Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Thành Có Một Câu Chuyện Xưa

Tiểu thuyết gốc · 1669 chữ

Đều nằm ở biên cương của Đông Thổ, nhưng Liễu Thành lại không giáp biển, thế cho nên đất đai ở đây khô cằn, đời sống nhân dân khó khăn.

Nguồn nước thiếu thốn, cho nên việc trồng trọt chăn nuôi cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, đã vậy gần đây còn có một căn bệnh kỳ quái lan truyền trong thành, số người vong mạng cũng không ít, khiến cho nơi này càng thiếu sức sống.

“Mời vào mời vào, quý khách muốn ăn gì nhỉ?”

Ở trong Liễu Thành, có thể thấy từng gian hàng đang mở cửa dọc trên đường đi, lên tiếng mời chào khách hàng qua lại.

Mà ở một quán cơm nhỏ, người chủ quán đón lấy hai vị khách, niềm nở hỏi han.

Một người với vóc dáng cao gầy, mi thanh mục tú, mái tóc trắng dài đến tận lưng. Cho dù ngày ngày chủ quán có đón khách từ tứ phương tới đi nữa, ông cũng chưa từng gặp được một người thanh niên nào tuấn tú đến vậy, mặt mày như vẽ, ánh mắt có phần tùy ý, khiến cho người ta cảm nhận được vẻ đẹp đến u tĩnh.

Trái ngược với người thanh niên ấy, kẻ đi cùng lại có vẻ khiêm tốn hơn nhiều, ấy là một người đàn ông bình phàm không có gì lạ, rất khó để nhận ra kẻ này ở trong dòng người.

Điểm kỳ lạ duy nhất ở người đàn ông này, có lẽ là hắn ta đang cầm theo một chiếc ô dầu giấy, nhưng để làm gì, khi mà Liễu Thành vốn nổi tiếng vì sự hạn hán và hiếm khi có một trận mưa nào mang lại sức sống cho nơi đây?

Thanh niên tóc trắng bước về phía trước và kéo ghế ra, lại có vẻ kính cẩn mà nói với người đàn ông:

“Tiên sinh, mời ngồi”

Chủ quán ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, ban đầu ông cứ nghĩ rằng người thanh niên đây chính là một vị công tử ra ngoài thăm thú cùng với nô bộc theo hầu, nhưng hóa ra mọi thứ lại trái ngược ư?

Người đàn ông mỉm cười ngồi xuống ghế, hắn ta quan sát xung quanh quán ăn một hồi, cuối cùng mới từ tốn gọi món:

“Hai phần Mì Quảng”

“Vâng”

Chủ quán nhanh chóng gật đầu rồi rời khỏi nơi này, trong lòng vẫn còn tấm tắc về hai vị khách kỳ lạ này.

Trường Dạ không hề để tâm vào chuyện này cho lắm, hắn chỉ mỉm cười và gõ nhẹ lên bàn, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài quán ăn - trên những con đường có người qua lại.

Trong quá khứ, Trường Dạ đã đi tới chốn này, lúc đó đã lâu lắm rồi, bây giờ trở lại mới thấy cảnh vật đã thay đổi rất nhiều.

Hắn chỉ chép miệng, quay sang hỏi lấy Minh An đang ngồi đối diện bản thân:

“Ngươi thấy tòa thành này thế nào?”

“Nơi này đời sống khốn khó, dịch bệnh bùng phát, nếu thực sự có danh y ở đây… thì e rằng vị ấy chưa đủ trình độ…”

Minh An ngẫm nghĩ rồi mới đưa ra đáp án, nào ngờ chủ quán vừa bưng hai bát mỳ Quảng ra, mày đã nhướng lên có vẻ không hài lòng, không ngờ được rằng vẫn có người mang suy nghĩ ngu ngốc như vậy.

“Quý khách không phải người Liễu Thành, không biết được Liễu Y Tiên đã từng cứu vớt tòa thành này một phen, nếu không ngài đã chẳng đưa ra đáp án như vậy”

Đây là một câu chuyện có thực, đã từng thực sự diễn ra, không phải là tin đồn hữu danh vô thực được thêu dệt lên, mà là do những người đã chịu ơn hắn kể lại.

Từ đời ông sang cha, cha sang con, cho đến hiện tại, một câu chuyện trải dài khắp lịch sử trăm năm của Liễu Thành.

Đó là câu chuyện thuộc về một vị y sinh vô danh, hành hiệp cứu vớt một tòa thành, cuối cùng được người đời xưng là Y Tiên.

Những năm ấy chiến loạn triền miên, Liễu Thành cũng chưa được gọi là Liễu Thành, và lúc ấy không chỉ hạn hán, nơi này còn là lò thí nghiệm của Hắc Độc Môn.

Phương pháp nghiên cứu độc dược của Hắc Độc Môn vô cùng tàn bạo, chúng lấy con dân để thí nghiệm các chất độc, khiến mạng sống của họ chỉ ngang hàng với chó heo gà vịt.

Nhưng năm ấy, tòa thành không tên này được xem là vùng đất chết, mười người có đến chín người nhiễm những căn bệnh quái ác, trai tráng khỏe mạnh thì bị mổ xẻ, những cô gái xinh đẹp thì biến thành lò ủ bệnh, dần dần già không có người nuôi, trẻ không có ai chăm sóc, cuối cùng tòa thành này chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, khi mà ai cũng chờ đợi cái chết của bản thân ập đến.

Hơn nữa thời thế chiến loạn, đi đâu cũng có tu chân giả giao phong, bọn họ sao dám bỏ trốn cơ chứ?

Cứ thế, bóng tối dần dần ăn mòn tòa thành này, lộ ra một vẻ âm u tử khí, một số kẻ chỉ cố gắng sống sót, để có thể cảm thấy may mắn khi chứng kiến ánh mặt trời.

Từ khi nào, hai từ “ngày mai” đã trở nên rất đỗi xa xỉ đến vậy.

Cho đến một ngày, vào thời điểm bầu trời bị mây mù che phủ, một người y sinh khoác theo hòm thuốc trên lưng xuất hiện.

Hóa ra người trẻ tuổi này là y sinh mới tiến nhập giang hồ, nghe nói nơi này bị dịch bệnh bao phủ, bèn ngỏ ý muốn chữa trị cho người dân.

Chẳng ai có hi vọng gì về điều này cả, trước đó cũng có rất nhiều kẻ chợt muốn chứng tỏ bản thân, để trở thành hiệp khách người người biết đến trên giang hồ.

Nhưng như những tấm chiếu mới chưa từng được trải ra, chỉ mới chứng kiến sự đáng sợ của Hắc Độc Môn thôi mà bọn hắn đã lập tức thối lui, càng không quay đầu lại, khiến nhân dân trong thành càng thêm phần tuyệt vọng.

Số ít còn cố gắng tham gia tử chiến, cuối cùng tất cả đều vong mạng dưới lưỡi kiếm của Hắc Độc Môn. Nếu là cường giả chân chính, sao lại có thể rảnh rỗi để bận tâm đến những kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ chứ?

Vào thời bấy giờ, kẻ mạnh chỉ muốn tranh giành cơ duyên, tham gia các bí cảnh, đoạt bảo vật để tăng cao thực lực, sâu kiến như bọn họ, sao có thể được chú ý?

Mọi người cho là như thế, nhưng suốt ba ngày sau đó, người y sinh chỉ ngồi dưới gốc cây liễu, với hòm thuốc được đặt ở bên cạnh, hắn sẽ chữa trị cho bất kỳ ai có bệnh, cũng chẳng hề có ý định thu tiền.

Dần dần, người thứ nhất khỏi bệnh, lại đến người thứ hai, thứ ba,... Hi vọng dần dần kéo đến cho dân trong thành, và bọn họ đã lựa chọn tìm tới hắn.

Dĩ nhiên, chuyện này đã kinh động đến tai của Hắc Độc Môn, bọn chúng bắt đầu đưa ra lời cảnh cáo lẫn hăm dọa.

Nhưng, nhiều ngày sau đó, người y sinh vẫn ngồi dưới gốc cây liễu, chờ đợi người có bệnh tật đến để được chữa trị, cứ thế mà cứu vớt được nhiều người hơn.

Cuối cùng, Hắc Độc Môn không thể ngồi yên được nữa,

Ngày đấy, tông chủ của Hắc Độc Môn đích thân ra mặt, điều này khiến cho vị y sinh phải ngừng lại.

Hôm sau, hắn không còn xuất hiện dưới gốc cây liễu nữa. Và thế là tuyệt vọng lại ập đến trên tòa thành không tên.

Không còn ai cứu bọn họ nữa, cuối cùng sinh mệnh của người phàm lại nhỏ bé như vậy, âu cũng là một đàn kiến yếu đuối, mặc cho kẻ mạnh chơi đùa mà thôi.

Mọi người vốn cho rằng như thế, nhưng hai hôm sau, bầu trời đột ngột trong xanh lạ kỳ, mây mù cũng không bao phủ lấy tòa thành không tên này nữa.

Hôm ấy, người dân trong thành không hẹn mà bước đến bên ngoài cửa thành, bọn họ nhìn thấy vị y sinh thân đẫm đầy máu, hắn lảo đảo ôm lấy hòm thuốc sau lưng, tay mang một thanh liễu kiếm chống đỡ thân thể.

Mây tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống gốc cây liễu, người y sinh dù cho đã cận kề cái chết, vẫn cố gắng bước đến trước nó, đoạn ngồi xuống, chân xếp bằng.

Hắn đại chiến hai ngày hai đêm, cuối cùng thành công tiêu diệt Hắc Độc Môn, chỉ để cứu vớt những kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ.

Vị y sinh toàn thân đẫm máu tựa dưới gốc cây liễu, hơi thở nặng nề, cuối cùng hắn mở miệng, cười và nói:

“Ai có bệnh, ta đều sẽ chữa”

Không ai nói, thế mà người dân trong thành đồng loạt quỳ xuống, không chỉ vì sức mạnh cường đại của người y sinh, mà còn vì ân tình to lớn của hắn.

Sau ngày ấy, tòa thành này có tên, gọi là Liễu Thành.

Những năm ấy, có một tòa thành sừng sững không đổ, dù ở biên giới của chiến tranh, cho dù kẻ địch đến muôn vạn, nhân dân vẫn cố sức chống đỡ.

Cuối cùng, vị y sinh ấy được người đời biết đến, với tư cách một người từng ở dưới gốc Liễu, tựa như trích tiên mà cứu vớt nhân dân.

Liễu Y Tiên.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.