Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Long Nghịch Lân thương

Tiểu thuyết gốc · 1498 chữ

Tuấn Hùng đang mất bình tĩnh lúc này cũng ổn định lại, Hoàng Phách Tinh cũng cũng rút tay khỏi thân ảnh kia

Thân ảnh kia là một lão giả, mặc dù lưng đã còng xuống, đầu đầy tóc trắng nhưng khí tức toả ra lại như thiếu niên 18, khiến người khác có một cảm giác kỳ lạ.

Tuấn Hùng lúc này đã bình tĩnh lại, nó nhìn nhìn lão giả kia rồi cẩn thận dò hỏi

-Ông là ai?

-Đến Vân lão của Bách Khí Phường cũng không biết, ngươi cũng quá ngu ngốc rồi-Hoàng Phách Tinh khinh thường nói

Tuấn Hùng thấy Hoàng Phách Tinh như vậy lại tức giận, tay nắm càng chặt chuôi thương trên tay, bỗng lão giả được gọi la Vân lão lên tiếng

-Biết rõ Vân Lão ta Bách Khí Phường vậy mà ngươi vẫn dám làm càn, ra tay ở nơi này?

Một câu này làm cho vẻ mặt khinh thường của Hoàng Phách Tinh nhanh chóng rút đi, thận trọng giải thích

-Vẫn lão chớ giận, là hắn ta ra tay trước tiên ta không hề cố ý

Lúc này Vân lão lại nhìn về phía Tuấn Hùng, ánh mắt của lão làm cho Tuấn Hùng cảm thấy lông tóc như muốn dựng lên, nó lùi lại nửa bước, thanh trường thương đưa lên chắn phía trước, nó biết mình trong lúc nóng giận đã ra tay với Hoàng Phách Tinh, về lí là nó đã sai rồi nên khi thấy ánh mắt của lão giả thì nó có chút lo sợ

Lão giả nhìn qua người Tuấn Hùng, khi đôi mắt quét qua chuôi thương trên tay Tuấn Hùng thì đồng tự co rụt lại, lộ ra vẻ bất ngờ cùng khó tin, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại như thường, lão nói

-Ta không cần biết các ngươi ai đúng ai sai, coi như là các ngươi tuổi trẻ ngu ngốc, tha cho các ngươi một lần, mau mau cút đi

Nghe lão nói vậy, Hoàng Phách Tinh cảm tạ lão một câu rồi nhanh chóng rời đi, Tuấn Hùng cũng cất chuôi thương về cái giá ban đầu của nó rồi cùng Vương Tuấn thì cũng nhanh chóng đi ra quầy tính tiền, cả hai không còn tâm tư để mà chọn vũ khí nữa.

Khi tính tiền, Tuấn Hùng lo lắng không biết cha mình có đủ tiền để trả cho người ta không, ngay khi nó định dùng cái tính năng sáng tạo của hệ thống để làm ra một khoản tiền thi cha nó lại lấy từ trong người ra một tấm thẻ, tấm thẻ này thiết kế tinh xảo, bên ngoài được dát một lớp vàng mỏng, phản chiếu ánh sáng xung quanh, bên trên chiếc thẻ lờ mờ thấy dòng chữ: Hoàng Kim Huy, với cái tên này đối với Tuấn Hùng cũng có ký ức, đây chính là tên chị gái của mẹ, cũng tức là bác gái của nó, người bác gái này khi mẹ nó vẫn còn sống thì vẫn rất thân thiết với gia đình nó, khi tới nhà nó thì không mua cho nó bộ quần áo thì cũng là món đồ chơi, đến khi mẹ nó không còn, nó lại không thấy người bác gái này đâu làm cho người bác gái này trong mắt nó cũng chẳng phải người tốt lành. Hoá ra trước giờ hắn hiểu lầm bác gái nó, tấm thẻ trên tay cha nó có lẽ là do bác nó lén lút đưa cho, còn lý do phải lén lút thì chính la Hoàng gia, điều này làm cho Hoàng gia trong mắt Tuấn Hùng càng thêm xấu xí.

Sau vài giây thanh toán, Tuấn Hùng cùng cha nó rời đi nhưng khi chưa đi tới cửa, một gióng nói vang lên kéo hai người dừng lại

-Dừng lại đã

Tuấn Hùng quay đầu lại liền thấy lão giả ban nãy đang đứng một bên, sau đó Vương Tuấn nói

-Tiền bối, chũng ta đã thanh toán tiền bộ giáp kia, ngài làm sao còn muốn giữ chúng ta lại?

Vương Tuấn gọi lão giả này hai tiếng tiền bối là vì lão giả trông qua có vẻ khá già, lại thêm còn là một tên tu luyện giả, một dân thường như hắn chắc chắn không thể không cung kính.

Lão giả kia nghe vậy cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ phất tay ra hiệu cả hai đi theo rồi sải bước rời đi

Tuấn Hùng cùng Vương Tuấn lúc này cũng tò mò mà đi theo, sau một lúc cả hai đã cùng lão giả đi tới căn phòng trưng bày vũ khí ban nãy

Thấy Tuấn Hùng cùng Vương Tuấn nghi hoặc đứng nhìn mình, lão giả nhẹ nhàng đi tới trước chuôi thương Tuấn Hùng dùng ban nãy, nhẹ nhành chạm vào nó rồi nói

-Ngươi thấy chuôi thương này như thế nào?

Tuấn Hùng biết câu hỏi này chính là dành cho mình, nhưng lại sửng sốt khó trả lời, chỉ có thể nói ra tất cả những gì mình cảm thấy khi cầm chuôi thương

-Chuôi thương này khá là nhẹ nhàng, khi cầm lên giống như có một cánh tay thứ ba, rất dễ điều khiển

Lão giả kia nghe Tuấn Hùng nói vậy thì cười ha hả rồi nói

-Chắc chỉ có mình ngươi là thấy chuôi thương này nhẹ mà thôi!

-Tiền bối nói như vậy... là có ý gì?

Tuấn Hùng cùng Vương Tuấn đồng thanh hỏi

-Chuôi thương này không phải một vật tầm thường, bất cứ ai khi cầm nó lên đều phải chịu sức nặng vạn cân, khó mà có thể cầm được lâu, chỉ có mình ngươi sau khi cầm lấy nó lại có thể vung lên được như vậy, lại nói nó nhẹ nhàng

Tuấn Hùng cùng Vương Tuấn sững sờ không biết phải nói điều gì, lão giả lại tiếp tục lên tiếng

-Nếu chỉ có ngươi dùng được, vậy đành đưa nó cho ngươi dùng thôi

Lão giả nói vậy lại làm Tuấn Hùng bất ngờ hơn, đưa cho nó dùng là có ý gì? Lão giả lúc này lại tiếp tục lên tiếng

-Không cần phải bất ngờ như vậy, chuôi thương này đã bám bụi ở đây từ khi ta còn là một thiếu niên, hơn 70 năm ở cùng nó ta còn chưa thấy ai hợp với nó như ngươi, đem nó tặng cho ngươi khiến ta cảm giác như phải từ biệt một người bạn vậy, ngươi nếu không nhanh mà nhận lấy thì ta sẽ đổi ý đó

Tuấn Hùng nghe vậy thì cũng không dám chậm chễ, nói một tiếng lớn

-Cảm ơn tiền bối

Sau đó Tuấn Hùng đi tới, nắm lấy chuôi thương rồi nhấc lên, cảm nhận qua một lần vẫn thấy không có cảm giác nặng như lão giả nói nó mới lùi ra đứng gần Vương Tuấn

-Tốt lắm, giờ hai người có thể đi được rồi-lão giả lên tiếng tiễn khách

Hai cha con sau đó cũng ra về, mà không biết đằng sau, lão giả kia đang nhấc lên chiếc điện thoại, bấm một dãy số rồi nói với đầu bên kia

-Gia chủ à, chuôi thương “Bạch Long Nghịch Lân” đã có kẻ sở hữu, mong ngài hãy phái người tới đây xem xét

-Tốt lắm, ta ở Hà Đô có chút việc hiện không thể đi được nên sẽ cử “nó” tới, lúc đó nhớ trông chừng cho cẩn thận

Đầu bên kia một giọng nói trầm có chút kích động đáp lại

-Dạ, gia chủ xin cứ yên tâm!

Sau khi về tới nhà, Vương Tuấn gọi Tuấn Hùng lại rồi nói

-Tuấn Hùng à, con lần sau đừng lỗ mãng như vậy, cha biết con vì cha mới công kích Phách Tinh, nhưng con nên nhớ, thực lực không đủ thì không được mạo hiểm!

-Con... rõ rồi-Tuấn Hùng có chút miễn cưỡng đáp, trong lòng hắn đang xôn xao một trận

“Bây giờ thực lực của ta chưa đủ, nhưng chẳng bao lâu ta sẽ mạnh lên, lúc đó sẽ không có bất cứ kẻ nào dám nói cha như vậy nữa!”

Vương Tuấn thấy con mình có vẻ đã hiểu rõ thì tiếp tục nói

-Còn nữa, cha thấy lão giả ở Bách Khí Phường kia rất kỳ lạ, hắn ta giống như rất muốn con giữ chuôi thương kia, lại còn cho đi miễn phí, rất có thể hắn có âm mưu gì đó, con phải cẩn thận.

Tuấn Hùng nghe vậy cũng gật đầu, đồng ý với Vương Tuấn

Sau đó cả hai lại bắt đầu sinh hoạt như bình thường, khác một chút là tối đó Tuấn Hùng ngủ rất sớm vì ngày hôm sau chính là ngày hắn phải tới Hàn Phong học viện để tham dự buổi học đầu tiên sau khi lên cấp 2!

Bạn đang đọc Con Rồng Cháu Tiên sáng tác bởi 0946483427
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0946483427
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.