Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1372 chữ

Triệu Tử Hằng từ bên ngoài xông vào, một đường la hét: "Thập Thất thế nào rồi? ”

Sau khi hắn tới Bảo Ứng, ban đầu còn có Bách Thập Thất bồi tiếp, chờ Bách Thập Thất ra ngoài làm việc, một mình hắn nhàn rỗi cực kỳ nhàm chán, đành một mình ra đường chơi đùa, rất nhanh đã quen biết một vài tên ăn chơi trác táng ở địa phương, mọi người tổ chức thành đoàn lướt qua tất cả các tần lâu sở quán một lần, nơi nào có cô nương xướng khúc dễ nghe, tiệc rượu điểm tâm nào nhà nào ngon, không đến một tháng đã hiểu rõ, còn hẹn mọi người: "Chờ huynh đệ tốt kia của ta trở về, giới thiệu để mọi người quen biết, nàng là người biết chơi nhất, đến lúc đó mọi người cùng chơi mới tận hứng!”

Kết quả hôm nay mới đến cửa lớn đã nghe nói Bách Thập Thất bị trọng thương trở về, thẳng thừng dọa hắn ba hồn rớt mất hai hồn rưỡi, bữa tiệc rượu đã hẹn chắc sẽ phải kéo dài về phía sau, đau đớn một đường vọt vào, phát hiện ra Bách Thập Thất ngay cả đáp lại một tiếng cũng không thể, nhất thời nóng nảy: "Rốt cuộc thế nào? Khi nào nàng có thể thức dậy? ”

Hoàng Hữu Bích ở trên bàn ôm một cái tẩu thuốc, tức giận, râu ria bay loạn: "Ngậm miệng! ra ngoài!”

Lão nhân gia hắn tính cách nóng nảy, đặc biệt là vì Bách Thập Thất nằm trên giường nên càng phiền lòng, nhìn ai cũng không vừa mắt, phá lệ mắng mà không lưu y đức: "Một gã sai vặt lăn lộn cả ngày ở bên ngoài, ăn mặc so với chủ tử ngươi còn thể diện hơn, người không biết còn tưởng ngươi mới là chủ tử! Học ở đâu cái giọng đấy? ”

Triệu Tử Hằng gần đây ra ngoài gặp bạn, cố ý ăn mặc, ngày xưa còn biết tránh Hoàng Hữu, hôm nay trở về vội vàng, chưa kịp trở về phòng thay xiêm y, bị hắn bắt được chính diện, ăn một trận một trận, nhưng đứa nhỏ này tính tình tốt: "Đúng vậy, ngài giáo huấn rất đúng, sau này tiểu nhân nhất định sẽ thay đổi. Có thể phiền lão tiên sinh cho lời chuẩn xác hay không, Bách thiếu bang chủ... Nàng xảy ra chuyện gì vậy? ”

Nhớ đến sự quan tâm của hắn đối với Bách Thập Thất, thái độ của Hoàng Hữu Bích cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều: "Có lão già ta ở đây, tạm thời còn không chết được. ”

Có bang chúng đến Tô Châu truyền tin cho vợ chồng Bách Chấn Đình, Bách Thập Thất còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Hoàng Hữu Bích đi nghiên cứu phương thuốc, Triệu Vô Cực và Chu Sấu Mai đều ở lại phòng chăm sóc nàng, Triệu Tử Hằng ngồi không yên, đi ra ngoài timg mọi người hỏi thăm nguyên nhân Bách Thập Thất bị thương.

"Đang yên đang lành, sao lại bị thương thành như vậy?"

Có nhiều người biết chuyện, ngươi một câu ta một câu đem câu chuyện chắp vá hoàn chỉnh.

"Triệu tiểu ca là không biết, Cừu Anh chính là bạn chơi từ nhỏ ở bên cạnh thiếu bang chủ, lúc trước thiếu bang chủ chọn năm người, Cừu Anh tuổi nhỏ nhất, thân thiết nhất với thiếu bang chủ, đối với thiếu bang chủ quả thực là ngàn y trăm thuận, nếu Cừu Anh là nữ tử, nhất định đã sớm gả cho thiếu bang chủ. Đáng tiếc, chết mà còn không tìm được thi thể..."

"Thiếu bang chủ vì truy tìm hung thủ, mấy năm nay cũng không ít lần chạy khắp nơi, tiêu diệt hơn mười nhóm thủy phỉ, bên ngoài từng truyền ra thiếu bang chủ nhà chúng ta bị điên, cho nên mới cướp việc của quan phủ ..."

“Ngươi không biết đâu, thiếu bang chủ nói đến mức khiến thủy tặc kia nôn mửa... Thế mà mặt còn không đổi sắc..."

"Nàng tất phải tự tay báo thù cho Cừu Anh, mới có thể an tâm, coi như là một tâm nguyện được hoàn thành..."

“......”

Thanh âm cách cửa sổ truyền vào trong phòng, Chu Sấu Mai cười khổ: "Quả nhiên lại là vì Cừu Anh! " Dường như đã sớm có dự liệu, hắn chuyển đề tài: "Triệu đà chủ có biết Cừu Anh không? ”

Cái tên này Triệu Vô Cực lần đầu tiên nghe nói: "Chưa từng. ”

Chu Sấu Mai coi như giết thời gian: "Cừu Anh là một trong năm người bạn chơi của Thập Thất, nói không quá chứ bộ dáng của hắn cực kỳ tuấn tú, trước khi mẫu thân hắn bị hủy dung chính là cô nương nổi danh, cha ruột cũng là người của Tào bang, đã sớm đi, nên được nuôi ở dưới gối Tiền đà chủ, có một năm được Tiền đà chủ dẫn đến Tô Châu chúc tết Bách bang chủ, bị Thập Thất nhìn thấy, cùng nàng chơi hai ngày, thế là được lưu lại làm bạn chơi. ”

Triệu Vô Cực luôn cảm thấy trong lời này của hắn rất có thâm ý: "Chu đại phu nói lời này là ý gì? ”

"Không có ý nghĩa gì, chỉ là tán gẫu mà thôi." Cũng không biết nhớ tới cái gì, cười rộ lên: "Thập Thất cũng may là nam nhi, nàng và Cừu Anh cũng không câu nệ, nếu là nữ tử, hai người này nói không chừng sẽ kết thành phu thê. ”

Triệu Vô Cực: "..."

Chu Sấu Mai: "Ta chỉ thuận miệng nói một chút, đùa giỡn thôi. ”

Bách Thập Thất hôn mê ba ngày, thẳng đến khi vợ chồng Bách Chấn Đình nhận được tin tức từ Tô Châu chạy tới, trong tiếng khóc của Tô thị nàng mới chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã phát hiện Tô thị đang ngồi ở đầu giường nàng, mắt sưng như quả đào, tầm mắt hai mẹ con tiếp nhau, Tô thị nhất thời khóc lớn: "Nghiệp chướng! ngươi muốn ta và phụ thân ngươi chết hay sao? ”

Bách bang chủ giá lâm, các thuộc hạ theo nàng đi dọn dẹp sông đều bị bắt lại thẩm vấn, người ngoài cuộc có hai huynh đệ Triệu Vô Cực và đám người Du Ngang, ngay cả Tống Tứ nương tử cùng Khâu Vân Bình cũng ngồi tham gia, nghe đầy lỗ tai sự tích anh dũng của Bách Thập Thất.

Bách Chấn Đình tức giận hận không thể tìm một cây gậy đáng gãy chân nàng, đỡ cho nàng ra ngoài liều mạng với người khác, lại còn vây bắt hải tặc cường đạo, tên cướp lăn lộn ở biển là thứ mà người trên sông bọn họ trấn trụ được sao?

"Đồ hỗn trướng! Làm việc không có đầu óc, chê mệnh mình quá dài rồi sao? " Bách Chấn Đình một câu còn chưa mắng xong, đã bị Tô thị đấm mạnh mấy quyền trước mặt mọi người: "Ngươi đừng có nguyền rủa con ta? " Rồi bật khóc.

Bách Chấn Đình luống cuống tay chân dỗ phu nhân về phòng canh Bách Thập Thất, Tống Tứ nương tử sắc mặt tái nhợt, nhíu mày ôm ngực lung lay sắp đổ, được Trân nhi đỡ lấy: "Cô nương, ngươi làm sao vậy? ”

Khâu Vân Bình tiến lại gần ân cần nói: "Chắc là nghe chuyện Thập Thất thẩm vấn tặc nhân nên bị dọa sợ, để ta đưa Tứ nương tử trở về, rồi sẽ hỏi đại phu một phương thuốc có được hay không? ”

Tống Tứ nương tử lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Ta chỉ là có chút không thoải mái trong lòng, ra ngoài hóng gió một chút là tốt rồi. Gia vẫn còn hôn mê, ta muốn ở lại để hầu hạ. ”

Trân nhi đỡ nàng đi hóng gió, Khâu Vân Bình buồn bã nhìn từ xa, thở dài, trong lòng tràn đầy không nỡ.

Bạn đang đọc Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh của Lam Ngải Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.