Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu lại Quách Phù

Tiểu thuyết gốc · 1694 chữ

Hoàng Dung sau khi giả thành nam thì lên xe ngựa đi cùng Lăng Thần rời khỏi khu vực Tương Dương đến nơi Hoàng Dung đã nói.

Do một khoảng thời gian căng thẳng khiến cho Hoàng Dung mới lên xe một chút liền nằm trên giường mà thiếp đi. Lăng Thần thấy vậy cũng không có nói gì. Hắn chuẩn bị một chút đồ đoàn, thậm chí còn đang âm thầm lên kế hoạch tiếp theo.

Một lúc sau, Hoàng Dung chậm rãi mở hai mắt, phát hiện bản thân do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, liền khẩn trương nói:

- Sao ta lại ngủ quên chứ? Hiện tại là lúc nào?

- Yên tâm, thời gian còn sớm. Theo như trong trí nhớ của ta thì nửa ngày nữa cuộc đấu giá mới bắt đầu, nàng cứ tiếp tục nghỉ ngơi.

Hoàng Dung nghe vậy liền thở ra một tiếng, khuôn mặt đỡ căng thẳng, sau đó liền đi chú ý xung quanh, khi thấy xe ngựa sắp rời khỏi thành Tương Dươn mới an tâm nghỉ ngơi tiếp.

- Ăn chút không, dù sao ta để ý thấy nàng khá mệt mỏi, ăn chút đồ ăn cho đỡ đói. Dù sao cũng phải để cho thai nhi đủ chất dinh dưỡng chứ.

Lăng Thần đưa cho Hoàng Dung một tô súp mà hắn vừa nấu, dù sao đây cũng là không gian riêng trong xe ngựa, hắn có thể tùy ý làm gì hắn muốn.

- Cảm ơn… phu quân.

Hai chữ “phu quân” Hoàng Dung nói rất nhỏ, dẫu vậy Lăng Thần vẫn nghe rõ, hắn biết nàng ngại nên giả vờ không nghe gì cả.

---

Lúc sau, cả hai đi đến chỗ mà Hoàng Dung đã nói, Lăng Thần do có cả lệnh bài với ám hiệu nên dễ dàng dẫn Hoàng Dung đi vào. Do Hoàng Dung lúc này đã đóng giả thành một nam nhân, nên hai tên nam nhân rủ nhau vào kỹ viện cũng là chuyện bình thường trong mắt bọn hậu vệ.

- Xin chào vị lão ca.

Trong lúc hai người đang đi lên, một tên nam tử béo ú liền xuất hiện trước mắt cả hai, Lăng Thần liền đến giả vờ bắt chuyện, Hoàng Dung đứng bên cạnh lắng nghe, dù nàng giả nam nhưng lại che mặt với nàng phải cố gắng nói chuyện do thanh âm của nàng đã quen thuộc với không ít kẻ ở Tương Dương. Nếu ai biết nàng vào đây, chỉ sợ...

- Chào lão đệ, ngươi không lẽ cũng đến đây tham gia đấu giá kỹ nữ à?

- Haha, đúng vậy. Không lẽ lão ca cũng muốn tham gia sao? Thực ra tiểu đệ tên Lăng Thần, cũng mới đến thành Tương Dương gần đây. Nghe được vài vị bằng hữu nói về nơi này, nói rằng sắp có một cuộc đấu giá một nữ nhân có giá trị rất cao. Lão ca có biết người đó là ai?

- Ngươi là người ngoại thành, hèn gì không biết. Chậc, trong số những nữ nhân được đấu giá lần này, sẽ có nữ nhi của Hoàng Dung, Quách Phù.

- Cái gì?

Lăng Thần giả vờ hốt hoảng nói. Thực chất hắn sớm đã dùng tinh thần lực quét xung quanh đây và phát hiện ra Quách Phù đang bị bọn chúng nhốt trong lồng giam người giống với vài nữ nhân khác. Trên người các nàng đều gắn biển có số từ 1 đến 10. Và Quách Phù được gắn số 10.

- Chậc, tiểu đệ nói bé thôi. Thực chất chỉ một số người chức cao trong Tương Dương biết. Còn ta chỉ thoáng nghe qua thôi. Với cả với tài lực của ta, chỉ có thể tham gia cho vui chứ làm sao có thể đem nàng về. Thực sự Quách Phù chỉ bị gửi gắm ở đây để Tú Bà dạy dỗ trở thành nữ nô cho Lữ Văn Đức, còn việc đấu giá là do cố tình làm vậy để lừa Hoàng Dung. Nếu nàng ta dám vô đây thì sẽ bắt nàng ta về dạy dỗ.

Lời của tên nam tử mập mạp này khiến cho Lăng Thần có chút bất ngờ. Theo thông tin hệ thống, mấy tên quan sai này có ai có tu vi mạnh hơn Hoàng Dung chứ. Không ngờ bọn chúng lại chơi mấy trò như vậy… Đúng là… nên học hỏi mà.

Hoàng Dung ở đằng sau nghe tới đây thì tức giận cực kỳ, hai tay nắm lại thật chặt làm cho ngón tay đâm vào da thịt xém chút nữa chảy máu. Lăng Thần thấy vậy thì dẫn nàng đi vào căn phòng đã được chuẩn bị cho người tham gia đấu giá.

- Nàng có sao không?

Lăng Thần an ủi Hoàng Dung.

- Hừ… mấy tên khốn nạn đó, bọn chúng dám có ý đồ với ta và cả Phù Nhi, sau chuyện này ta chắc chắn sẽ giết chêt bọn hắn.

Hoàng Dung cực kỳ tức giận, nàng hận lúc trước không thể giết hết đám dâm tặc này trong một kiếm, để rồi hiện tại chúng đẩy nữ nhi nàng vào nguy hiểm.

Lăng Thần thấy Hoàng Dung tức giận như vậy thì an ủi nàng, sau đó liền kêu rằng:

- Nếu đã như vậy, hay là để ta đi cứu Quách Phù, còn nàng ở đây.

- Chuyện này… không phải có chút nguy hiểm sao?

Lăng Thần thấy Hoàng Dung có chút lo lắng cho mình, trong lòng liền vui vẻ, nhưng hắn vẫn trịnh trọng nói:

- Nàng không phải biết rõ thực lực của ta sao? Nếu không thì làm sao nữ hiệp Hoàng Dung với khuôn mặt và thân hình vạn người mê liền trở thành nữ nô của ta trong một tháng liền.

Nhắc tới từ nữ nô, Hoàng Dung có chút đỏ mặt, sau đó liền nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Thần, nói:

- Ừm, ta tin tưởng ngươi. Nhưng nhớ cẩn thẩn, nếu không cứu được Phù Nhi thì chúng ta có thể thử cách khác.

Lăng Thần gật đầu đồng ý với Hoàng Dung thì nhanh chóng rời đi.

Một lúc sau, một tì nữ bước vào đưa cho Hoàng Dung một vài đồ ăn nhẹ ý bảo đây là đồ do tửu lâu mang lại. Khi nàng mới cắn một miếng, liền phát hiện có gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn, cơ thể nàng ngay lập tức yếu ớt, nội khí trong người mất đi hoàn toàn.

Cửa phòng lúc này liền mở, một tên nam tử với khuôn mặt đáng ghét, đó chính là Lữ Văn Đức, còn người còn lại là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, nàng ta chính là chủ nhân thanh lâu này, một người có võ công cực kỳ mạnh không thua kém Hoàng Dung, tên là Lam Nguyệt (như vật hư cấu :Đ).

- Các ngươi… là ai? Sao lại vào đây…

- Hừ, Quách phu nhân, còn cố giả vờ giả vịt gì nữa? Dù đã mang thai nhưng vẫn đi cùng một tên nam nhân xa lạ. Chậc lúc đầu ta còn tưởng Quách Tĩnh giả trang, nhưng với tính cách của hắn, làm sao có thể tà tà như tên đó được.

Hoàng Dung nghe vậy có chút bất ngờ vì thân phận bị lộ nhưng vẫn giả vờ nói:

- Ngươi nhận sai người rồi, ta không phải Quách phu nhân gì cả. Nếu không thả, ta liền hét lên.

- Chậc, Hoàng Dung, ngươi nghĩ căn phòng này là đồ của ai? Bọn ta sớm đã đưa người xung quanh đi rồi, dù ngươi có hét khàn cổ thì cũng không ai tới cứu ngươi.

Lam Nguyệt lạnh lùng nói.

- Nữ nhân này đã thuộc về ngươi như hợp đồng, hy vọng ngươi đừng có bội ước.

- Được thôi, được thôi. Dù sao Lam lâu chủ cũng giúp ta nhiều rồi, ta chắc chắn sẽ để cho quân Mông Cổ chiến thắng chỗ này.

Lữ Văn Đức dùng hai con mắt nóng bỏng nhìn về phía Hoàng Dung, mặc kệ cho sự gào thét vang xin của nàng, hắn vẫn lột sạch đồ bên ngoài của Hoàng Dung ra, kể cả là dịch dung chỉ để lại bộ đồ lót.

- Chậc chậc, đúng là Quách phu nhân. Hahaha, ta không ngờ bản thân lại có ngày được mẫu nữ Hoàng Dung cùng Quách Phù phục vụ trên giường. Yên tâm đi Hoàng Dung, tiểu đệ của ta chắc chắn khiến nàng sung sướng.

- Ngươi… chết đi… tên khốn nạn…

- Hahaha, nàng cứ việc phản kháng khi còn có thể, dù sao lúc nãy nô tì kia không chỉ cho nàng uống thuốc làm tiêu hao nội lực, mà trong đó còn có một lại thuốc rất mạnh, khiến cho nàng hiện tại rất cần giải tỏa. Mà người làm được như vậy… Chỉ có ta. Hahhaha

- Ngươi chắc chứ?

Lời nói ở sau lưng khiến cho Lữ Văn Đức lạnh gáy mà quay lại, còn chưa kịp quay sang nhìn thì hắn liền bị đánh bay sang một bên.

- Lăng… Thần…

Hoàng Dung thấy Lăng Thần trở lại thì cực kỳ vui vẻ, được hắn bế lên, nàng liền cảm thấy cực kỳ an toàn, không tự nhủ mà đưa đầu về phía ngực hắn, an tâm tựa vào.

- Hự… ngươi… ngươi là ai?

Lữ Văn Đức cố gắng ngồi dậy, nhưng hắn lập tức bị đánh thêm lần nữa.

- Ta tên gì? Ngươi không có tư cách để biết.Ngươi chỉ cần biết, Hoàng Dung chính là nữ nhân của ta.

- Không… không thể nào.

Lữ Văn Đức nghe được câu này thì ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp nói câu nào thì bị Lăng Thần giết chết. Sau đó hắn liền đưa Hoàng Dung trở về Tương Dương thành chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Dù cho hiện tại Hoàng Dung đã bị ngấm thuốc rất nhiều, hắn vẫn có thể dễ dàng điều chế thuốc giải cho nàng rồi cho nàng ngủ đi. Còn hắn thì vô trong không gian hệ thống để làm vài việc.

--Hết chương 62--

Bạn đang đọc Có Hệ Thống Ta Tạo Harem Khắp Vạn Giới sáng tác bởi Lazy_Man
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTinhVu
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 444

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.