Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Phượng, đại sư huynh

Tiểu thuyết gốc · 1265 chữ

Ánh nắng chan hoà, chim hót véo von, Chu Tử Sĩ đang say giấc nồng thì bị một giọng nói non nớt đánh thức

-Anh Sĩ Anh Sĩ, dậy mau sáng rồi, hôm nay là buổi đầu đi học của anh đấy

Chu Tử Sĩ ngồi dậy, nhẹ xoa đầu bé gái ngồi cạnh mình, nói

-Anh mày dậy rồi đây, đừng làm ồn nữa

Lê tấm thân ục ịch xuống giường, Chu Tử Sĩ tới nhà tắm vệ sinh cá nhân sau đó cùng em gái cũng là cô nhóc đã gọi nó dậy vào phòng ăn, nơi những đứa trẻ và những người cha mẹ thứ hai ở cô nhi viện đang đợi sẵn.

-Sĩ này, từ nay là học sinh của Hàn Phong học viện rồi, tốt nhất con nên sửa cái thói dậy muộn đó đi

-Dạ con vẫn cố mà cha Vân

Người đàn ông trung niên được gọi là cha Vân thấy vậy cũng không gì nữa mà tất bật chuẩn bị bữa sáng cho những đứa trẻ ở đây

Chu Tử Sĩ ăn sáng xong xuôi, nó đeo cặp lên người rồi dẫn em gái nó tới trường cấp 1, sau đó nó cũng đi tới trường. Trong đầu nghĩ về việc mình may mắn vào được Hàn Phong học viện, nó lại nhớ tới ba mẹ nó, lúc nhỏ nó cũng có cuộc sống yên bình như bao đứa trẻ khác, được nhận sự yêu thương của cha mẹ, cha nó là một thám tử còn mẹ nó là một thanh tra cảnh sát, khi nó lớp một, cha mẹ nó bỗng dưng biến mất một cách bí ẩn, ngôi nhà của gia đình nó thì bỗng bị sang tên cho kẻ khác, nó bỗng chốc trở thành vô gia cư, còn họ hàng nó chẳng hiểu vì sao cứ thấy nó là lảng tránh, không ai muốn nhận nó về nuôi, nó và em gái nó lúc đó mới 2 tuổi chỉ còn cách ra ngoài đường ăn xin, một lần nó cố ăn cắp một cái bánh mì, lại bị cha Vân của cô nhi viện tình thân bắt được, cha Vân không trách cứ nó mà đưa nó cùng em nó về cô nhi viện sinh sống, từ đó nó đã quyết tâm sau này phải trở thành một cường giả, nếu không thì cũng phải trở thành một người có quyền lực trong xã hội để có thể tìm hiểu về sự biến mất của cha mẹ nó cũng như báo đáp ơn nuôi dưỡng của cha Vân. Nhưng đời không như là mơ, ở trường cấp 1 mà nó học, nó luôn tỏ ra là một người yêu đời, luôn muốn kết giao với càng nhiều người càng tốt, vì nó nghĩ có nhiều mối quan hệ sẽ giúp ích cho nó sau này, nhưng chưa thấy ích lợi gì chỉ thấy hành động của nó làm cho đám bạn thấy ngứa mắt nên chẳng những không kết giao được với ai mà còn bị vài trận đòn nhừ tử. Sau một quãng thời gian cấp 1 khốn khổ, Chu Tử Sĩ đã thay đổi suy nghĩ, lên cấp hai nó sẽ thu mình lại, chỉ giao tiếp với ai mà nó nghĩ là đáng.

Chu Tử Sĩ vừa tới trường liền hướng về khu của Ban Võ Đạo mà đi tới, khi tới được phòng học, nó tìm bừa một chỗ mà ngồi xuống, mặt gục xuống bàn có lẽ muốn ngủ thêm một giấc, ngay khi nó gần như đã thiếp đi, một giọng nói vang lên

-Vị tiểu đệ đệ này hẳn là tân sinh đi? Lão sư đã quy định không được ngủ trong lớp học a, ngươi mà để lão sư nhìn thấy như vậy thì chết chắc

“Tiểu đệ đệ? Lão sư???”

Chu Tử Sĩ ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình là một nữ sinh, tuổi tầm 13-14, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, mái tóc đen nhánh dài ngang vai chạm nhẹ lên chiếc áo đồng phục trắng của trường, lúc này Chu Tử Sĩ mới lên tiếng

-Chị là năm trên ạ? Chị vừa gọi em là gì cơ?

-Ta tất nhiên là năm trên rồi, còn gọi ngươi là gì sao....

Trên mặt nữ sinh hiện lên vẻ tinh ranh sau đó nói tiếp

-Giáo sư có quy định, trong lớp phải xưng hô theo phong cách cổ trang để củng cố tinh thần võ đạo

-Phong cách cổ trang?-Chu Tử Sĩ ngẩn người

-Vẫn chưa hiểu sao, ví dụ như ta sẽ gọi ngươi là sư đệ, ngươi phải gọi ta là sư tỉ, hay gọi giáo viên là lão sư!-nữ sinh kia giải thích

“Quy định gì kì cục vậy??”-Chu Tử Sĩ lần nữa nghệt mặt ra

Bỗng, cánh cửa lớp mở ra, từ bên ngoài có hai người đi vào, một cậu nhóc cao lớn, có khuôn mặt điển trai, ánh mắt sáng ngời như sao, trên miệng đang ngậm ngược một chiếc kẹo mút, phần kẹo chĩa ra ngoài còn que kẹo lại ngậm trong miệng. Bên canh cậu nhóc là một cô bé, trắng trẻo xinh xắn, người mặc một chiếc áo khoác hồng cùng màu với mái tóc kết hợp với đôi mắt màu hổ phách làm cho cô bé nhìn cực kỳ nổi bật, gần như lấn át cậu nhóc bên cạnh

Hai người vừa đi vào không ai khác ngoài Tuấn Hùng và Phương Liên, ngay khi thấy Chu Tử Sĩ và vị “sư tỷ”, Tuấn Hùng đã nhanh chóng chào hỏi

-Chào hai cậu, hai cậu cũng là học sinh mới à

Vừa dứt lời, nữ sinh kia liền đi tới trước mặt Tuấn Hùng, cốc đầu nó một cái. Thấy vậy, Phương Liên bên cạnh tức giận nhìn nữ sinh, hỏi

-Cậu làm gì vậy

Nữ sinh nghe vậy lại cốc đầu Phương Liên một cái rồi nói

-Ta là học sinh năm ba, mấy đứa phải gọi ta một tiếng sư tỷ nghe chưa?

Tuấn Hùng cùng Phương Liên đang ôm đầu kêu đau lúc này đồng thanh

-Sư tỷ???

Như biết trước chúng sẽ thắc mắc, nữ sinh kia lại giải thích y như khi giải thích với tên mập Chu Tử Sĩ, Tuấn Hùng và Phương Liên khi nghe xong cũng có một suy nghĩ với tên mập kia

“Quy định gì kỳ cục vậy?”

Lúc này của lại lần nữa mở ra, lại thêm một thân ảnh đi vào, lần này là một tên thanh niên cường tráng tuổi tầm 15, tên này toàn thân cơ bắp, lại cao tới hơn 1m8, đối với bọn Tuấn Hùng thì như là người khổng lồ vậy, tên thanh niên này nhìn về phía nữ sinh, nói

-Tâm Phượng, thôi cái trò xưng hô đó đi

Ngay sau đó liền tìm tới một chỗ dưới góc lớp mà ngồi

Nữ sinh Tâm Phượng thấy vậy thì bĩu môi, nói

-Đại sư huynh à, xưng hô như vậy thì có chết ai?

Tuấn Hùng một bên thấy vậy, nhìn Tâm Phượng hỏi

-Chị Phượng à, chị gọi anh ấy là đại sư huynh, hẳn anh ấy là năm bốn rồi !

Tâm Phương thấy vậy trừng mắt, lần nữa gõ vào đầu Tuấn Hùng, nói đã bảo gọi ta là đại sư tỷ!

-Đ...đại sư tỷ-Tuấn Hùng đáng thương nói

-Tốt, để ta kể cho ngươi nghe về đại sư huy....

-Thôi ngay cái trò xưng hô đó đi-từ bên ngoài một giọng nói vang lên cắt đứt lời Tâm Phượng

Bạn đang đọc Con Rồng Cháu Tiên sáng tác bởi 0946483427
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0946483427
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.