Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình cờ, tình cờ, không tình cờ

Tiểu thuyết gốc · 2042 chữ

“Ta còn sống?”

Trong rừng sâu, dưới gốc cây cổ thụ, Phương Mạch mờ mịt lẩm bẩm, vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng dần dần khôi phục lại thần thái, nghiêm túc xem xét cảnh vật xung quanh.

Mỗi một nhành cây, mỗi một cọng cỏ đều di chuyển sinh động, lại có một cơn gió mát bay qua, khiến bầu trời đêm càng thêm phần thanh tĩnh. Nếu nơi này là ảo cảnh, thì dù cho chính bản thân Phương Mạch ở kiếp trước cũng không thể duy trì nó lâu đến như vậy.

Hắn thành công trùng sinh, hơn nữa là đến ba ngàn năm sau?

Kiếp trước Phương Mạch cũng chỉ là một người bình thường, trong tuyệt lộ lại lĩnh ngộ ra tu tiên chi đạo, gặp được cơ duyên mà bước vào con đường tu luyện. Nhiều năm sau, Phương Mạch nhận một vị nữ tử làm đệ tử, dốc lòng chỉ bảo cho nàng ta.

Ai mà ngờ được, khi hắn bắt đầu tìm cách đột phá lên cảnh giới cao hơn, ả tiện nhân kia đột nhiên ra tay đánh lén, nếu không phải bản thân đã có biện pháp dự phòng, e rằng đã thân tử đạo tiêu.

Nhưng dù cho thế, linh hồn của Phương Mạch cũng chỉ miễn cưỡng đoạt xá một tên ăn mày không tên tuổi, tu vi không sót lại một chút nào.

Nhớ lại thân hình yểu điệu nắm kiếm đâm xuyên lồng ngực hắn, ánh mắt Phương Mạch chợt trở nên rét lạnh, hắn muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, sau đó bắt ả tiện nhân kia phải trả giá!

Nghĩ xong, hắn liền đưa tay chạm vào thân thể này, cảm nhận được mạch đập của trái tim, chỉ khẽ lẩm bẩm:

“Thân thể này quá mức yếu ớt… Phải nhanh chóng tìm cách đột phá thôi”

Nói xong, hắn liền bước đi rời khỏi nơi này, thân thể cứ vậy mà biến mất trong màn đêm.

Cuối cùng, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Nhưng từ đầu đến cuối, Phương Mạch không hề phát hiện ra có người đàn ông mang áo xám, tay cầm ô dầu giấy đứng ở đằng sau thân cây cổ thụ to lớn, cũng là người duy nhất nghe hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Trường Dạ bước ra, hắn chỉ lẳng lặng nhìn theo phương hướng mà đối phương rời đi, không khỏi cảm khái.

“Dựa vào Tà Vật để trùng sinh…”

Đoạt xá trùng sinh, Trường Dạ cũng đã thấy qua hai ba lần, trong tu tiên giới cũng từng có trường hợp lão tổ của một môn phái - tưởng như đã chết lại đột ngột trùng sinh, cuối cùng ra tay vực dậy tông môn.

Nhưng nếu dựa vào Tà Vật thì khác, có phần nguy hiểm hơn, khiến cho Trường Dạ phải ngán ngẩm lắc đầu, cũng không hề để tâm đến kẻ vừa chuyển sinh nữa.

Thay vào đó, hắn cúi đầu, thì ra từ đầu đến cuối đã có một người luôn luôn ở đây, thế mà Phương Mạch không hề phát hiện.

Không đúng, thân thể của kẻ này vô cùng nhợt nhạt, với mái tóc, nhãn đồng và bộ áo dài trắng xóa từ đầu đến cuối, người thiếu niên chỉ yên tĩnh nhìn về phía Phương Mạch đã rời đi, cuối cùng mới hỏi với giọng uể oải:

“Hóa ra đại năng lúc nào cũng coi sinh mạng của một người như cỏ rác, muốn đoạt xá lúc nào thì đoạt xá nhỉ?”

“Dù sao trong mắt đối phương, ngươi cũng chỉ là một tên ăn mày không tên không tuổi, không có người thân thiết. Mà nếu muốn sống, thì đừng nói là ăn mày, cho dù ngươi là thánh nhân, kẻ kia cũng sẽ liều mạng đoạt xá lấy mạng”

Trường Dạ giữ ô, hắn chỉ cười và bâng quơ nói. Trong lòng cảm thấy hứng thú với người thiếu niên này hơn.

Rõ ràng bị đoạt xá khiến cho linh hồn tách ra khỏi thân thể, lại điềm tĩnh đối mặt với chuyện này vô cùng, hơn nữa còn rảnh rỗi đàm tiếu đôi ba chuyện với hắn.

Như nhận ra ánh mắt đầy hứng thú của Trường Dạ, đối phương mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy thâm ý:

“Ngươi không đuổi theo hắn ư?”

Trường Dạ lắc đầu: “Không có lý do gì cả”

Nghe thấy câu trả lời của hắn, khóe miệng của người thiếu niên này khẽ cong lên, cuối cùng mới lên tiếng::

“Theo như trong truyện viết, sau này kẻ đó ắt sẽ trở thành tuyệt thế thiên tài, chà đạp thiên kiêu cùng lứa, cuối cùng đạt đến chí cao của nhân gian. Nếu như bây giờ ngươi tới tạo lập mối quan hệ cùng đối phương, ắt sau này sẽ được nhiều thứ tốt”

“Ta chưa từng đọc truyện nào viết như vậy, thật ngớ ngẩn”

Trường Dạ phì cười, giọng nói của hắn còn ẩn chứa vẻ trêu chọc bên trong đó. Hắn đã từng đi qua tứ hải bát hoang, ấy thế mà câu chuyện như người thiếu niên này vừa kể, Trường Dạ chưa từng nghe.

Không ngạc nhiên trước thái độ của Trường Dạ, người thiếu niên chỉ khẽ đứng dậy, thân thể vốn đã trong suốt nay càng trong thêm, dường như linh hồn sắp tiêu tán khỏi trần thế. Hắn chỉ nở một nụ cười:

“Ngươi không đọc, không ai đọc cả, cả thế giới này chưa có ai đọc, trừ một người”

“Vậy người đó là ngươi? Một tên ăn mày?”

Trường Dạ đưa tay lấy ra chiếc tẩu đất nung, càng nói chuyện với đối phương, hắn càng cảm thấy người thiếu niên này rất thú vị, và cả đôi mắt đó nữa.

Giống hệt như Trường Dạ thuở ban sơ.

Không hề có ý định phủ nhận, người thiếu niên thậm chí còn thoải mái bổ sung thêm:

“Một tên ăn mày sắp hồn phi phách tán”

“Thay vì ở đây nói chuyện với ta, ngươi có thể đi đến thành trấn gần đây, sau đó tìm một ai đó để ám, ít nhất còn có thể sống thêm vài năm, tốt thì có thể tìm đường vào Ma Đạo”

Trường Dạ nhét lá thuốc vào trong ống tẩu, sau đó liền bắt đầu mồi lửa, hắn đưa mắt về phía Thu Phong Thành, nhàn nhã gợi ý cho người thiếu niên.

Quả thực, rất ít linh hồn của người phàm, chưa qua tôi luyện nhưng có thể tồn tại ở trên trần thế lâu đến như vậy, nếu kẻ này có cơ hội tiếp xúc với công pháp tôi luyện tinh thần, ắt sẽ gặt hái được những thành tựu không nhỏ.

“Không làm nổi”

Người thiếu niên chợt cười khổ, cuối cùng mới lẩm bẩm đáp lại, cho dù thế nào thì hắn cũng không thể chấp nhận được điều đó. Hắn không thể tàn nhẫn đến như vậy.

Quả nhiên không giống như trong truyện, hắn hoàn toàn khó có thể tồn tại ở một cái thế giới đầy tàn khốc, thực lực vi tôn này. Nhưng may mắn, sau mười mấy năm cô đơn ở thế giới lạ lẫm này, chỉ ít hắn đã có người để trò chuyện trước khi chết.

Sau câu trả lời đó, Trường Dạ không nói một lời, hắn chỉ nâng tẩu lên và rít vài hơi thuốc, lộ ra vẻ ngẫm nghĩ, băn khoăn về một vấn đề gì đó, đốm tàn lửa lộ ra khuôn mặt bình phàm không có gì lạ, giống như bao người khác.

Người thiếu niên chăm chú quan sát hắn, thân thể cũng dần dần tan biến đi, cuối cùng mới bất đắc dĩ thở dài, hỏi một câu:

“Ngài là ai?”

“Một người bình thường” Tay phải Trường Dạ cầm tẩu thuốc, hắn cười nhẹ và bình thản đáp.

“Có thể che dấu bản thân trước mặt kẻ vừa đoạt xá ta, đó là bình thường?” Người thiếu niên bĩu môi, ánh mắt không có chút nào là tin tưởng lời mà Trường Dạ vừa nói cả.

Trường Dạ cũng chỉ mỉm cười đáp lại:

“Còn ngươi hiểu biết quá nhiều so với một tên ăn mày”

Hai người lớn nhìn nhỏ, nhỏ nhìn lớn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng cành lá xào xạc, chợt người thiếu niên bật cười, nhìn thân thể đã biến mất quá nửa của mình, sau đó chỉ nhắm mắt lại.

Cuối cùng vẫn sắp chết nhỉ? Hóa ra không hề có hệ thống nào cả, cũng chẳng có cơ duyên nào.

Quả nhiên, trong truyện đều chỉ đem đi lừa người mà thôi.

Đến thế giới này, bao năm cô độc, cực khổ mà thoi thóp sống qua ngày, cuối cùng cũng có một khoảnh khắc mà hắn cảm thấy yên bình, có lẽ cái chết cũng không tệ đến thế?

Nhưng chợt, một âm thanh ôn hòa, xen lẫn vẻ hứng thú vang lên:

“Ngươi nói bản thân biết nhiều chuyện thú vị lắm, đúng không?”

Ngạc nhiên không hiểu vì sao đối phương lại đột ngột hỏi như thế, người thiếu niên chỉ mở mắt ra và gật đầu, nhưng nở một nụ cười tiếc nuối:

“Chỉ tiếc là với tình huống này thì không có đủ thời gian để kể cho ngài rồi…”

“Không, chỉ nghe kể thôi là chưa đủ”

Đột ngột, Trường Dạ mỉm cười và đứng dậy, mái ô dầu giấy che khuất đi đôi mắt của hắn, chỉ để lộ khóe miệng đang cong lên nhè nhẹ, một nụ cười như có như không.

Từ trên cây cổ thụ, một chiếc lá nhè nhẹ rơi xuống mặt đất, chiếc lá rất mỏng, ấy thế mới tiếng rơi của nó lại thêm phần mỏng hơn, nhưng cũng đủ để phát ra một âm thanh rung động ở bầu không khí như thế này.

Trường Dạ cúi xuống nhặt lấy chiếc lá đó, sau đó mới quay lưng và ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, nơi có ánh trăng nhu hòa đang chiếu xuống.

“Nếu có thể, ta muốn ngươi tái hiện lại câu chuyện đó”

Vừa dứt lời, Trường Dạ liền thả tay ra, chỉ là chiếc lá này không hề rơi xuống mặt đất, ngược lại bắn vọt lên trên bầu trời.

Lá xanh lơ lửng trên không trung, mà cây cổ thụ cũng chớp mắt đã trở lại vẻ héo úa như cũ, khiến cho Trường Dạ vừa có phần tiếc nuối, lại có vẻ hoài niệm.

Từ khi vợ hắn mất, cây cổ thụ này cũng đã héo úa, hai mươi năm chưa từng nở rộ.

Đêm nay, nó nở rộ.

“Phản Hồn Diệp”

Hắn lặng lẽ nỉ non, chiếc lá tỏa ra ánh sáng kỳ ảo, nhưng lại mãnh liệt vô cùng, mà khung cảnh tráng lệ này không khỏi khiến người thiếu niên phải mở to mắt ra, kinh hãi quan sát.

Trường Dạ mỉm cười, cuối cùng mới nói:

“Ta sẽ không can thiệp vào việc ngươi bị đoạt xá, vì không có lý do để làm thế”

“Vậy tại sao…”

Đối phương chỉ mấp máy môi, chỉ là hắn còn chưa kịp nhận được câu trả lời, chiếc lá đã lơ lửng tiến vào bên trong người thiếu niên, lập tức khiến hắn cảm thấy toàn thân thể có một cảm giác nhu hòa, cuối cùng thần trí chợt biến mất.

Trường Dạ vẫn giữ ô lên che, cuối cùng nhìn lại cây cổ thụ đã héo úa, bất đắc dĩ nở một nụ cười.

Đêm nay, tình cờ cây cổ thụ lại mọc lá trở lại, tình cờ có một thiếu niên bị đoạt xá, chỉ có Trường Dạ ở đây… là không tình cờ.

Duyên đã đến, hắn không ngại châm lửa cho một hồi nhân quả, sử dụng Phản Hồn Diệp của cây cổ thụ đưa tặng cho thiếu niên, cũng nhận hắn làm đồ đệ.

Dù sao thì…

“Con gái ta đến tuổi để lấy chồng rồi”

Trường Dạ quay lưng bước đi, chỉ để lại tiếng lẩm bẩm không ai nghe thấy.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.