Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Đường

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Hai thị nữ xác chết nằm đó, nửa thân người trên không mặc áo, thân thể hiện lên tuyệt đẹp. Cặp tuyết lê của hai nàng trắng nõn mơn mởn, nhũ hoa như hai con mèo nhỏ nhún nhảy nhấp nhô.

Vì là xác chết còn mới, cho nên thân thể hai nàng vẫn giữ nguyên trạng thái. Thi Cổ cúi xuống, đầu tiên gặm nát một bên ngực, răng nó cắn xuống một ngụm, gương mặt đầy thoải mái như đang ăn trái cây đồng dạng.

Kế đó, Thi cổ cắn cứt cái cổ của hai nàng, phần da thịt bị kéo lên, hòa lẫn với dây thanh quản bị đứt, nó hút lên một ngụm như kiểu đang húp một bát phở tái.

Liếc nhìn cặp môi anh đào tô chút son bóng của hai thị nữ, Thi Cổ gặm xuống, hai cánh môi như hai quả cherry bị nổ tung, máu đỏ trào ra. Dư vị của môi rất thơm, mềm và ngọt.

Thuận thế, nó mút luôn chiếc lưỡi của hai nàng, chiếc lưỡi này đã từng mút liếm tiểu huynh đệ của Huyền Ảo, cảnh tượng quỷ dị như hai người đang hôn nhau. Cắn một ngụm, nó nuốt luôn chiếc lưỡi kia vào bụng.

Bàn tay của Thi cổ giơ lên đâm xuyên dạ dày và ruột của hai nàng, nó móc ra nhai nuốt một cách ngấu nghiến. Sau cùng, nơi u cốc còn trinh nguyên chưa bị ai khám phá đó cũng bị bàn tay nó móc vào rút ra, từng sợi tơ mịn cũng bị nó ăn mất không bỏ sót.

Cuối cùng, toàn bộ thi thể của hai nàng cũng bị nó ăn sạch, bộ xương trắng hếu bị nó ném dưới gầm giường. Thi Cổ thõa mãn, nó ợ lên một tiếng, mùi hôi thối nồng nặc, lộ ra nụ cười quỷ dị.

----------------------------------------------------

Lâm Vân cùng Hoa Ngọc Lan rời khỏi Cực Lạc Tông, chạy thục mạng về phía Huyền gia. Hắn cũng sợ người theo dõi, cho nên chạy vào trong từng hẻm nhỏ.

Dù sao hắn cũng không biết đường, Lâm Vân dựa theo mùi hương mà Cổ Mẫu cảm nhận được mà xác định phương hướng. Hoa Ngọc Lan cũng ngoan ngoãn im lặng chạy theo hắn

Hoa Ngọc Lan nhìn bàn tay của Lâm Vân nắm chặt mình, lại nhìn gương mặt đang lo lắng của Lâm Vân, trong lòng nàng hạnh phúc, nàng ước gì thời gian có thể dừng lại ngay lúc này.

Hoa Ngọc Lan không ngờ, người mà mình chọn lại yêu thương mình như vậy, vốn dĩ nàng chỉ lợi dụng hắn, không những vậy hắn còn cực kì ưu tú nữa. Hoa Ngọc Lan vừa chạy vừa nhớ lại cảnh nàng và hắn đã mây mưa với nhau trong hang đá, bất chợt hai gò má ửng hồng.

Chạy được một lúc, gần đến Huyền gia, Lâm Vân trực tiếp gọi Cổ Mẫu liên hệ tới Thi cổ, bảo hắn bí mật ra đón mình.

Vừa về đến phòng nghỉ, Lâm Vân cảm giác ở đây không đúng, nhìn Thi cổ, nó cũng vội vàng giải thích.

Lâm Vân cũng không trách nó, dù sao bản năng của nó cũng không phân biệt được tình người và đạo lý.

Lâm Vân dặn dò Thi Cổ mượn thân phận của Huyền Ảo sắp xếp một căn phòng ít người lui tới, để cho hắn tĩnh dưỡng và suy nghĩ lại mọi chuyện, sau đó lên kế hoạch đối phó. Dù sao, kẻ thù của hắn bây giờ rất mạnh, mười cái mạng cũng không đủ người ta giết.

-----------------------------------------------

Trong phòng, Lâm Vân rút cục mới cảm giác hơi có chút an ổn, hắn nhìn Hoa Ngọc Lan cười dịu dàng nói “Mọi chuyện kết thúc rồi, nàng không cần lo nghĩ quá, sau này ta sẽ bảo vệ nàng”

Nghe đến đây, Hoa Ngọc Lan cảm động nhìn hắn, ôm hắn thật chặt, dù sao bây giờ nam nhân này chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Sau đó, hai người ôm nhau làm tình, tiếng thở dốc và âm thanh dâm loạn lại vang khắp phòng.

Đến tối, Huyền Ca đại ca của Huyền Ảo hắn dẫn theo Huyền Na từ Cực Lạc Tông trở về. Vừa về đến nhà, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình nhau say đắm.

Cơn hứng tình lại trỗi dậy, huynh muội Huyền Ca và Huyền Na loạn luân ngay trong phòng của Huyền Na. Chuyện này xảy ra cũng khá thường xuyên, có lúc Huyền Na cũng làm tình với cả Huyền Ảo.

Sau khi mây mưa xong, Huyền Ca thoải mái đi dạo trong khuôn viên. Bất chợt hắn ngửi thấy mùi hương của nữ nhân. Mùi hương này không ai khác là mùi của Hoa Ngọc Lan.

Huyền Ca đến căn phòng nơi Lâm Vân và Hoa Ngọc Lan ở, hắn đạp tung cửa phòng, cước bộ thản nhiên đi vào. Nhìn thấy hai người, hắn kinh ngạc quát

-Các ngươi là gia đinh và thị nữ mới đến sao? Dám đưa nhau gian díu ở đây! Khốn kiếp, không xem bổn thiếu gia ra gì sao? Người đâu, lôi tên gia đinh này ra đánh trăm gậy, còn nữ nhân này đem đến phòng của ta.

Huyền Ca hắn cười tà, nữ nhân này nhìn qua tuyệt sắc như vậy, nếu cưỡi lên thì thực là thoải mái. Trong đầu hắn vừa nghĩ đến cảnh xuân sắc mà tiểu huynh đệ bên dưới đã rục rịch. Sương Mai bà ta đã che dấu hết mọi tin tức, cho nên những đệ tử như Huyền Ca không hề biết chuyện của Lâm Vân hắn.

Lâm Vân hắn đoán sẽ có người phát hiện ra Hoa Ngọc Lan, vì vậy cũng có một phen cải trang cho nàng.

Lâm Vân khó hiểu, từ đâu chui ra một tên ất ơ, còn lớn tiếng quát nạt hắn. Nếu kẻ này biết những gì mà Lâm Vân hắn đã làm trong hầm ngục thì chắc cũng tiểu ra máu.

Lâm Vân hắn cũng không phải kẻ nhiều lời, một cước đá ra, Huyền Ca hộc máu lui ngược về sau chục bước.

“Ngươi….ngươi rốt cục là ai” Huyền Ca lúc này mới nhận thức được người thanh niên trước mặt mình bây giờ là đại cao thủ. Hắn sợ hãi hô hoán mọi người trong phủ.

Nhanh chóng, gia tộc và các trưởng lão đến, thấy Huyền Ca bị đánh thê thảm, cả đám lão già cũng nghĩ rằng Lâm Vân khó chơi, dứt khoát cùng xông lên đánh. Lâm Vân nhẹ nhõm giải quyết hết đám người của Huyền gia mà không hao tổn một cọng tóc. Hắn cũng lười giết bọn họ, dù sao cũng muốn lợi dụng bọn hắn che dấu Hoa Ngọc Lan để Lâm Vân hắn tìm đường phát triển.

“Ta là chủ nhân mới của các ngươi, ta muốn các ngươi chăm sóc tốt nữ nhân này, mỗi ngày đem cho nàng một ít ma thạch để nàng tu luyện” Lâm Vân ra lệnh nói.

Sau đó, Lâm Vân hắn móc một cục đất nhỏ, nhét vào miệng của gia chủ Huyền gia. “Đây là độc đan do chính tay ta luyện chế, nếu ngươi chăm sóc tốt cho nàng thì mỗi ngày sau khi đưa ma thạch ta sẽ cho ngươi một viên thuốc giải”.

Cả đám sau khi nghe Lâm Vân phân phó cũng nhao nhao tản đi, dù sao người ta cũng là cường giả. Tứ đại gia tộc ở Thanh Ma Trấn này bị bắt nạt quen rồi.

Cuối cùng, Lâm Vân suy nghĩ sẽ có ngày mọi chuyện bị phát hiện, hắn bí mật căn dặn Huyền Ảo cũng chính là Thi Cổ. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, để Thi Cổ tính toán đường an toàn rút lui cho Hoa Ngọc Lan nàng. Có Thi Cổ bên cạnh nàng hắn cũng yên tâm lên đường.

Lâm Vân hắn cần phải đi để tăng cường thực lực bản thân, dù sao cảnh giới hắn tăng quá nhanh, nhưng kinh nghiệm và vũ kỹ hắn lại không có. Lâm Vân ôm lấy vòng eo của Hoa Ngọc Lan, môi hắn khẽ hôn xuống, hai người như hòa tan vào nhau, lần này chia tay không biết đến khi nào gặp lại. Lưỡi của Hoa Ngọc Lan quấn lấy Lâm Vân nút chùn chụt, mãi một lúc lâu sau mới rời ra. Sợi tơ trắng còn vương vấn ở khóe miệng.

Lâm Vân chào tạm biệt Hoa Ngọc Lan và Huyền Ảo rồi dứt khoát ra đi. Nơi hắn hướng đến là Thanh Ma sâm lâm. Phải, nếu để tìm kinh nghiệm và vũ kỹ thì không nơi đâu bằng.

Lâm Vân hắn cũng muốn gia nhập một đoàn đội để tiến vào nhưng vì để tránh tai mắt của Cực Lạc Tông, hắn quyết định đến một mình. Ma thú ở rìa ngoài sâm lâm này cũng không gây nên hứng thú gì cho hắn, hắn quyết định tiến vào vị trí trung tâm.

Bây giờ, trời đã sáng, cũng không có gặp nhiều loại yêu thú cấp cao. “Chủ nhân, bên đó có Mộc Ma quả năm năm, bên kia có Tử Linh sâm bảy năm, bên kia có…..” Cổ Mẫu liên tục kêu gọi.

Bây giờ thì Lâm Vân hắn biết thêm một khả năng nữa của Cổ Mẫu là tầm bảo. Lâm Vân cực kì vui mừng, nếu có Cổ Mẫu thì việc đi lại tìm kiếm linh dược cũng quá dễ dàng. Hắn chạy nhanh theo hướng Cổ Mẫu đến Mộc Ma quả trước.

Công dụng của Mộc Ma quả cũng đơn giản chỉ là dược liệu phụ cho Trúc Cơ đan, độ quý hiếm cũng đạt cấp 3, nhưng lại có một con Thiết Ma Hùng canh giữ. Con gấu lớn này còn dẫn theo một con gấu đen nhỏ trông rất dễ thương, chắc là con của nó.

Cổ Mẫu nói cho Lâm Vân đẳng cấp của gấu lớn, ma thú luyện khí kì tầng 7, nhưng thực lực tổng thể có thể vả chết một tu sĩ luyện khí kì tầng 8 đỉnh phong. Với Lâm Vân mà nói hắn chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh chết con gấu lớn này. Nhưng nhìn con gấu lớn cùng với gấu nhỏ, hắn lại nhớ về kỉ niệm của hắn cùng bà lão.

Lâm Vân hắn quyết định chỉ mượn thực lực của con gấu này để luyện tập, chứ không có ý muốn giết nó đoạt đi Mộc Ma quả, bởi theo Cổ Mẫu nói, Mộc Ma quả chỉ là phụ dược. Hắn không cần thiết phải cướp của nó.

Lâm Vân nhảy ra tung một quyền vào Thiết Ma Hùng, gấu lớn không kịp tránh né, cả người lùi về sau mấy bước. Nó nổi điên nghĩ ràng kẻ này đang cướp linh dược của nó, nó vồ lấy Lâm Vân.

Lâm Vân không tránh né, hắn muốn thử lực lượng cơ thể của mình, cả người bất động. Cú vồ của gấu lớn chạm vào người hắn, hắn chỉ hơi có chút đau.

Sau đó, hắn và gấu lớn đánh nhau liên tục, Lâm Vân như người lớn đùa chơi với trẻ nhỏ, thực sự làm cho gấu lớn cảm thấy rất ủy khuất. Thiết Ma Hùng thấm mệt, nó đã cảm thấy chán nản khi đánh nhau với nhân loại này. Nó bèn dắt gấu nhỏ đi chỗ khác nhường lại Mộc Ma quả cho người kia, hi vọng hắn đừng làm phiền đến mẹ con nó.

Lâm Vân thấy hành động này cũng thật buồn cười, hắn nói “Nè, ta đùa chút thôi, ta không lấy thứ này đâu, ngươi cứ giữ lấy”

Thiết Ma Hùng nghĩ rằng tên nhân loại này đang đùa giỡn mình cũng chẳng thèm để ý tiếp tục quay lưng rời đi.

“Nè! Nè! Ta nói thật đó, ngươi không tin sao? Được được ta lập tức đi, ngươi đừng đi” Lâm Vân gọi

Nói rồi, Lâm Vân bỏ đi, hắn lại tiếp tục cuộc hành trình tìm linh dược khác.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Ma sáng tác bởi hideseok
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hideseok
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.