Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là Vô Đạo Tông

Tiểu thuyết gốc · 2313 chữ

Sau khi bàn bạc về tình hình tà ma, quỷ quái ở vùng rìa xong, Trường Dạ bèn lấy ra một quyển công pháp và đẩy tới cho Ninh Thúc:

“Ta vì tiểu An mà soạn ra quyển công pháp này, ngươi xem có chỗ nào cần chỉnh sửa hay không?”

Ninh Thúc không mấy lạ lẫm về việc này, cho dù Trường Dạ có cảnh giới cao hơn gã, nhưng vẫn có nhiều điều nằm ngoài tầm hiểu biết của tiên sinh.

Có lẽ là, cảm giác của một thiên tài chăng?

Thiên phú của tiên sinh bình bình qua quýt, nói không thì hơi quá, nhưng nói có cũng chẳng đến đâu, thành ra cách thức tu luyện của hắn cũng khác xa các thiên tài bình thường rất nhiều.

Tiểu tử Minh An kia được Phản Hồn Diệp chọn trúng, đã thế còn trở thành Thiên Sinh Hồn Thể, tư chất gần như sánh ngang với phu nhân năm xưa, có thể xem là thiên tài trong thiên tài. Dĩ nhiên, nếu có duyên cùng với Phản Hồn Diệp thì có ai bình thường cơ chứ?

Ninh Thúc xem xét quyển công pháp này một lúc, sau đó không ngoài dự đoán của gã.

Có rất nhiều ghi chú, chỉnh sửa của Trường Dạ rất khó hiểu, ít nhất là đối với những người tu luyện sở hữu tư chất rất cao như gã.

“Tiên sinh, vì sao khi đến giai đoạn này phải sử dụng một lượng lớn đan dược giảm bớt cường độ thần hồn đi?”

“Hả?”

Thấy Ninh Thúc hỏi, Trường Dạ liền lộ ra vẻ mặt vô cùng bất ngờ, cứ như vấn đề mà gã hỏi cực kỳ căn bản.

Hiểu rõ tính cách của tiên sinh, cho nên Ninh Thúc thở dài, kiên nhẫn hỏi lại:

“Ngài biết đấy, sử dụng đan dược một cách cưỡng ép như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến căn cơ của bản thân”

“Nhưng tỉ lệ đột phá sẽ được tăng cao, đến lúc đó chỉ cần dành vài năm bồi dưỡng lại thần hồn là được”

Trường Dạ chỉ bình thản đáp lại, hắn ngậm lấy chiếc tẩu, dường như cũng đã cân nhắc về vấn đề mà Ninh Thúc nói đến từ lâu.

Nghe thấy những lời lẽ của tiên sinh, khóe miệng của Ninh Thúc khẽ gật nhẹ.

Vài năm đối với thiên tài có khi dễ dàng đột phá được một cảnh giới rồi, quả nhiên tiên sinh vẫn chưa hiểu rõ tuyệt thế thiên kiêu là thế nào ư?

Hắn bất đắc dĩ chỉ sang một chỗ khác trong công pháp, lại gặng hỏi:

“Vậy tại sao giai đoạn này chỉ cần bốn bước để hoàn thành, tiên sinh lại bày vẽ thêm vô số đường vòng cơ chứ?”

Chỉ cần mài luyện tinh thần rồi đột phá thôi, rất nhiều thiên tài chỉ cần vài tháng thiền định, ngộ đạo là có thể.

Vậy mà bây giờ Trường Dạ lại viết thêm các trận pháp, các đan dược, thậm chí là cả việc tự phong ấn tu vi, trải nghiệm cảm giác làm người phàm mà lịch lãm hồng trần.

Từ vài tháng tăng lên vài năm, thế này không thể chỉ gọi là trì hoãn nữa rồi.

Trường Dạ im lặng, cuối cùng hắn nhíu mày, thắc mắc ngược lại với Ninh Thúc:

“Đây là biện pháp phổ biến mà ta biết, rất nhiều người đã sử dụng nó, thậm chí Phật Tổ cũng từng thừa nhận cơ mà”

Ninh Thúc: “...”

Không! Ngài hiểu lầm gì ư? Lúc đó Trí Hầu Phật Tổ đã là đại năng một phương, muốn đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm, cho nên mới lịch lãm hồng trần suốt hàng trăm năm để vấn lại đạo tâm, tìm ra con đường của bản thân mà độ hóa chúng sinh!

Ngài đừng dùng dao mổ trâu để giết gà! Tuyệt thế thiên tài đột phá cảnh giới dưới Lục Phẩm chỉ cần tĩnh tâm thiền định, lại nghe tiền bối chỉ điểm trong vài tháng mà thôi!

Ninh Thúc đen mặt, cuối cùng gã càng đọc càng cảm thấy quyển công pháp này ẩn chứa điều huyền diệu, cũng vô cùng vớ vẩn.

Hai cái trên thì hắn hiểu, dù sao cẩn trọng cũng không sao.

Nhưng con mẹ nó, cần thiên thời địa lợi nhân hòa, sau đó may mắn gặp được cao nhân chỉ điểm, thậm chí là đến cả việc cúng phong long để thiêu vía xả xui cũng có, làm gì có quyển công pháp nào như thế này chứ?

Huyền diệu ở chỗ, nếu những người có tư chất bình phàm tu luyện quyển công pháp này cũng sẽ có một tia cơ hội đột phá đến cảnh giới cao hơn, trở thành đại năng.

Vớ vẩn là, nếu đưa cho thiên tài tu luyện, họ cũng có thể đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng thời gian tiêu tốn lại cực nhiều, đồng thời ảnh hưởng đến căn cơ, tuổi thọ và vô số tài sản khác.

Tóm lại, nếu đưa cho một vị thiên kiêu tu luyện quyển công pháp này, cam đoan hắn sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi những điều trên không nhỏ.

“Tiên sinh, về nhà ta sẽ sửa lại quyển công pháp này một lần, tiểu tử kia không thể tu luyện nó được”

Ninh Thúc thu lại công pháp và nghiêm trang nói, gã cũng không dám nhìn thấy một thiên tài bị hủy hoại trong tay của tiên sinh.

Quả nhiên năm ấy nhờ có tiên sinh kèm cặp, cuối cùng con gái của ngài mới không chịu nổi mà trốn đi, lén lút gia nhập vào một tông môn không có danh tiếng gì.

Ninh Thúc cũng không trách Trường Dạ, bởi vì từ khi tiên sinh đạt đến Cửu Phẩm, ngài chưa từng đọc một cuốn công pháp nào mà chỉ thiên tài mới tu luyện được cả.

Bởi vì Trường Dạ không thuộc về thế lực nào, cho nên không có cao tầng nào nguyện cho hắn xem qua công pháp của mình.

Trường Dạ cũng hiểu rõ điều này, cho nên hắn chỉ cười trừ bất đắc dĩ, cuối cùng mới đứng dậy:

“Chúng ta về thôi”

Thăm thú Liễu Thành thế là đủ, cũng nên trở về đạo quan mà dọn dẹp.

Dù sao Ninh Thúc chỉ mới rời khỏi ba tháng, cây cảnh trong nhà không có ai chăm sóc, cũng khiến Trường Dạ cảm thấy khó chịu.

Vô Đạo Tông.

Đây là một tông môn bất nhập lưu, đến cả phẩm cấp cũng không có, thuộc về loại có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Dù sao, tông môn chỉ có một vị chưởng môn, cùng với một vị nữ đệ tử.

“Ắt xì”

Công Thiệu chợt cảm thấy rất thú vị, nữ đệ tử nhà hắn vừa hắt xì một cái, phải chăng có ai đó đang chửi mắng ở sau lưng con bé?

Đây là chuyện rất hiếm có.

Trường Tiên làm người ôn hòa, tính tình thân thiện, hơn nữa lại có nhan sắc tuyệt diễm, có sao lại có người ghét được chứ?

Công Thiệu nghĩ thế, nhưng hắn cũng không có ý định làm phiền con bé trong lúc nó đang tu luyện, đúng hơn là không dám.

Hắn bước ra trước tòa núi duy nhất mà Vô Đạo Tông có.

Vô Đạo Tông không phải là sơn môn, nhưng cũng có một tòa núi đá nhở ở phía sau Tông Chủ Điện.

Tòa thạch sơn này không phải thắng cảnh gì, nhưng được ưu điểm là rất cao, từ bên trên ngắm xuống có thể thấy hơn phân nửa tông môn ở phía dưới.

Núi đá hoang vu, không có chút cây cỏ nào mọc, bất giác Công Thiệu cảm thấy tiếc nuối, không thể không thở dài.

Nếu trăm năm trước bản thân trồng một cây đào ở đây, phải chăng bây giờ nó đã ra hoa mọc trái rồi?

Nếu thế, chỉ ít Công Thiệu có thêm một lý do nữa để tới tòa thạch sơn này.

Đột ngột, từ xa xa có một cánh chim bồ câu bay tới, trên chân nó có đeo một chiếc nhẫn trữ vật, cuối cùng hạ cánh trước mặt Công Thiệu, khinh bỉ nhìn hắn và chìa chân ra.

Cũng đã quen với việc này, Công Thiệu chỉ gỡ chiếc nhẫn trữ vật ra khỏi chân nó, kèm theo một phong thư.

Kể từ khi Trường Tiên gia nhập tông môn, mỗi ba tháng đều sẽ có người gửi tin tới cho hắn, kèm theo một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có chứa các loại đan dược, phù chú, cùng với đủ loại công pháp, cứ thế kéo dài sáu năm liền.

Công Thiệu mở thư ra đọc, cuối cùng hắn không để ý mà giắt nó vào bên hông, mang theo nhẫn trữ vật trở về tông môn, vẻ mặt phiền muộn.

“Vẫn như cũ nhỉ”

Nội dung thư không đổi, mặc dù người viết rất hiểu văn thơ, lại dùng lời lẽ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nội dung tóm tắt, đại khái là “Lo mà chăm sóc con gái của ta cho tốt, nếu không thì coi chừng. Đồ trong nhẫn trữ vật cho người một phần, chính phần là của Trường Tiên”.

Không cần nhìn cũng biết, thứ đồ này là của phụ thân con bé, đại khái là biết Trường Tiên ở đây, nhưng không tiện tới kéo con gái của mình về, nên chỉ đành nhờ cậy ở hắn.

Công Thiệu hít một hơi thật sâu, hắn đặt chiếc nhẫn trữ vật cùng với thiên tài địa bảo ở bên cạnh, chỉ lấy đi vài loại mà mình cần, rất ít.

Không phải hắn không tham tài, mà là do cảnh giới của Công Thiệu.

Nhất Phẩm Tôi Thể.

Đúng thế, hắn vẫn đang ở Tôi Thể cảnh giới, cấp bậc thấp nhất trong giới tu luyện, đan dược này sao dùng được cơ chứ?

Cảnh giới của Trường Tiên cũng đã đạt tới Tam Phẩm Thoát Phàm sơ kỳ, có thể sánh ngang với đại trưởng lão ở các môn phái nhỏ. Khiến cho Công Thiệu không khỏi xấu hổ.

Lấy đan dược xong, Công Thiệu quyết định sẽ đưa nó cho Trường Tiên vào ngày mai, về phần công pháp…

Hắn lật ra, tức khắc cảm thấy nhức đầu:

“Thứ này sao mình dám đưa cho Trường Tiên chứ?”

Cái gì cũng tốt, đan dược không có tạp phẩm, phù chú có thể kích hoạt dù cho không đủ cảnh giới, chỉ có công pháp.

Vô số chú giải lung tung, thậm chí nếu tu luyện theo cách thức này, e sợ sẽ ảnh hưởng đến thời gian tu luyện, nặng hơn là căn cơ mất.

Bao giờ cũng thế, vị phụ thân này cứ thích làm loạn công pháp cả lên, khiến cho Công Thiệu phải mất thêm nhiều thời gian để chỉnh sửa lại nó.

Hắn chỉ đành đặt công pháp sang một bên, định bụng rằng ngày mai sẽ sửa lại nó sau.

Công Thiệu nắm một viên đan dược trong tay, đi ra giữa luyện võ trường - nơi đây đã từng rất đông người, nhưng giờ chẳng còn ai nữa.

Hắn chỉ nuốt lấy viên đan dược, cảm nhận được dòng nước ấm chảy xuôi trong thân thể, tức khắc ánh mắt trở nên sắc bén, có một vài đạo kiếm ý xuất hiện quanh người, cực kỳ sắc bén.

“Nhị Phẩm Tôi Linh Cảnh, ta tới đây!”

Ầm!

Sét mạnh mẽ đánh xuống, Công Thiệu ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, thân thể căng cứng lại, có sợ hãi, có thấp thỏm, nhưng cũng… hi vọng.

Đánh đi! Đánh mạnh xuống đến ta! Xuyên thủng hết thảy đi!

Sét như lôi long giáng trần, hướng thẳng Công Thiệu mà hạ xuống, áp lực dữ dội kéo đến.

Nhưng rồi, Công Thiệu chỉ biến sắc, hắn giơ tay định làm gì đó, nhưng không.

Giữa vùng trời đất của Vô Đạo Tông bắt đầu xuất hiện điều gì kỳ lạ, chỉ thấy một luồng thiên địa chi khí bắt đầu tụ tập, bạo lực đánh tan đạo lôi kiếp ấy!

Ầm!

Rồi, Công Thiệu đột phá, nhưng không phải là Nhị Phẩm Tôi Linh. Hắn vẫn ở Nhất Phẩm Tôi Thể Cảnh.

Tầng thứ năm trăm mười sáu, ừm.

Công Thiệu trừng mắt nhìn lên bầu trời một hồi, cuối cùng chỉ đành cắn răng, sau đó không cam lòng mà gầm lên một tiếng:

“Cái quần què! Mãi mà không đột phá lên Nhị Phẩm!”

Từ ngữ “cái quần què” khá kỳ lạ, nhưng hắn học được từ một vị tiền bối ở Ma Vực đã từng ghé qua nơi này. Trùng hợp thay, từ ngữ đó đã dễ dàng thể hiện cảm xúc của Công Thiệu.

Trong tông, Trường Tiên đang tu luyện cũng ngừng lại, nàng mở mắt nhìn ra ngoài trời, cuối cùng không khỏi cảm thán.

Quả nhiên, phụ thân nàng không thấy được cảnh này, nếu không thì sao cha dám bảo sư phụ là phế vật cơ chứ?

Sáu năm đột phá Tôi Thể cảnh hai mươi bảy lần, có Nhất Phẩm nào làm được như thế sao?

Trừ khi tiếp xúc với tà vật…

Trường Tiên chỉ khẽ nhíu mày, nàng lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ đó, lại tiếp tục tu luyện.

Xa xa, Công Thiệu không cam lòng quay lưng, cuối cùng chỉ đành trở về Tông Chủ Điện.

Dù sao, hắn còn phải chỉnh sửa lại bộ công pháp mà phụ thân Trường Tiên gửi đến.

Vô Đạo Tông về với vẻ yên tĩnh vốn có, đoạn trở lại như ngày thường.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.