Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Ngoại Giới

Tiểu thuyết gốc · 2492 chữ

Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua, Minh An cũng đã có một an ấm để ở, nàng cũng được dần dần hiểu hơn về thế giới này - Ít nhất là tiếp xúc được với lượng lớn kiến thức mà bản thân không thể chạm đến.

Đại khái là về địa lý của thế giới này, bao gồm năm đại châu lục, mà vị trí của Thu Phong Thành ở nơi tiếp giáp giữa Nam Thổ và Bắc Lĩnh. Cũng vì vậy mà nơi đây có phần sinh động, sự giao thoa giữa hai châu lục khiến nền văn hóa phát triển hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, cho dù nền văn hóa có đa dạng ra sao, thì cái tên Nguyễn Minh An vẫn cực kỳ lạ lẫm đối với người dân xung quanh, cho nên mỗi lần nàng xưng tên của bản thân, đối phương thường sẽ nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

May mắn là, nơi ở hiện tại của nàng nằm ở ngoài rìa của Thu Phong Thành, sâu trong rừng rậm, cho nên người tới thăm cũng không nhiều, dăm bữa nửa tháng mới có bóng người khác.

Về phần người thu nhận nàng - Trường Dạ, vì sự kính trọng của mình, cho nên Minh An thường xưng hô với Trường Dạ là tiên sinh.

Dù vắng người, nhưng đạo quan của tiên sinh có rất nhiều văn thư, và có vẻ chúng đều được chăm chút một cách tỉ mẩn, một số có vẻ đã rất lâu đời, một số lại chỉ mới được tiên sinh viết ra.

Nhiều sách là thế, nhưng bởi vì bản thân còn chưa biết chữ, nên dưới sự kèm cặp tận tình của Trường Dạ, nàng chỉ mới bắt đầu đọc sách vào một tháng gần đây.

Hôm nay cũng vậy, chỉ là có một điều bất ngờ mà Minh An được thấy khi đọc sách.

“Tiên sinh, cuốn sách này là…”

Lúc đó, Minh An mở cuốn sách ra, chợt trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, sống lưng lạnh toát mà hỏi.

Trường Dạ đứng bên ngoài hiên nhà, hắn đưa ánh mắt ra xa như đang trông chờ điều gì đó, khi nghe thấy tiếng gọi của nàng bèn quay lại liếc nhìn bìa của cuốn sách:

“Nó có ghi chép về các kẻ từng mang tai ương đến thế gian”

“Tại sao lại có mục Người Ngoại Giới ạ?”

Minh An giật nhẹ khóe miệng và tiếp tục thắc mắc, Trường Dạ đưa ánh mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn nàng, hắn chỉ khẽ xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc và chợt nhẹ cười:

“Như cái tên gọi, bọn họ đến từ ngoài thế giới này, mang theo những khả năng kỳ dị, vượt ngoài tầm hiểu biết của thế gian. Có người tốt, có kẻ xấu, nhưng cuối cùng… ngoại trừ một số ít ra, bọn họ ai cũng từng quát tháo phong vân, khiến thế gian đối diện với tai ương, sinh linh đồ thán”

Nói xong, Trường Dạ bèn nở một nụ cười ôn hòa, rất tri kỷ nhắc nhở Minh An, khiến gáy nàng trở nên lạnh lẽo, tưởng chừng như đầu có thể rời khỏi cổ bất cứ lúc nào:

“Nhưng đừng lo, bây giờ các thế lực đều đã lưu tâm đến việc này, nếu thực sự có Người Ngoại Giới xuất hiện, chắc chắn sẽ có biện pháp xử lý”

“Như là…” Minh An cúi đầu nhìn vào từng trang sách, đoạn lưỡng lự hỏi.

“Ví như các tăng nhân ở Tây Vực, bọn họ sẽ phong ấn người Ngoại Giới lại, sau đó tụng kinh độ hóa mấy năm liền”

“Hay như người ở Ma Môn, những kẻ này luôn tìm cách mổ xẻ người Ngoại Giới để luyện hóa thành khôi lỗi, đôi khi biện pháp này khá hiệu quả, đôi khi lại không”

“Còn có…”

Mổ xẻ phanh thây, phong ấn độ hóa, cưỡng bức tẩy não,... Có rất nhiều biện pháp để đối phó với người ngoại giới. Càng nghe, Minh An càng cảm thấy thế giới này thực sự nguy hiểm, cũng may bản thân không có gì nổi trội, chỉ đành cố gắng sống sót suốt mười mấy năm liền.

Thân phận người từ thế giới khác của nàng, tuyệt đối không thể để ai biết!

Không hay biết rằng Minh An đang nghĩ gì, Trường Dạ thấy nàng chăm chú đọc sách liền có vẻ hài lòng lắm, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời trong xanh.

Ba tháng ở đây, đứa trẻ này càng ngày càng làm hắn cảm thấy hài lòng.

Nỗ lực cố gắng học chữ, học xong lại tích cực tham vấn văn thư của hắn, hơn nữa còn thường xuyên đặt câu hỏi. Cũng lắng nghe Trường Dạ giảng giải, kể chuyện xưa rất chăm chú.

Biết dọn dẹp nhà cửa, lại am hiểu về ẩm thực, với những món ăn đa dạng mà hắn chưa từng thưởng thức trước đây, càng khiến Trường Dạ quý trọng đứa trẻ này hơn nữa.

Khuyết điểm duy nhất vẫn là giới tính của đứa trẻ khiến cho Trường Dạ chưa thể sắp xếp một buổi gặp mặt cho con gái mình được. Nhưng vấn đề này lại do hắn mắc sai lầm khi thi triển Phản Hồn Diệp, cho nên cũng không thể phàn nàn gì thêm.

Nhưng càng hài lòng về Minh An, Trường Dạ càng cảm thấy buồn bực về con gái mình, đúng hơn là cái tên tông chủ của môn phái vô danh đã ra tay câu dẫn con bé.

Chỉ vừa nghĩ thôi, mà thứ Trường Dạ chờ đợi đã đến.

Vút!

Một âm thanh bắn vọt vang lên, một con chim bồ câu đã xuất hiện ở phía trên bầu trời, nó nhanh chóng hạ xuống bên vai của Trường Dạ, trên chân còn mang theo một phong thư.

“Đến rồi sao? Cảm ơn mày nhé”

Trường Dạ mỉm cười vỗ đầu của chim bồ câu, nó chớp chớp mắt nhìn hắn. Trường Dạ cúi người tháo phong thư ra, đoạn bước vào bên trong đạo quan và ngồi xuống ghế gỗ.

Minh An đang đọc sách chợt ngừng lại, nàng bước đi tới bên cạnh hắn, sau đó nhấc ấm trà lên, bàn tay mảnh khảnh bắt đầu pha trà, từng động tác đều toát lên vẻ ưu nhã, ngập vẻ cảnh đẹp ý vui. Rất giống hình ảnh về người thư sinh am hiểu trà đạo, dễ dàng thu hút ánh nhìn của phái nữ.

Trường Dạ mỉm cười vui vẻ mở phong thư ra, sau đó quay sang Minh An, tươi cười khoe khoang:

“Là thư của con gái ta, năm nay con bé cũng sắp mười bảy tuổi rồi, nhan sắc thừa kế từ mẹ của nó, đã vậy tư chất tu luyện lại vượt xa ta, tương lai ắt sẽ trở thành mỹ nhân tuyệt sắc, được nhiều người theo đuổi”

Đoạn, hắn chợt nhớ ra mình đã nói hớ, liền bổ sung thêm, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Minh An:

“Nhưng chớ lo, ta sẽ nhanh chóng tìm ra biện pháp để chữa trị cho ngươi thôi”

Minh An: “...”

Nàng đã nghe Trường Dạ kể về con gái mình rất nhiều lần, tiên sinh luôn nở một nụ cười, và bên trong giọng nói không thể nào che hết vẻ tự hào được, dĩ nhiên đấy là những cảm xúc của một người cha già, tuy nhiên… Tại sao lúc nào tiên sinh cũng dùng ánh mắt quái lạ như vậy để nhìn nàng cơ chứ?

Trường Dạ mỉm cười mở bức thư ra, đoạn đưa nó cho Minh An và bảo:

“Đọc nó đi, dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà”

“Vâng” Khẽ nhận lấy nó và gật đầu, Minh An ngồi xuống bên cạnh Trường Dạ, hai bóng người cứ thế cúi xuống nhìn chăm chú vào trong bức thư.

Nét chữ uyển chuyển, mềm mại giống như dòng thanh thủy, khiến cho Minh An không khỏi cảm thán về trình độ thư pháp của người viết, ấy thế mà nội dung của bức thư lại trẻ con đến bất ngờ.

Đầu tiên là kể về chuyện ở trong tông môn, sau đó là đến hỏi thăm cha của mình, cuối cùng là nói về người tông chủ đương nhiệm, nội dung của bức thư có rất nhiều phần tùy ý, đồng thời cũng có nhiều câu nói vu vơ ở bên trong, khiến cho Minh An phải định thần mới góp nhặt được vài ý hữu dụng.

Tông môn có tên Vô Đạo Tông, là một môn phái không có tên tuổi, và tông chủ đương nhiệm cũng chẳng nổi tiếng gì.

Còn con gái của Trường Dạ năm nay đã mười bảy, cũng chỉ mới bước vào con đường tu luyện được vài năm, nhưng cũng đã vượt xa nhiều thiên tài cùng thời, hiện rất nhiều môn phái đang muốn mời chào nàng, ấy thế mà cô bé này lại nhất quyết ở lại với Vô Đạo Tông.

Thảo nào…

Minh An khẽ liếc mắt sang Trường Dạ, quả nhiên tiên sinh lại có vẻ phiền muộn, không nhịn được mà thở dài một hơi, cuối cùng mới cất tiếng:

“Tư chất của con bé vượt xa ta, nếu gia nhập Thánh Vực hay Thiên Đạo Tông đều sẽ được bồi dưỡng để trở thành đệ tử chân truyền, ấy thế mà…”

Trường Dạ gấp thư lại, đoạn gõ nhẹ chiếc tẩu thuốc và bắt đầu châm lửa, hắn ngồi khoanh tay nhìn ra phía bầu trời xa xa, khói thuốc chậm rãi bay lên trên không trung, tỏa ra một hương vị thơm đắng.

Minh An cầm lấy bức thư và chăm chú đọc, sau đó liền nghi ngờ thắc mắc:

“Nhỡ đâu tông chủ mà con gái tiên sinh nói tới là ẩn thế cao nhân thì sao?”

“Cao nhân ẩn thế đâu có dễ gặp? Hơn nữa ta cũng đã từng trông thấy đối phương từ phía xa, hoàn toàn là phàm nhân”

Trường Dạ nhấc tẩu lên rít một hơi và đáp lại, nhưng Minh An lắc đầu:

“Nếu đối phương đã muốn ẩn cư thì làm sao tiên sinh có thể nhìn ra sâu cạn cơ chứ?”

Lời nói của Minh An có phần chí lý, nhất là trong hoàn cảnh Trường Dạ vẫn là người bình thường, thế cho nên hắn không biết đáp trả như thế nào nữa, bèn lấy một phong thư khác trên bàn và mở ra xem xét.

Trường Dạ đã không còn ý định động tay vào sự việc của giới tu tiên nữa, nhưng dù sao cũng có một số sự việc mà bắt buộc những người ở địa vị như hắn phải làm. Chính vì thế, hàng tháng sẽ có một người phụ trách ghi chép những sự việc nổi bật đang diễn ra ở Đông Thổ và gửi cho Trường Dạ.

Tin đầu tiên, chính là một thiên tài mới xuất hiện quấy nhiễu Đông Thổ, nhận được truyền thừa cổ xưa, hiện đã được một vị trưởng lão ở Thánh Vực thu làm đệ tử chân truyền, mà tên của hắn… là Phương Mạch.

“Nhìn này, xem ra kẻ đoạt xá ngươi đã dần trở nên nổi tiếng trong giới tu tiên rồi”

Trường Dạ cảm thán, Minh An giật nhẹ khóe miệng mà không nói gì, cảm xúc vô cùng khó tả.

Dù sao cũng là thân xác đã gắn bó với nàng mười mấy năm trời, ấy thế mà giờ lại trở thành tài liệu để kẻ khác đoạt xá, làm gì có từ ngữ nào có thể diễn tả được tình huống này cơ chứ?

Nhận ra sự bối rối của Minh An, Trường Dạ mỉm cười và nhẹ nhàng nói:

“Thân xác cũ của ngươi chỉ là người phàm, nếu tu luyện thì cũng chỉ mang lại những cản trở không cần thiết mà thôi”

Phương Mạch đi xa như vậy, chắc chắn là do ký ức về những công pháp, vị trí truyền thừa mà hắn vẫn còn in dấu trong đầu khi còn ở kiếp trước, chính nhờ những điều trên mà hắn có thể chiếm được tiên cơ, chỉ trong ba tháng đi xa được như thế này.

Thấy Minh An có vẻ gật gù, Trường Dạ cũng không nói gì thêm, hắn chỉ tiếp tục đọc thư, chợt ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

Cuối cùng, Trường Dạ chỉ gấp bức thư lại và mỉm cười ngậm lấy tẩu thuốc, đồng thời nói với Minh An:

“Chuẩn bị đồ đạc đi, đêm nay chúng ta sẽ đi sang Liễu Thành”

“Tiên sinh muốn đổi địa điểm kể chuyện?”

Minh An ngạc nhiên kêu lên, và Trường Dạ tủm tỉm không nói gì, chỉ tựa vào tường gỗ và nhả khói thuốc ra, chợt nhăn mặt mà đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ:

“Cái lưng của ta ngày càng đau nhức, cho nên ta muốn gặp mặt một vị danh y mới nổi ở Liễu Thành”

Crắck!

Tiếng bẻ từng đốt xương vang lên, Trường Dạ chỉ thở dài ngao ngán.

Quả nhiên là bản thân già cả thật rồi, thời gian trôi nhanh thật.

Chợt, một cảm giác mềm mại truyền đến, bàn tay của Minh An giữ lấy vai của hắn, sau đó nàng bắt đầu mát xa từng cơ vai, khuôn mặt lộ ra vẻ chăm chú, từng động tác đều nhẹ nhàng, tỉ mẩn.

Trường Dạ ngạc nhiên nhìn nàng, thoáng thất thần một chút, nhưng sau đó liền trở lại hiện thực mà giật người lên:

“Đau!”

“Nào, nếu không chịu nổi đau thì không khỏi bệnh được đâu”

Minh An buồn bực nhắc nhở, nàng đưa tay ấn mạnh một cái ở sống lưng của Trường Dạ, dĩ nhiên bản thân cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc này.

Ngày xưa, cha nàng cũng chỉ là một người công nhân, luôn lao động nặng nhọc, lại đi sớm về khuya, cho nên thi thoảng như để giúp cho ông, Minh An đều dành thời gian để mát xa lưng cho ông ấy.

Nàng nghĩ, sau đó thoáng thở dài, bóng lưng của Trường Dạ khá cao, nhưng không giống của cha nàng, tuy nhiên bằng cách nào đó, nó lại mang đến cho Minh An một cảm giác yên bình.

Nó giống như gia đình, lại không phải tình cha con.

Chợt, Trường Dạ cúi người thở dài, hắn cầm lấy tẩu thuốc và đưa lên miệng ngậm lấy, tay kia đưa ra sau lưng:

“Lấy giúp ta bức thư trên bàn”

“Vâng”

Minh An gật đầu, nàng cầm lấy bức thư mà Trường Dạ còn đang đọc dở, chợt ánh mắt va phải vài dòng chữ.

[Người Ngoại Giới]

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.