăng nữa , biết chưa ?" Giang Tâm Vũ nhấn mạnh nói .

" Vâng vâng ." Lục Úc nghiêm túc gật đầu .

Cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa .

" Cô làm gì ở trong đó vậy , sao mà lâu lơ như vậy ?"

Lục Úc nghe ra giọng nói của người đàn ông đó .

Giang Tâm Vũ nhanh chóng đóng tủ quần áo lại , đáp lời :" Tôi đang thay quần áo , anh chẳng lẽ không biết phụ nữ trang điểm luôn rất chậm chạp hay sao ?"

'Phanh' một tiếng , trước mắt Lục Úc bỗng đen kịt , chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ khe hở cửa tủ len lắc vào , cô cẩn thận lấy điện thoại ra , dựa theo những lời mẹ nói mở ghi âm ra , xuyên thấu qua khe hở cẩn thận nhìn động tĩnh bên ngoài , lặng lẽ chờ đợi .

" Có cái gì cần thay chứ , dù sao sớm muộn gì mà chẳng phải cởi không phải sao ?" Người đàn ông đẩy cửa bước vào , ung dung tao nhã , từ phía sau chầm chậm ôm lấy mẹ , ái muội nói .

" Lục Triển Vũ , tôi tìm anh tới không phải vì loại chuyện này ." Giang Tâm Vũ đẩy tay hắn ra , lạnh lùng nhìn hắn .

" Đúng không ?" Lục Triển Vũ nhún vai , không chút để bụng buông tay ra , nghiền ngẫm nhìn bà nói :" Vậy cô tìm tôi làm gì ? Ôn chuyện cũ ? Nói chuyện tình ? Nếu như là mấy thứ này , xin lỗi , trước đây tôi đã từng nói qua , tôi không rảnh ."

Bọn họ đang làm cái gì vậy ......

Lục Úc cố gắng trợn to mắt , nhưng nề hà khe hở quá bé , cái gì cũng không nhìn thấy rõ , chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ .

" Tôi cũng chẳng rảnh nói mấy câu chuyện tình yêu với anh ." Giang Tâm Vũ mặt lạnh như băng :" Hôm nay mục đích tìm anh tới chỉ có một , tôi hỏi anh , một nhà Lục Thanh Vũ bọn họ có phải là bị anh giết chết phải không ?"

Động tác Lục Triển Vũ khựng lại , sau đó vô tội nói :" Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì cả ."

" Đừng vờ vịt nữa , ngày hôm nhà Dư Huyên xảy ra chuyện có gọi điện thoại cho tôi và nói với tôi là anh tới nhà bọn họ , sau khi anh đi thì nhà bọn họ liền bị cháy , đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao ?" Mắt Giang Tâm Vũ lộ rõ bi thương , nhìn nhìn người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm , nhịn không được run rẩy , tiếp tục nói :" Tuy rằng cảnh sát cắn chết luôn nói là sự cố ngoài ý muốn , nhưng tôi có một người bạn vừa hay thụ lý vụ án này ở cục cảnh sát , anh ta lén lút nói với tôi rằng vợ chồng Lục Thanh Vũ chết trước khi bị lửa thiêu , nguyên nhân cái chết là do bị dao đâm vào tim , đây rõ ràng là bị anh giết chết ! Nhưng mà trên trên dưới dưới người trong cục cảnh sát lại bị cấp trên ra chỉ thị không được tiếp tục điều tra , xử lý theo tử vong do hỏa hoạn , anh nói cho tôi biết , ngoại trừ anh ra thì còn ai có quyền lực lớn như vậy , anh nói đi !!!"

Giang Tâm Vũ nói đến sau cùng thì nước mắt rơi đầy mặt , thút thít không thành tiếng , bà trước giờ không ngờ được người từng đầu ấp tay gối lại là kẻ giết người , còn giết bạn thân của chính mình nữa , điều này làm sao khiến bà có thể chấp nhận nổi chứ ?

Mẹ đang nói mấy lời gì vậy ......

Chú Lục và dì Dư Huyên là bị giết chết ?

Lục Úc co người trong cái tủ nhỏ hẹp , vẻ mặt ngây dại , không dám tin hết thảy mình nghe được .

Mà kẻ giết họ là ba cô ......?

" Là tôi làm đấy thì sao nào ?" Lục Triển Vũ thấy sự việc bị bại lộ , dứt khoác không thèmgiả đò nữa , biểu tình nhẹ nhõm :" Thật không ngờ được cô có thể tra ra đến mức này , không nghĩ tới cô còn quen biết với người đàn bà lẳng lơ kia , thế giới này thật là bé nha ."

"Tại sao anh phải làm như vậy ? Tại sao vậy ! Tiểu Huyên đã làm sai chuyện gì , anh tại sao lại đối xử với họ như vậy chứ ! Tại sao vậy !" Giang Tâm Vũ khiếp sợ nhìn hắn , nghĩ không ra vì sao hắn còn có thể bình tĩnh đến thế .

" Tôi đã cho 'anh ấy' cơ hội rồi !" Lục Triển Vũ đột nhiên thở dài , tiu nghỉu nói :" Tôi yêu 'anh ấy' đến thế , yêu tận hơn mười năm trời ...... Cho dù 'anh ấy' kết hôn với người khác tôi đều tha thứ cho 'anh ấy' , chỉ cần 'anh ấy' đi với tôi , chỉ cần 'anh ấy' ở bên tôi , như thế nào tôi cũng chấp nhận được , nhưng 'anh ấy' lại từ chối , tôi hèn mọn cầu xin 'anh ấy' đến thế , 'anh ấy' vẫn là thẳng thừng từ chối ! Nếu đã như thế , còn không bằng giết đi 'anh ấy' , không sai , thật ra lúc 'anh ấy' còn thuộc về tôi , tôi sớm nên giết 'anh ấy' mới phải ."

" Cô ấy ?" Giang Tâm Vũ khó tin lắc đầu , sắc mặt tái nhợt như tờ giấy :" Hóa ra anh luôn thích Tiểu Huyên ?"

" Hả ? Cô có phải nhầm lẫn gì rồi không ?" Lục Triển Vũ khoa trương nhướng mày , khinh thường cười khẩy nói :" Ai thèm có hứng thú với loại đàn bà đó chứ , tôi nói chính là Thanh Vũ , Thanh Vũ là người hớp hồn nhất , đáng yêu nhất trên thế gian này ."

Nói đến đây , sắc mặt hắn mê luyến , " Đáng tiếc anh ấy đã không còn nữa rồi , bị người đàn bà đó hại chết rồi , bị thế giới dơ bẩn này ô nhiễm mất rồi , tôi sớm nên giết chết anh ấy , sớm ở lúc còn học Đại học , có như vậy anh ấy mới vĩnh viễn là người của tôi , vĩnh viễn thuần khiết đẹp đẽ như vậy ."

" Anh cái tên điên này ...... đồ điên ......" Toàn thân Giang Tâm Vũ run rẩy kịch liệt , nhìn hắn giống như đang nhìn một thằng bệnh thần kinh , không ngừng lùi sau , kéo dài khoảng cách với hắn , liều mạng gào lên :" Tôi nhất định phải kiện anh ...... Tôi nhất định đem sự thật việc anh giết người nói cho mọi người đều biết đến !"

" Rất đáng tiếc , cô không còn cơ hội đó nữa rồi ." Lục Triển Vũ như tiếc nuối lắc đầu , mặt đầy vẻ đồng tình nhìn bà , sau đó nhàn nhạt ra lệnh trước cửa nói :" Mấy người đều vào hết đây ."

Thoáng chốc , vài tên áo đen cường tráng như ong vỡ tổ tiến vào , đem bà bao vây lại .

" Mấy người từ đâu ra ? Các người muốn làm gì ?" Giang Tâm Vũ vùng vẫy nói , đáy mắt sinh lên cảm giác sợ hãi .

" Tôi cứ nghĩ rằng cô là người đàn bà thông minh , không ngờ lại ngu ngốc đến mức độ này ." Lục Triển Vũ thở dài thiệt dài , hất cằm bà , ngón tay tỉ mỉ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của bà :" Cô biết rõ tôi giết Thanh Vũ lại không trực tiếp báo cảnh sát , mà là ngoan ngoãn dâng đến tận cửa . Cô nói có ngốc hay không ? Nếu như vậy sự việc nói không chừng còn có chút phiền toái , ừm ...... để tôi đoán xem nguyên nhân cô làm như vậy nhé ."

Lục Triển Vũ vuốt cằm , bộ dáng làm bộ làm tịch như đang suy nghĩ nhìn đôi mắt nước sợ sệt của bà bỗng nhiên sung sướng cười rợ lên :" A , tôi biết rồi , đáp án chính là cô yêu tôi , đúng không ? Cho nên mới gọi tôi đến đây , trong lòng cô còn ôm chút may mắn , hi vọng tôi không phải là hung thủ , haizz ...... Thật là đồ đàn bà ngây thơ mà ."

" Anh cái tên khốn nạn này !" Giang Tâm Vũ tức giận hét lên , ông trời sẽ không tha cho anh đâu ! Tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu !"

" Ông trời ?" Lục triển Vũ không cho là đúng , " Nếu như thật trên đời có thứ ấy , tôi đã sớm chết mấy chục lần rồi , được rồi , nói nhiều như thế làm gì , bye bye , kiếp sau gặp lại , ra tay đi ."

" Vâng !" Đám người áo đen gật đầu , móc ra toàn là dao găm .

" Mấy người muốn làm gì ? Cứu mạng ...... cứu mạng aaaaaaa !!!"

Thế giới bị nhuộm thành một màu đỏ tươi , Lục Úc đờ đẫn co cuộn trong tủ áo , tận mắt trông thấy mẹ bị đám người đó một dao rồi lại một dao đâm , máu tươi bắn tung tóe khắp nơi , trên tường , trên đất , trên giường , cả căn phòng nồng nặc mùi máu tươi .

Đây là mơ sao ? Đây nhất định là mơ chứ ?

Nếu không thì mẹ làm sao nằm ở kia không động đây , trên người còn chảy rất nhiều máu thế kia ?

Trời Phật ơi , có thể để cô nhanh tỉnh lại ......

" Thi thể phải xử lý như thế nào ?" Một tên áo đen đi tới trước mặt , kính cẩn hỏi Lục Triển Vũ .

" Chặt thành từng miếng đút cho chó ăn ."

Lục Triển Vũ không sao cả nói , đôi mắt đào hoa xinh đẹp híp lại , không chút cảm tình nhìn thi thể nát bấy nhầy của Giang Tâm Vũ , nhẹ nhàng phất phơ nói :" Đàn bà giống hệt phân vậy , biến thành phân mới là kết cục tốt nhất của cô ta ."

Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ rọi trên gương mặt tuấn mỹ của hắn , như là khoác lên một lớp áo khoác đỏ máu , giống hệt ác ma vậy .

Lục Úc mắt trân trối nhìn bọn chúng đem mẹ nâng đi mất , thuần thục đem tất cả vết máu đều dọn dẹp sạch sẽ , đem hết thảy khôi phục lại nguyên vẹn .

Nếu như không phải nhìn thấy kim giây ghi âm trên di động còn đang chuyển động , cô thật cho rằng hết thảy đều là ảo giác , sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không rõ nữa , bởi vì cô đã ngất đi rồi .

" Mẹ cháu từ lúc nào đã không thấy rồi ?"

" ...... "

" Trước khi bà ấy mất tích có những hành động khác thường nào không ?"

" ...... "

" Bà ấy có để lại những lời khả nghi nào với cháu không ?"

" ...... "

Lục Úc như khúc gỗ đơ đơ nhìn chú cảnh sát trước mặt , không tí phản ứng nào .

Sau ngày hôm đó , qua ba ngày , cô bị cảnh sát phá cửa vào nhà phát hiện cô bên trong tủ quần áo , có biểu hiện của trạng thái hôn mê , được đưa vào bệnh viện , mà mẹ của cô , lại bị nhận định thành mất tích , trước mắt bên phía cảnh sát còn đang tìm kiếm trong phạm vi rộng .

Mà cô từ sau khi tỉnh lại ở vệnh viện , cái gì cũng không nhớ , cái gì cũng nghĩ không ra , giống như khúc gỗ vậy , không hó hé không nói chuyện , ánh mắt trống rỗng chết lặng , giống như mất đi linh hồn .

Cảnh sát bất lực nhìn cô bé chẳng tỏ vẻ gì , thở dài thườn thượt , đã một tuần rồi , cô bé vẫn là không có chút khuynh hướng chuyển biến tốt nào , thế này thì phải làm sao đây , nếu như tìm không được mẹ của cô bé thì phải đưa cô bé vào cô nhi viện mất ......

" Lục Úc phải không ? Chú nhớ tên của cháu gọi như thế ."

Thấy Lục Úc có tí phản ứng , cảnh sát lại không ngừng cố gắng nói :" Cháu phải nhớ cho kỹ , mẹ cháu biến mất đã vứt cháu một mình ở nhà nhiều ngày như thế , bên phía cảnh sát các chú nghi ngờ đây không phải một vụ mất tích đon thuần , nói không chừng mẹ cháu gặp phải nguy hiểm nào đó , bị người ta bắt cóc cũng nên , manh mối các chú nắm được rất ít ỏi , cần cháu phối hợp mới có thể bắt được kẻ tình nghi ."

Kẻ tình nghi ......

Mí mắt Lục Úc động đậy , trong đầu chợt hiện lên hình dáng như ác ma đó , sắc mặt thoáng chốc tái mét .

Mẹ là bị người đó ...... bị người đàn ông đó ......

Mình phải cứu mẹ ! Mình phải đem mẹ từ trong tay mấy kẻ đó cứu ra , mình phải ngăn cản lại , mình phải ...... mình phải ......

Lục Úc gắt gao ôm lấy đầu , mắt trừng to , nước mắt bỗng từng hạt từng hạt rơi xuống , không kiềm được bi thương thút thít nói :" Mẹ ...... mẹ ...... mẹ ......" Đau khổ và tuyệt vọng .

" Cháu sao vậy ?" Cảnh sát bị dọa sợ , không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy , lo lắng nói .

" Mẹ ... bị người đó ...... bị người đó ..."

" Cháu nói cái gì ?" Giọng nói của cô thật sự quá nhỏ , chú cảnh sát không nghe rõ được .

" Đội trưởng Lý ! Đội trưởng Lý !" Một người hớt ha hớ hải chạy tới .

" Chuyện gì vậy , gấp gấp gì chứ ." Đội trưởng Lý tức giận nói , hiếm lắm mới hỏi ra chút manh mối .

" Cái đó ...... Lục ... Lục ...... tới rồi ...... "

" Lục cái gì mà Lục ! Ai đến ?"

" Là tôi ."

Một bóng dáng tuấn mỹ nho nhã đi tới , khẽ cười nói .

" Anh là ngài ...... Lục Triển Vũ ?" Đội trưởng Lý khiếp sợ , vội vàng phô ra nụ cười nói :" Không biết ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy ? Xin hỏi có chuyện gì ?"

" Tôi là đến tìm người , nghe nói con bé ở chỗ các anh ."

" Ai vậy ?" Đội trưởng Lý mờ mịt sương mù .

" A , tìm thấy rồi ." Lục Triển Vũ không trả lời , mà là trực tiếp đi ngang qua đội trưởng Lý , đi tới trước mặt Lục Úc cơ thể còn đang căng cứng , ánh mắt sâu thẳm nhìn cô , nhìn không ra cảm xúc gì , hơi hơi mỉm cười :" Lần đầu gặp mặt , chào con, ta là ba của con , tới đây đón con về nhà ."

Lục Úc chết trân nhìn hắn , tim bỗng ngừng đập .

Giọng nói ấy , dáng vẻ ấy , cô vĩnh viễn không thể nào quên được .

Vĩnh viễn .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.