Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vong Vũ Phiến

Tiểu thuyết gốc · 1701 chữ

“Tiểu tử, chuẩn bị hành trang đi, chúng ta sẽ tham dự Thiên Kiêu Yến”

Một ngày nọ, Ninh Thúc hất đầu với Minh An, gã chỉ thản nhiên lên tiếng dặn dò, khiến cho người sau còn đang xem một quyển bí tịch liền phải kinh ngạc:

“Bây giờ ư?”

“Đúng, cũng đến lúc cho ngươi một loại binh khí phòng thân”

Ninh Thúc gật đầu, gã bước đi vào trong đạo quan, Minh An chỉ chần chừ một hồi lâu, sau đó theo chân của gã.

Bảy ngày ở chung với Ninh Thúc, nàng hoàn toàn đã có một cái nhìn rõ hơn về người đàn ông này.

Tính cách có phần giống với kiểu đàn ông mạnh mẽ thẳng thắn, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị, sở thích của gã cũng rất khác xa với vẻ ngoài thô ráp của bản thân.

Nấu ăn rất ngon, tỉ mẩn trang trí từng món, những lúc rảnh thường tỉa tót cây cảnh ở ngoài vườn, còn am hiểu về hội họa và các loại nhạc cụ,... Có thể nói cái gì gã ta cũng biết một ít.

Đồng thời, Ninh Thúc tuy mang thân phận là người hầu của Trường Dạ, nhưng đôi lúc Minh An có thể nhận thấy, mỗi khi gã nhắc đến tiên sinh đều có phần nửa kính trọng, nửa như đang lấy góc nhìn của trưởng bối đối với hậu bối.

Cho nên, có lẽ Ninh Thúc lớn hơn Trường Dạ nhiều lắm, cũng hiểu được rất nhiều chuyện trên đời.

Minh An tò mò đi theo, chợt người đàn ông dừng chân lại trước một cánh cửa, sau đó mới liếc sang nhìn lấy nàng:

“Ta đã chuẩn bị cho ngươi một thanh hảo kiếm, nên giờ ngươi chỉ cần chọn loại pháp khí nào hợp tay mà thôi”

“Ừm? Nhưng những ngày qua ta chỉ học mỗi kiếm pháp-”

Minh An nghi hoặc lên tiếng thắc mắc trước lời nói của Ninh Thúc, bởi vì đến kiếm pháp nàng còn nắm giữ chưa xong, cớ sao lại phải tìm hiểu đến loại pháp khí khác cơ chứ?

Còn chưa kịp nói xong, Ninh Thúc đã hừ giọng cắt lời:

“Kiếm là một loại vũ khí phổ biến, ta dạy để tiểu tử nhà ngươi có khả năng phòng thân, đến nỗi tìm hiểu chuyên sâu…”

Gã đảo mắt, cuối cùng mới nhắc nhở:

“Còn cần phải dựa vào chính ngươi, dù sao mỗi loại binh khí có mỗi phong cách khác, chỉ chờ xem ngươi thấy thứ nào phù hợp với bản thân nhất thì ta mới có thể dạy”

Minh An chỉ ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng chỉ nghiêm túc gật đầu:

“Vâng, cảm tạ thúc chỉ bảo”

Tu luyện không thiếu những người nghịch thế thiên tài, bọn họ đi theo một đầu đạo lộ, nhưng phần lớn người tu luyện đều đã từng đổi các loại binh khí, công pháp nhiều lần, tham khảo kinh nghiệm của người đi trước, cuối cùng từ đó rút ra điều thích hợp với bản thân nhất.

Dù sao Minh An đã hiểu hơn về thế giới này, cũng biết được nơi đây cũng không hề tuân theo quy luật “Thứ gì của thời cổ đại cũng tốt, vạn vật vạn sự đều luôn thay đổi từng ngày”, nếu bản thân không thay đổi, sao có thể đi được càng xa cơ chứ?

Ninh Thúc thoáng có vẻ hài lòng, cuối cùng gã đẩy cửa ra, để nàng bước vào bên trong phòng.

Bên trong rất rộng rãi, nhưng khá âm u, chỉ có nguồn sáng duy nhất đến từ khung cửa sổ ở phía góc bên trái.

Căn phòng kho chất đầy đủ loại binh khí, đan dược, khiến cho nàng phải ngẩn ngơ trong thoáng chốc, không nhịn được mà tự thắc mắc trong lòng.

“Rốt cuộc tiên sinh đã đánh cướp của tông môn luyện khí nào cơ chứ?”

Thực sự, có rất nhiều loại bảo vật, nhưng mỗi một thứ đều đã bị niêm phong lại bằng bùa và trận pháp, nếu không thì e sợ rằng Minh An không thể đứng vững trước áp lực mà chúng mang lại.

Cảm nhận được luồng khí thế trong vô hình, Minh An chỉ khẽ nuốt nước bọt, nàng bước dọc khắp căn phòng, ánh mắt tò mò nhìn ngắm từng loại binh khí khác biệt.

Cung, kiếm, đao, thương,... Rất nhiều vũ khí được xếp ngay ngắn, Mỗi một cái đều có vẻ bất phàm, khiến cho Minh An trầm mặc. Rồi nàng nhanh tay chạm vào từng loại, khẽ lẩm bẩm:

“Có vẻ thanh đao đỏ màu máu đằng kia rất bá đạo, có muốn cầm thử hay không nhỉ?”

“Ừm? Trường thương cũng không tệ, nhưng tại sao trên nó lại dán chi chít phù chú như vậy? Phải chăng bên trong có phong ấn yêu ma?”

“La bàn? Thứ này trông có phần quỷ dị…”

Minh An tấm tắc khen ngợi từng cái, bất chợt nàng ngừng tay lại, sau đó ánh mắt mở to ra, hướng về phía trong một góc hẻo lảnh.

Chiếc quạt giấy mỏng manh, với những hoa văn được vẽ lên một cách phức tạp, nhưng lại không kém phần tao nhã, không nhiễm chút bụi trần. Minh An chợt cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Nàng chậm rãi bước về phía nó, một hương vị thân quen nhẹ nhàng tỏa ra, không khỏi khiến tâm trí Minh An được thư giãn, nàng lại gần chiếc quạt hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, nàng cầm lấy chiếc quạt đó, rồi không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.

Chiếc quạt mang sắc trắng, trùng với màu tóc của Minh An, nó chỉ yên vị trong tay của nàng, không có phản ứng gì cụ thể cả. Nhưng linh cảm mách bảo cho Minh An rằng nếu truyền linh lực vào, chắc chắn đây sẽ là một món vũ khí nguy hiểm.

Nàng chỉ thở nhẹ nhàng, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác an tâm đến lạ kỳ, tay khẽ xòe quạt ra và giơ nó lên trên cao mà quan sát.

“Vậy là chiếc quạt này có duyên với mình nhỉ?”

Đột ngột, âm thanh của Ninh Thúc có phần trầm thấp vang lên, mang theo vẻ suy tư:

“Chiếc quạt này từng là vật tùy thân của phu nhân”

“... Hẳn phu nhân là một người phụ nữ rất tao nhã”

Minh An gật nhẹ đầu, nàng chỉ cảm thán và gấp quạt lại, dường như có ý định bỏ nó về chỗ cũ.

Nếu đây là vật duy nhất mà người vợ quá cố của tiên sinh để lại, nàng cũng không tiện lấy nó đi.

Tuy nhiên, Ninh Thúc chỉ cười nhẹ, cuối cùng gã ta đã nói tiếp:

“Nếu là tiên sinh, chắc chắn ngài sẽ đưa cho ngươi thứ đó”

“Tại sao cơ?” Minh An có vẻ ngạc nhiên và hỏi, tuy nhiên Ninh Thúc không đáp gì, gã chỉ tiếp tục nói, cũng ngụ ý rằng nàng có thể lấy nó đi:

“Phu nhân từng tự tay làm ra chiếc quạt này, cũng đặt tên cho nó là Vong Vũ Phiến, hi vọng ngươi có thể ghi nhớ cái tên này”

Minh An nhẹ gật đầu, nàng nắm lấy cái quạt trong tay, cuối cùng mới tò mò hỏi lấy Ninh Thúc về công dụng thực sự của Vong Vũ Phiến:

“Thúc, nếu truyền linh lực vào thứ này, sẽ có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ngươi có thể khiến hồn ma nhảy múa cho mình”

Ninh Thúc suy tư một hồi lâu, cuối cùng gã mới đáp, nhưng câu trả lời này lại quá mập mờ úp mở, khiến cho Minh An ngẩn ngơ.

Ninh Thúc bật cười, gã đẩy cửa ra ngoài, sau đó mới nói:

“Sao ngươi không thử sử dụng nó đi?”

Minh An ngẫm nghĩ, nàng chỉ cất chiếc quạt vào bên trong người, cuối cùng đi theo chân Ninh Thúc, rời khỏi nơi này.

Nàng đứng trước sân vườn rộng rãi, chỉ hít một hơi thật sâu rồi rút Vong Vũ Phiến ra, chỉ về phía trước, tiện tay truyền lấy linh lực vào bên trong đó.

Đột ngột, một luồng khí tức truyền ra từ Vong Vũ Phiến, tinh thần Minh An trong thoáng chốc bắt được nó, nàng chỉ vung nhẹ chiếc quạt về phía trước.

Ầm!

“Gào!!!”

Một bóng đen khổng lồ chui ra, mang theo khí thế bạo ngược, đôi mắt hung tàn, cùng với cái miệng khổng lồ chìa ra hàm răng sắc lẻm dữ tợn, nó chỉ điên cuồng gặm nát toàn bộ mọi thứ ở phía trước, khiến mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển.

Minh An giật mình, nàng giữ chặt lấy cây quạt hòng níu kéo nó lại, nhưng bóng đen giãy dụa rất mãnh liệt, nó cứ thế mà tàn phá xung quanh vài phút liền, rồi sau đó mới biến mất, để lại khung cảnh đất nát cây tan.

“Cái quái…”

Minh An đổ mồ hôi, thân thể của nàng không còn chút sức lực nào mà ngã khuỵu xuống, dường như có phần bị phai mờ hẳn đi.

Do Minh An đang ở trạng thái linh hồn thuần khiết, cho nên linh lực - cũng là thứ cấu thành cơ thể chủ yếu của nàng, càng sử dụng nhiều thì càng khó có thể duy trì hình dáng của nhân loại.

Vừa rồi, chỉ vừa sử dụng Vong Vũ Phiến vài phút thôi, mà linh lực trong thân thể Minh An đã rút cạn đến chín thành, nhưng uy lực khủng khiếp thế này thì…

“Ồ, lần đầu đã có thể gọi ra Bạo Thực, xem ra thiên phú của tiểu tử nhà ngươi không tệ”

Ninh Thúc cầm theo chiếc xẻng sau lưng và bước ra, gã bắt đầu lấp hố đất lại, bộ dáng vô cùng bình tĩnh, dường như đã đối mặt với chuyện này vô số lần rồi.

Minh An: “...”

Khái niệm “múa” của chúng ta có phần chênh lệch đấy, thúc có biết hay không?

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.