Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mái tóc ngắn

Tiểu thuyết gốc · 2424 chữ

“Trường Tiên, ngươi phải biết rõ Nhất Phẩm chỉ là cảnh giới đầu tiên, nhưng quá trình đột phá Tôi Thể Cảnh rất quan trọng. Ta muốn cháu phải chăm chỉ tu luyện, hiểu chứ?”

m thanh Ninh Thúc truyền tới từ ngoài sân vườn, gã đều đặn giảng giải những kiến thức cơ bản về việc tu luyện, những lời nói mà có vẻ khô khan cực kỳ.

Trường Tiên - đứa con gái út lại không có vẻ gì là sẽ chịu lắng nghe, bởi vì con bé chỉ mới có sáu tuổi, dẫu biết rằng tu luyện phải bắt đầu sớm, nhưng việc lắng nghe lại có vẻ quá sức đối với cô nhóc.

Dù sao chuyện này hắn cũng đã nghe quen tai, từ ngày cùng với vợ mình quyết định giao con bé cho Ninh Thúc học mới thấy được quá trình này gian khó như thế nào.

Dĩ nhiên, không phải đối với Trường Tiên.

Bốp!

m thanh thứ gì đó bị quật trúng vang lên đau điếng, và không ngoài sự mong đợi của Trường Dạ, tiếng Ninh Thúc tức giận, kèm theo đó là hoảng sợ vang lên:

“Con bé này! Đã bảo bao nhiêu lần đây là phần Bán Linh của thúc, đừng có cắn nữa!”

“Bánh ày… bánh ày…”

Tiếng Trường Tiên vang lên theo sau đó, dường như bé con sáu tuổi này cảm thấy hứng thú với phần bánh linh của Ninh Thúc hơn là chính bản thân gã.

Trường Dạ bật cười, hắn chỉ nhẹ nhàng châm lấy tẩu thuốc, suy tư xoa cằm nhìn ra bầu trời trong xanh, không nhịn được mà cảm thán:

“Nàng thấy Ninh Thúc có thể dạy dỗ Trường Tiên chứ?”

Hắn mang trường bào xám, mái tóc dài đến tận lưng được thả ra, nhưng không vì thế mà trở nên quá bề bộn, lại có vẻ phong trần tuấn lãng, chắc hẳn sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.

Bàn tay của nàng khẽ chạm vào mái tóc của Trường Dạ, sau đó chậm rãi cột lại cho hắn, trong giọng nói còn có vẻ trách cứ:

“Nếu con bé thừa kế ghen của phu quân, ta cũng chỉ đành chịu thua.”

Đó là sự thật, chỉ riêng việc học cách buộc lại mái tóc của mình thôi, thế mà nàng dạy cho phu quân bao nhiêu lần, hắn vẫn không học được. Từ trước đến giờ đều do một tay nàng buộc cho Trường Dạ.

Trường Dạ chỉ khẽ cười nhạt, hắn chỉ nắm chiếc tẩu thuốc trên tay, sau đó mới giơ lên, cũng không hề có ý định hút lấy nó.

“Đây là lễ vật mà một người bạn tặng cho ta, trông nó thế nào?”

Chiếc tẩu làm bằng đất nung, ngả màu nâu nhạt, nó có cấu tạo cân đối, hài hòa, cũng có rất ít chi tiết minh hoạt trên đó. Một chiếc tẩu đơn sơ, nhưng có thể sử dụng trong rất nhiều năm.

Vấn đề duy nhất, là Trường Dạ không hút thuốc, cho nên hắn chỉ mày mò nó trên tay, cân nhắc có nên hút hay không.

“Rất hợp với chàng”

Người sau dịu dàng nói, tỉ mẩn buộc lại từng sợi tóc cho Trường Dạ, cuối cùng nàng mới thả tay ra, khẽ mỉm cười:

Bầu không khí yên tĩnh, Trường Dạ chỉ đặt chiếc tẩu xuống, không hề hút nó mà thở dài, chợt nhắm mắt lại, có vẻ uể oải mà thở dài bất đắc dĩ.

Chợt, vòng tay ấm áp ôm lấy hắn từ phía sau, nàng ta chỉ tựa vào vai của Trường Dạ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, pha lẫn với sự trìu mến, yêu chiều:

“Chàng nên học cách buộc lại mái tóc của mình đi. Nếu sau này không ở bên ta…”

“Ta sẽ không bỏ nàng mà đi”

Trường Dạ lắc đầu, hắn chỉ nghiêm túc cất tiếng, nhưng lo sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vợ của mình, bèn nhượng bộ mà bổ sung:

“Nhưng ta sẽ học, đến lúc đó mong nàng nương tay”

Người sau chỉ phì cười, cuối cùng mới thả Trường Dạ ra, sau đó chỉ khẽ gật đầu:

“Ta yêu chàng”

“Ta cũng-”

Trường Dạ chỉ vừa mới cất tiếng, chợt mọi thứ chìm vào bóng tối.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, kèm với đó là tiếng cây xào xạc, giống như thiên nhiên đang tự tấu lên một bản giao hưởng.

Trường Dạ từ từ mở mắt ra, hắn thoạt tiên nhìn lên trên trần nhà một hồi lâu, chợt cảm thấy trong lòng uể oải.

Dĩ nhiên đến cảnh giới như Trường Dạ thì ăn, uống, ngủ, nghỉ là điều không cần thiết, nhưng hắn vẫn giữ nhưng điều trên như là một thói quen và duy trì cho tới bây giờ.

Hôm nay cũng vậy, Trường Dạ chợt cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Cớ sao mình lại mơ thấy cảnh tượng đấy nhỉ?

Hắn tự thắc mắc, không hiểu tại sao giấc mơ mà bán linh của Ninh Thúc bị Trường Tiên cắn lấy lại xuất hiện nữa, liệu là điềm báo cho thứ gì chăng?

Trong truyền thuyết, không thiếu những lần mà các đại năng được mơ thấy số phận trong tương lai, cho nên trong phút chốc Trường Dạ chìm vào suy ngẫm, tay cầm lấy chiếc tẩu đất nung cạnh bên.

Sau đó…

“Tiểu tử! Con mẹ nó, ngươi dám đánh vào Bán Linh của ta?”

m thanh điên tiết của Ninh Thúc vang lên, dường như có vẻ rất tức giận, chỉ hận không thể chém đối phương thành hàng trăm mảnh.

Kèm theo đó là giọng nói vô cùng bình tĩnh của Minh An, bao giờ con bé đó cũng vậy:

“Xin Ninh Thúc đừng hiểu nhầm, trước khi não bộ của ta kịp nhận ra thì tay của ta đã vung kiếm…”

Trường Dạ: “...”

Chà, giờ thì hắn biết được nguyên nhân vì sao rồi đấy.

Nhỏ bị vợ hắn đánh, già một chút thì bị Trường Tiên cắn, đến bây giờ lại rơi vào bàn tay của Minh An, quả thực cuộc đời của Ninh Thúc đầy rẫy nhưng điều đau thương.

Trường Dạ thở dài cầm tẩu lên, hắn từ từ bước ra ngoài đạo quan, cũng nhanh chóng thấy được cảnh tượng lúc này.

Ninh Thúc tức giận giữ lấy phần bán linh của hắn ở phía sau, thứ đó cũng run rẩy vô cùng sợ hãi, bóng trắng nhập nhòe liên tục, ở đỉnh đầu nó còn bị lõm xuống rất sâu.

Minh An vẫn giữ kiếm trong tay, nàng nhanh chóng nhận ra Trường An đi tới, chợt cảm thấy vui vẻ mà mỉm cười, định nói gì đó.

Nhưng, Ninh Thúc đã quay sang Trường Dạ, gã lạnh giọng cắt lời của nàng:

“Tiên sinh, mau nói với tên tiểu tử này rằng hắn điên rồi đi!”

Nghe thấy Ninh Thúc nói vậy, Trường Dạ bèn nghiêm mặt quay sang nhìn lấy nàng, cũng nói bằng giọng hết sức nghiêm trang:

“Ngươi điên rồi”

Minh An: “...”

Nàng đơ mặt ra nhìn Trường Dạ, rồi mới cất tiếng biện minh cho hành động của bản thân:

“Tiên sinh, mỗi lần nhìn thấy cái bánh dày của Ninh Thúc…”

“Là Bán Linh!” Ninh Thúc nghiến răng nhắc nhở, Minh An bèn mặt không đổi sắc sửa lại lời nói của mình:

“Phần Bán Linh của Ninh Thúc, ta cứ bị nó hấp dẫn”

Lời của Minh An là thực sự, bởi chính vì sự hấp dẫn nó mà đôi khi nàng không kiềm chế được, chỉ muốn ra tay chạm vào nó.

Vừa hay trên tay còn cầm cả thanh kiếm gỗ, cho nên cứ thuận theo dòng chảy thôi.

Trường Dạ không mấy bất ngờ về chuyện này, hắn chỉ gật đầu:

“Dù sao bây giờ ngươi cũng ở trạng thái linh hồn thuần túy, rất dễ bị hấp dẫn bởi các u linh khác, nhớ lần sau đừng làm thế nữa đấy”

“Vâng”

Thấy Minh An cũng học tập bản thân mà gật đầu, Trường Dạ mới quay sang Ninh Thúc:

“Ninh Thúc, xin ngài hãy chiếu cố tiểu An, dù sao thiếu nữ ở độ tuổi này thường rất tò mò”

Ninh Thúc còn định phản bác, nhưng gã như nghe thấy điều gì đó khiến bản thân phải suy ngẫm lại, cuối cùng chỉ nhìn sang quan sát Minh An, ánh mắt khẽ híp lại.

Dáng cao gầy, mái tóc trắng được buộc gọn, áo thư sinh trắng gọn gàng không một nếp nhăn, khuôn mặt tinh xảo, không khác gì những thư sinh chân yếu tay mềm.

Nhưng mà, trông Minh An thực sự rất giống con trai.

Cho nên, gã chỉ nhíu mày, cuối cùng mới nghiêm túc hỏi lại:

“Là nữ?”

“Là nữ”

Người sau bất đắc dĩ trả lời, tay thậm chí còn đặt lên mái tóc của Minh An, đồng thời thì thầm với giọng nói mà chỉ có mình nàng nghe thấy.

“Ngươi chớ lo, ta sẽ tìm cách khiến ngươi trở về như cũ”

Minh An chỉ im lặng, trong lòng thoáng có chút cảm động, và cả dở khóc dở cười nữa.

Nàng rất muốn nói cho tiên sinh, rằng bản thân vốn là nữ giới, ngài không cần phải lo nghĩ như vậy.

Nhưng chợt nhớ đến thảm trạng của những Người Ngoại Giới được ghi chép lại, sống lưng Minh An chợt lạnh toát, nàng tức khắc im lặng không dám nói ra.

Không phải nàng không tin tưởng tiên sinh, nhưng nếu có một kẻ khác đến tìm phiền phức cả hai thì sao?

Chính vì thế, Minh An chỉ buồn bực giữ kín miệng của bản thân mình. Mà Trường Dạ sau khi nói xong, bèn hỏi lấy Ninh Thúc:

“Ngươi đã dạy con bé được bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều, chủ yếu là hệ thống cảnh giới tu luyện, các loại công pháp thích hợp cho Hồn Thể tu luyện, và cả kiếm kỹ cơ bản”

Ninh Thúc khoanh tay, gã đáp như thể việc học nhiều thứ như vậy trong một buổi sáng là điều dĩ nhiên. Minh An nghe thấy lời nói ấy mà mặt đen lên, bất giác nhổ một ngụm nước bọt trong lòng.

Không nhiều, phải là quá nhiều mới đúng.

“Còn ngươi, có nhớ gì không?” Trường Dạ thấy bộ dáng không hài lòng của Minh An, chỉ cười nhẹ và hỏi nàng.

“Ta đã hiểu đại khái về ba cảnh giới đầu tiên, bao gồm Nhất Phẩm Tôi Thể, Nhị Phẩm Tôi Linh, và Tam Phẩm Thoát Phàm”

Nhất Phẩm Tôi Thể sẽ là cảnh giới đầu tiên trong tu chân, đây là giai đoạn người tu luyện sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể, khai thông kinh mạch trong cơ thể, nhằm bước tới cấp độ thứ hai. Có thể nói nếu thân thể chưa đạt điều kiện để hấp thu linh khí, chắc chắn sẽ không bước đến cảnh giới thứ hai.

Nhị Phẩm Tụ Linh, sau khi khai thông kinh mạch, ta sẽ đột phá đến cảnh giới này, người tu luyện sẽ chắt lọc tinh hoa trong thiên địa hấp thu vào cơ thể, được chia thành ba cấp độ nhỏ: Tụ Linh sơ cảnh, Tụ Linh đại cảnh, Tụ Linh toàn phần. Cuối cùng khi thân thể đã hoàn thiện việc hấp thu linh khí và vận dụng nó, con người sẽ đạt đến cảnh giới Tam Phẩm.

Tam Phẩm Thoát Phàm, thoát khỏi giới hạn đang bó buộc lấy bản thân, bước đến một cảnh giới cao hơn, kẻ đạt đến cấp độ này đã được thế nhân xưng là đại năng một phương, có thể khai lập tông môn thu nhận đệ tử. Nếu muốn đi xa hơn, chắc chắn phải nhận được sự khảo nghiệm của Trời.

Những thứ này Minh An đã nhớ cần, còn về phần những cái khác, nàng… một cái cũng không nhớ, nó có quá nhiều chi tiết huyền ảo so với người không mang chút kiến thức nào về tu luyện như Minh An.

Thấy khuôn mặt đơ ra vì khó xử của Minh An, Trường Dạ chỉ khẽ chép miệng, cuối cùng hắn mới mỉm cười an ủi:

“Không sao, ngày xưa ta cũng mất một năm trời mới có thể nắm giữ da lông của một bộ công pháp. Mà tuổi trẻ như các ngươi, thứ không thiếu chính là thời gian”

Minh An nhẹ nhàng gật đầu, sau đó Trường Dạ tươi cười quay sang Ninh Thúc, ánh mắt ra hiệu cho gã tiếp tục giảng giải, sau đó mới quay lưng đi vào trong đạo quan, chiếc tẩu thuốc cũng đã châm lên từ khi nào.

Rít một hơi thuốc lá, cuối cùng thân ảnh Trường Dạ biến mất đằng sau cánh cửa, Minh An cũng vì thế mà thoáng thất thần:

“Nếu t0iên sinh để tóc dài chẳng phải sẽ đẹp hơn sao?”

Vì lý do khó hiểu nào đó, mái tóc Trường Dạ lại được cắt ngắn, khá giống với một người hiện đại ở thế giới nàng. Khiến cho dáng vẻ của hắn có vài phần bình phàm hơn.

Mùi khói thuốc lan ra xung quanh, khiến Minh An chỉ khẽ nhíu mày khó chịu, cuối cùng nàng thở dài.

Nào ngờ, Ninh Thúc chỉ khẽ cảm thán, gã lắc đầu nói:

“Từ ngày phu nhân mất, tiên sinh không còn để tóc dài nữa”

Hắn cũng bắt đầu hút thuốc bằng chiếc tẩu đó, cuối cùng trở thành một thói quen không thể thiếu.

Ninh Thúc chợt cảm thấy phiền muộn trong lòng, gã chỉ quay sang Minh An, nghiêm mặt:

“Tiếp tục tu luyện! Tuổi trẻ của ngươi không thể bị phí hoài như thế được!”

Minh An: “...”

Trường Dạ trở về phòng, hắn ngồi xuống trước một chiếc bàn gỗ giản dị, sau đó lấy giấy trải ra, bắt đầu mài mực một cách chậm rãi.

Chợt, ánh mắt Trường Dạ đập vào chiếc gương ở phía trước, phản chiếu lại chính bản thân mình.

Áo dài xám, khuôn mặt bình phàm không có gì lạ, nhưng nổi bật nhất vẫn là mái tóc đã được cắt ngắn. Hình ảnh này khiến Trường Dạ chìm vào suy tư, cuối cùng cười khổ và cúi đầu.

Cuối cùng, nàng vẫn không kịp dạy cho ta.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.