Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có bạn phương xa tới

Tiểu thuyết gốc · 2258 chữ

Mặc dù tiên thảo ba ngàn năm mà Trường Dạ mất công chuẩn bị không có tác dụng gì với Trường An.

Vấn đề thọ nguyên của hắn trầm trọng hơn Trường Dạ nghĩ rất nhiều, thậm chí có thể xem là vô phương cứu chữa rồi.

Nhưng dẫu thế, Trường An vẫn đáp lễ lại, chỉ thấy hắn phất tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện đủ loại kỳ trân dị thảo, trong phút chốc linh khí ở xung quanh như tăng thêm một phần nhỏ, có thể thấy được dược lực mãnh liệt đến mức nào.

Trường Dạ có phần ngạc nhiên, hắn nhìn những loại thảo dược tỏa ra từng màu sắc rực rỡ, khẽ cảm thán:

“Ta không nghĩ ngươi đã chuẩn bị sẵn từ lâu đấy”

Nào ngờ Trường An chỉ bình thản nói, trong giọng còn ẩn chứa sự khoe khoang đắc ý:

“Không có, năm xưa ta chuẩn bị đống này để đột phá, ai ngờ cơ duyên đến quá nhanh, còn chưa kịp sử dụng đã lên cảnh giới mất rồi”

Đối với thiên phú của hắn, Trường An chưa bao giờ hết đắc ý cả, dù sao từ xưa đến nay, cũng hiếm có ai theo kịp được tốc độ của tên này.

Là một tên yêu nghiệt đến vô sỉ.

Nghe đến đấy, Trường Dạ chỉ ngồi trở lại ghế đá, hắn tiện tay thu hết toàn bộ kỳ trân dị thảo trên bàn, sau đó chỉ nhàn nhạt đáp lại:

“Ừm, ta biết”

Hắn đương nhiên biết rõ thiên phú cao siêu của Trường An, cho nên cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ thắc mắc vì sao kẻ này cứ thích khoe mẽ về thiên phú của bản thân như vậy.

Thấy phản ứng của Trường Dạ như vậy, đối phương chợt cảm thấy mất hứng hẳn đi:

“Sao ngươi biết?”

“Năm đó, ngươi đột phá trong lúc giao chiến sinh tử với ta”

Trường Dạ chép miệng, chợt cảm thấy khi nói ra những lời này, bản thân cũng vì thế mà phiền lòng theo.

Tưởng tượng xem, năm đó mình nghiền ép đối phương, chuẩn bị ra tay trấn áp, ai mà ngờ được… Cái tên này trong lúc nguy hiểm mà đột phá, cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, chỉ đành phải rời đi.

Trường An trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ đành bi thương nhìn lên bầu trời xanh, thở dài một tiếng buồn bã, giọng nói không khỏi lộ ra từng tia cô độc:

“Ai bảo trời sinh ra ta thiên phú cao, nhan sắc tuyệt mỹ, may mắn tột đỉnh cơ chứ?”

Cho nên, mỗi lần nói chuyện với Trường An, hầu hết tất cả mọi người đều muốn ra tay đánh hắn.

Hết lần này tới lần khác, tên này có tu vi cao, lại rất vô sỉ, chưa từng bị dính bẫy của ai bao giờ, cho nên tốt nhất là đừng gây hấn với hắn, chỉ đành ngậm lấy cơn giận.

Châm chước một hồi, cuối cùng Trường Dạ mới cảm thấy mình nên nhắc nhở tên này một chút:

“Thiên phú cao, tu vi như thế nào, cuối cùng cũng không thể kiểm soát được lòng người”

Đương nhiên, lời nói của Trường Dạ không phải là nói suông, Trường An cũng hiểu được đạo lý mà đối phương nói đến cùng với ẩn ý bên trong đó, bèn thoáng nhíu mày, cuối cùng gật đầu:

“Chuyện Thánh Vực có nội gián ta đã biết từ lâu, chỉ là không ngờ dạo gần đây, chúng đã bắt đầu ra tay can thiệp vào chuyện lớn”

Nhưng mà, biết có nội gián và có thể truy tìm ra nội gián là hai chuyện khác nhau, khiến Trường An có phần cảm thấy khó chịu.

Mặc dù hắn cường đại, thiên phú rất tốt, nhưng thời gian tu luyện lại có phần ngắn hơn nhiều so với những người cùng cảnh giới, thành ra khi nắm giữ quyền chấp chưởng Thánh Vực, ngày nào Trường An cũng luôn nhức đầu đối phó với các loại vấn đề thế này.

Trường Dạ nhàn nhã nâng tách trà lên mà khẽ nhấp một ngụm, hắn chỉ mỉm cười và nói:

“Ta cứ tưởng ngươi đạt đến Cửu Phẩm, thực lực hoàn toàn viễn siêu toàn bộ tu chân giả tại Nam Thổ có thể trấn áp những kẻ đang ôm tâm tư xấu trong người”

“Bởi vì một số kẻ vẫn cho rằng mây tầng nào gặp mây tầng nấy, chuyện của giun dế sẽ không có ai như chúng ta để ý đến”

Sau đó bắt đầu làm những hành động ngu xuẩn, làm nhiều lại sinh ra ảo tưởng rằng bản thân bằng vào trí tuệ qua mắt bọn hắn.

Chỉ tiếc là, những hành động ngu xuẩn này không thể nào chấm dứt được, bởi vì mỗi một lần hắn cho bọn chúng một bài học, đều là bài học cuối cùng, cho nên chẳng còn ai sống sót để truyền thụ kinh nghiệm cho đời sau.

Trường An chép miệng, cuối cùng hắn chỉ gõ nhẹ lên bàn đá, thở dài não nề.

Có vẻ lại có thêm việc để xử lý nữa rồi.

Crắck!

Đột ngột, âm thanh vỡ nát vang lên, chỉ thấy trên mặt Trường An xuất hiện một vết nứt, dần dần lan rộng khắp ra cơ thể hắn, đồng thời vô số linh lực trong người bắt đầu trào ra từ khe nứt ấy, mang lại áp lực vô cùng nặng nề đến xung quanh.

Lúc này, Trường An giống như một con mãnh thú bị phong ấn lại, phảng phất như sẽ bạo thể mà hủy diệt cả nơi này bất cứ lúc nào.

Hắn tặc lưỡi, biết rằng giới hạn của bản thân đã đến, bèn đứng dậy đưa tiễn Trường Dạ.

Cả hai bước đến chân núi, chợt Trường An bâng quơ hỏi một câu:

“Liễu Y Tiên bị ngươi giết rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, dù sao nếu để lâu hơn nữa, Liễu Thành lại có thêm người chết”

Trường Dạ châm lấy tẩu thuốc, dường như hắn cũng chuẩn rời khỏi nơi này. Người sau nghe thấy lời nói ấy, bất giác không nhìn được mà lộ ra vẻ tiếc nuối:

“Tiểu tử ấy cũng là một con người tốt, đáng tiếc…”

Cuối cùng bị tà vật dính vào người, chỉ có thể từng bước dấn thân vào tà ma, đến lúc nhận ra thì đã không thể quay đầu nữa rồi.

Trường Dạ lắc đầu, chỉ bình thản chỉnh lại lời nói của đối phương:

“Trăm năm trước ngươi còn chưa ra đời”

Đối phương tung hoành giang hồ vào cái lúc Trường An còn chưa ra đời, vậy mà lại một tiếng tiểu tử, hai tiếng tiểu tử, không ngại sao?

“Trăm năm nữa hắn cũng chưa chắc đuổi kịp thiên phú của ta”

Trường An nghiêm mặt và đáp, trong phút chốc Trường Dạ chợt giác mình không nên nói chuyện với tên này nữa.

Tại sao trong quá khứ rất cao ngạo, khinh thường thế nhân, giờ lại trở nên vô sỉ thế này rồi?

Hắn chỉ khẽ thở dài, cuối cùng mở dù ra, sau đó thuận miệng bổ sung một câu:

“Ta nghe đồn rằng trong Thánh Vực có một vị tiên sinh họ Lâm thực lực cường đại, hi vọng hắn có thể nguyện tình đi đến cứu vớt nhân dân. Dù sao dạo này biên cương giữa Nam Thổ và Bắc Lĩnh xuất hiện rất nhiều tà ma quấy rối. ”

“Hả? Không phải nơi đó có ngươi trấn áp rồi ư?”

Trường An đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hắn buột miệng thắc mắc.

Trường Dạ đã là Cửu Phẩm đại năng, hắn cũng trấn áp ở giữa biên cương Lục Vực, diện tích lại nhỏ hơn một vực nhiều lắm, cho nên nếu thực sự có tà ma, chắc chắn nó đã bị giết từ lâu rồi.

Nhưng nếu thực sự có một đầu tà ma mà Trường Dạ không giết được, vậy thì gọi vị tiên sinh họ Lâm ấy đến làm gì? Người ta chỉ mới Thất Phẩm, chẳng lẽ đi cúng cơm sao?

Trường Dạ nhìn khuôn mặt ngơ ngác của vị bằng hữu, chợt cảm thấy thú vị mà chỉ phì cười:

“Ở biên cương có nhiều nguy hiểm, số lượng Thất Phẩm vong mạng ở chốn này cũng không ít”

Như vị Liễu Y Tiên kia.

Trường An chợt bừng tỉnh, cuối cùng hắn chợt hiểu ẩn ý trong lời nói của Trường Dạ.

Vị Lâm Tiên Sinh này có cấu kết với tà ma, nếu Trường An không thể ra tay thì tìm cách để hắn đến biên cương lục vực.

Trường An sẽ bởi vì thân phận của mình đối với Thánh Vực mà bị cản tay, không thể tùy tiện giết người, nhưng vị bằng hữu này thì khác.

Thiên hạ ít ai biết, thế nhân không ai hay, nếu Trường Dạ thực sự ra tay giết chết Lâm tiên sinh đi nữa, thì Thánh Vực cũng không thể can thiệp được, đặc biệt là ở biên cương lục vực vốn tràn đầy nguy hiểm, vong mạng tuy hiếm xảy ra, nhưng là vẫn có.

Đến lúc đó, chỉ cần đổ mọi chuyện lên đầu tà ma là được, dù sao cũng không có ai để kiểm chứng.

Trong chớp nhoáng này, Trường An chợt hiểu rõ vì sao người bạn của mình tư chất không cao, lại có thể đạp đến Cửu Phẩm.

Một ngày nào đó, tên này lại tính kế lên người hắn thì…

“Bây giờ chúng ta tuyệt giao còn kịp không?”

Trường An khổ sở cười gượng, lời nói rất chân thành.

Hắn chỉ mới có chín mươi tuổi hơn, ở bên cạnh các vị bằng hữu ngàn tuổi, vạn tuổi, ai ai cũng đều âm hiểm mưu mô, bụng chứa đầy dao găm, nhỡ như một ngày nào đó tên này hướng ma trảo đến bên Trường An thì...

Trường Dạ phì cười, hắn chỉ khẽ nhếch mép lên, nói một điều trước khi cáo từ:

“Tiểu tử nhà ta sẽ tham gia thiên kiêu yến”

“Ồ? Trần Anh cũng sẽ tới, cần ta bảo con bé hỗ trợ chứ?”

“Đến lúc đó nhớ ra tay nặng một chút, để nó trải nghiệm mùi đời là được”

Trường Dạ mỉm cười, để lại lời nói đó trước khi rời khỏi nơi này, thân thể biến mất khỏi Thánh Vực.

Trường An khoanh tay, chợt cảm thấy đáng thương cho tên nhóc được bằng hữu của hắn thu nhận.

Chơi thân đã lâu, hắn cũng biết được Trường Dạ cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều so với trong quá khứ, nhưng thế càng khiến kẻ này trở thêm càng kỳ quái.

Một đạo huyễn ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, kèm theo đó là một vị thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt che không hết vẻ cao ngạo.

Nàng buồn bực nhìn theo hướng đối phương, sau đó mới lo lắng cất tiếng:

“Sư phụ, nếu còn không nhanh chóng trở về Nhật Nguyệt Kính, thương thế của ngài sẽ lại trở nặng.”

Quả thật, bây giờ toàn thân Trường An đã đầy vết nứt nẻ, trông đáng sợ vô cùng, phảng phất hắn sẽ bị vỡ nát bất cứ lúc nào vậy.

Nhưng vì đón tiếp bằng hữu, làm một tách trà, hắn không ngại rời khỏi Nhật Nguyệt Kính, dù cho có ảnh hưởng đến thân thể của mình đi nữa.

Hắn cười cười gật đầu, cuối cùng bước đi về phía xa xa. Trần Anh nhìn theo sư phụ của mình, chợt thắc mắc:

“Người ta đồn rằng trong quá khứ, vị tiên sinh ấy là đại ma đầu, vậy cớ sao bây giờ…”

Nàng lại đại đệ tử của Trường An, cũng biết được rất nhiều chuyện, cũng từng gặp mặt đôi lần.

Bất Thức Quân Trường Dạ, ở Vĩnh Xuân đại lục có thanh danh ít nhất, nhưng cũng khiến nhiều người sợ hãi lẫn ghét bỏ nhất.

Công lao lớn nhất của vị tiên sinh này, có lẽ là tru sát Ma Đế, nhưng chuyện đó cũng chẳng được ai công nhận.

Vậy thì bây giờ, hắn bảo vệ mảnh thiên địa này là vì cái gì?

Trường An trầm mặc, hắn không muốn nghị luận về quá khứ của bạn mình, nhưng nếu để đệ tử của mình không biết gì, sau này sẽ sinh ra hiểu nhầm, bèn nói:

“Năm xưa hắn đi theo con đường như thế, vốn ban đầu là để tru diệt Ma Đế, đồng quy vu tận với lão già đó”

Trần Anh im lặng, cuối cùng nàng gật đầu, chỉ đi tới dìu Trường An về phía Nhật Nguyệt Kính, vị sư phụ cũng chỉ nở một nụ cười, cảm thấy thế gian thực thú vị.

Vốn dĩ Trường Dạ ôm tâm tư muốn chết từ sớm, cuối cùng lại sống đến rất lâu.

Trường An cho rằng bản thân sẽ sống rất lâu, trấn áp Thánh Vực ngàn năm, cuối cùng giờ đây thọ mệnh cũng sắp cạn.

Hắn nhìn dưới trời chiều, cái bóng của bản thân kéo dài, tựa như con đường đi không có lối về.

Có lẽ bởi vì lúc đó Trường Dạ chưa từng nghĩ tới việc bản thân còn sống rời đi, nên mới tạo ra kỳ tích?

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.