Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập kích

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Liễu Thành có khí hậu khô ráo, tuy nhiên tiệm mỳ Quảng mà Trường Dạ ghé thăm lại rất đặc sắc, từng món ăn đều có hương vị hấp dẫn những thực khách ghé thăm.

Nhìn vào trong tô, có thể thấy những miếng thịt gà béo ngậy, bên trên lại xen lẫn rau và đậu phộng nghiền nát đang tỏa ra hương thơm nồng, cùng với đó là một miếng bánh tráng lớn ở bên cạnh.

Bên trên còn có thêm ớt, nhưng đấy là phần của Minh An, còn Trường Dạ thì khác, hắn không thích ăn cay, cho nên cũng chẳng cho thêm vào.

Tiện tay cầm lấy miếng bánh tráng và bẻ làm đôi, âm thanh giòn rụm vang lên mà kích thích vị giác của hai người, Trường Dạ đưa một nửa lớn cho Minh An, khuôn mặt lộ ra vẻ ngẫm nghĩ.

“Tiên sinh đang bận tâm điều gì ạ?”

Minh An nheo mày và cất tiếng hỏi, chỉ thấy hắn lắc đầu và bóp vụn miếng bánh tráng và rải vào trong tô, sau đó dùng đũa quấy đều tất cả lên, chỉ bật cười và đáp:

“Ăn đi”

Mỗi người có một cách ăn, và Minh An cũng thế, nàng không bóp vụn ra như Trường Dạ mà nhúng miếng bánh tráng ngập vào trong nước mì, chờ nó ngấm gia vị rồi mới đưa lên miệng cắn một miếng, từng động tác đều có vẻ tỉ mẩn, lại không hề có vẻ thô thiển chút nào.

Trường Dạ quấy xong, hắn mới bắt đầu thưởng thức món Mì Quảng, hương vị của nó vẫn như thế, vẫn có vị mặn nồng béo ngậy của thịt, hương thanh đạm của rau và vị giòn rụm của bánh tráng, dường như không có gì thay đổi so với lần cuối cùng hắn ăn trong quá khứ.

Về câu chuyện của chủ quán, dĩ nhiên là Trường Dạ biết, năm xưa bằng hữu của hắn từng có ý định thu Liễu Y Tiên làm đồ, mặc dù cảnh giới có phần thiếu hụt, nhưng thực lực có thể bồi dưỡng.

Tuy nhiên, nhiệt huyết của người tuổi trẻ, hào hiệp mà phóng khoáng, lại rất khó để tìm ra giữa biển người mênh mông, cực kỳ đáng quý.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai người cũng đã ăn xong từ lúc nào, Minh An đặt đũa xuống, lấy một tờ giấy lên và lau đi khóe miệng, từng động tác đều có vẻ ôn tồn nhã nhặn, không khỏi thu hút ánh mắt của các cô nương bàn bên.

Trường Dạ chỉ vừa mới châm tẩu thuốc, khi thấy cảnh tượng này chợt có một cảm giác gấp rút trong lòng.

Nếu không mai mối hai đứa nhanh… Chỉ sợ đứa trẻ này sẽ bị thiếu nữ phương nào cướp đi mất thôi.

Nhưng Minh An giờ vẫn mang giới tính nữ, chẳng lẽ hắn mang con bé tới trước mặt con gái mình, sau đó bảo rằng thực ra đây là nam?

Chuyện thật như đùa, ai mà tin được cơ chứ?

Trường Dạ càng nghĩ càng u sầu, hắn chỉ rít một hơi thuốc lá và nhìn ra ngoài thành, trời đã cũng chuyển sắc đỏ, dường như hoàng hôn sắp kéo đến.

Ở một bên, Minh An rót một tách trà cho Trường Dạ, sau đó nhìn thấy tiên sinh lại hút thuốc, không khỏi thở dài.

Tiên sinh quá nghiện thuốc rồi, nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người mất.

Tuy nhiên, nàng cũng không thể khiến Trường Dạ nghe lời được, cho nên chỉ đành di chuyển sự chú ý của bản thân sang một vấn đề khác:

“Tiên sinh, phải chăng Liễu Y Tiên chính là vị danh y mà ngài nhắc tới?”

“Đúng”

Trường Dạ không hề phủ nhận, dù sao trong thư đã nhắc tới Liễu Y Tiên, cho nên hắn mới vì vậy mà đến Liễu Thành.

Minh An chỉ khẽ gật đầu, trong lòng thầm suy đoán liệu ba từ “Người Ngoại Giới” có liên quan gì đến chuyến đi của hai người đến Liễu Thành hay không.

Sau đó, cả hai lại bắt đầu xuất phát, Trường Dạ bước đi ở phía trước, còn Minh An lại tò mò quan sát xung quanh, bước chân có phần chậm rãi hơn, dường như nàng rất thích thú với bầu không khí sinh động mà Liễu Thành mang lại.

Tuy nhiên, đâu đó ở đây vẫn còn âm u tử khí, đôi lúc lại khiến người ta phải cảm thấy khó chịu mà không biết rõ lý do.

Liễu Thành tuy không phồn hoa bằng Thu Phong Thành, lại trong thời điểm có dịch bệnh cho nên người ít đi trông thấy, nhưng vẫn có không ít gian hàng mở cửa, hầu hết là để buôn bán với người bên trong thành.

Khí hậu khô ráo của Liễu Thành lại mang lại một lợi thế nhất định, có những đặc sản mà ở nơi khác rất hiếm thấy, cũng trở thành nguồn thu nhập to lớn cho Liễu Thành.

Cứ thế mà bước đi, chợt Trường Dạ ngừng bước chân lại, hắn chợt mỉm cười, đoạn cảm thán:

“Đi theo chúng ta từ nãy đến giờ, sao còn không ra mặt đi?”

Minh An nghe thấy vậy, nàng liền lập tức cảnh giác mà đứng chắn trước mặt Trường Dạ, ánh mắt quan sát khắp nơi.

Khung cảnh héo lánh, ít người, nếu ai đó muốn ra tay, vậy thì chỗ này chính là địa điểm thích hợp nhất.

Vừa mới nghĩ thôi, chợt một âm thanh vút réo vang lên, hai cây châm bắn vọt về phía Trường Dạ và Minh An với tốc độ chóng mặt, người thường không tài nào thấy được nó xuất phát từ đâu.

Nhưng Trường Dạ chỉ cười cười không nói gì, bởi vì Minh An đã được cây cổ thụ lựa chọn, linh hồn của nàng cũng được bồi dưỡng bởi Phản Hồn Diệp, khiến cho sức mạnh tăng lên một mảng lớn.

Mặc cho ba tháng vừa qua hắn vẫn chưa dạy cho con bé bất kỳ chiêu thức nào, nhưng để ứng đối con chuột nhắt vừa tới… đó là quá đủ.

Thứ khiến Trường Dạ hứng thú hơn là Minh An sẽ đối phó với kẻ địch như thế nào mà thôi, dù sao đây cũng là lần giao chiến đầu tiên của tên nhóc đấy.

Xoẹt!

Chỉ thấy Minh An lập tức phản ứng lại, tay giật lấy chiếc ô dầu giấy mà Trường Dạ đang cầm, dùng nó như một thanh kiếm mà chặn lại hai mũi kim đang bay.

Còn chưa kịp để nàng phản ứng lại, từ trong góc khuất lập tức xuất hiện ba, bốn bóng người tiếp cận lấy Minh An, đoạn lập tức ra chiêu thức.

Bốn người này khoác áo choàng đen, mỗi kẻ đều tỏa ra khí thế của một tu luyện giả, tuy nhiên cảnh giới không ổn định, lại vì lý do gì đó mà bị suy yếu cực kỳ.

Minh An giật mình, nhưng sau đó nàng liền lùi lại một bước, đoạn giơ ô dầu giấy của Trường Dạ lên mà tiến tới giao tranh với cả bốn người, tức khắc từng thân ảnh va chạm vào nhau liên tục.

Trường Dạ: “...”

Hắn giật nhẹ khóe miệng, nhìn con bé cầm chiếc dù yêu thích của bản thân mà dùng nó như kiếm, chỉ đành đau đớn thì thầm:

“Dù của ta…”

Tuy nhiên, rất nhanh chóng, Trường Dạ nhận ra rằng bốn người này có điều gì đó kỳ lạ, tức khắc nheo mày lại và chú ý quan sát, cứ thế cho đến khi Minh An đã đánh bại tất cả, bọn chúng nằm gục trên mặt đất, còn nàng thì thở hổn hển, tay nắm chặt lấy cán dù có hơi run rẩy.

Dù cho được Phản Hồn Diệp trợ lực, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Minh An còn non nớt, cộng thêm việc phải đối đầu với bốn tu chân giả cùng lúc, thành ra chuyện này không đến mức dễ dàng như vậy.

Chợt, Trường Dạ tới gần, hắn cúi người xuống cởi bộ áo choàng đen trên người bọn chúng ra, để lộ làn da đầy những đường vân đen, nhung nhúc giòi bọ bắt đầu xé rách thân thể bọn chúng và chui ra.

Minh An rùng mình, nàng vội vàng quay mặt đi và ngạc nhiên la lên:

“Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

“Cổ Trùng, một loại bí pháp để luyện hóa người sống thành con rối”

Trường Dạ thở dài và kéo áo choàng che lại thân thể của người tu chân giả xấu số.

Hắn đứng dậy, chợt vỗ lấy vai của Minh An và lấy lại chiếc ô khỏi tay nàng, sau đó bước đi, tay kia xoa bóp vai của mình mà than thở:

“Đi, cái lưng của ta đã nhức muốn chết rồi”

Đến lúc bái phỏng Liễu Y Tiên một phen, để xem xét kẻ này rốt cuộc là người như thế nào.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.