Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1324 chữ

Bách Thập Thất người này lực khôi phục kinh người, sau khi tỉnh lại mặc dù không thể lập tức ra ngoài làm loạn, nhưng vẫn có thể ở trên giường la hét muốn ăn gà béo vịt lớn: "Cảm giác dạ dày trống rỗng như động không đáy, có thể lấp đầy mười lăm con ngỗng béo. " Đói đến mức ngay cả lời cũng sắp nói không nổi.

Tô thị một ngón tay chọc vào trán nàng: "Ngươi cái đồ oan gia! Lần này đừng hòng vừa lòng đẹp ý? Hoàng Hữu Bích nói ngươi bị tổn thương bụng, tạm thời không thể ăn đồ ăn mặn, ngay cả cháo cũng tạm thời không thể ăn được, ngươi chỉ có thể chịu đựng. ”

Bách Thập Thất nằm xuống, cảm thấy tay chân nhũn ra, tâm hoảng tim đập, nghe được tin dữ này cơ hồ muốn khóc: "Hoàng lão đầu cố ý chứ gì? Ta đây là chưa chết trên tay Hướng Dã, mà bị hắn làm cho đói chết thì đúng hơn? ”

"Cái gì chết cái gì sống?" Tô thị lại muốn bật khóc: "Lại nói những lời không may mắn này, xem ta có đánh ngươi hay không! ”

Bách Thập Thất đoán nàng bị dọa, nhất thời không thể lấy lại tinh thần, thúc giục nha đầu đỡ nàng đi nghỉ ngơi: "Ta khỏe mạnh, nương đi nghỉ một chút đi? Oanh Nhi ngươi trở về lấy khăn nóng đắp mắt cho nương. " Nàng liên tục dỗ dành thúc giục người đi.

Ma ma bên người Tô thị mang đến tự mình canh giữ cửa phòng, không dễ dàng cho người vào thăm bệnh, đối với người ngoài đều nói là thiếu bang chủ cần tĩnh dưỡng.

Tống tứ nương tử muốn đi vào hầu hạ, được ma ma khuyên trở về. Triệu Vô Cực tới cũng bị ngăn ở ngoài cửa, duy chỉ có Chu Sấu Mai tới đưa thuốc mới có thể đi vào, còn có Khâu Vân Bình được Bách Chấn Đình ám chỉ cũng có thể đi vào, nhưng hắn đi vòng quanh bên ngoài ba vòng, vẫn không dám đi vào, dường như bên trong có một cái bẫy lớn đang chờ hắn nhảy.

Hắn sợ.

Nguyên nhân là do bang chủ nói chuyện quá kỳ quái, cái gì gọi là ngươi và cùng Thập Thất thân cận"l, còn có câu như "Thập Thất từ trước đến nay đối với ngươi khoan dung, nàng chỉ là nghịch ngợm một chút, sau này ngươi phải khuyên nàng nhiều vào,…” Nếu có sai sót thì nguyên nhân lại là "ngươi đốc thúc bất lực", còn có "Hai người ở chung cũng nên nhường nàng một chút, Thập Thất là người nửa bước cũng không nhường, nếu quật cường không ai có thể ngăn cản được", nghe thấy câu này Khâu Vân Bình không hiểu ra sao: Bang chủ ngài đây là muốn làm gì?

Nếu như không phải Bách Thập Thất cứng rắn như sắt, ngay cả giang hồ cường đạo cũng dám lừa gạt quyết đấu, so với hắn còn giống nam tử hơn, hắn đã hoài nghi Bách bang chủ đây là muốn kén rể đó.

Đầu óc Khâu Vân Bình thắt nút, thật sự nghĩ không ra, thấy Triệu Vô Cực bị ngăn ở bên ngoài, nghĩ đến chàng tuy rằng chân tàn tật, nhưng kiến thức trong kinh không chừng mạnh hơn mình, tiến lên thỉnh giáo: "Ta có một chuyện không rõ. ”

Triệu Vô Cực nghe được vấn đề nan giải của Khâu Vân Bình, sắc mặt phức tạp: "Việc này, ngươi nghĩ gì? ”

Khâu Vân Bình vẻ mặt mờ mịt: "Nghe lời này của bang chủ có chút lơ lửng..." Lông mày nhíu chặt dần dần buông ra, rốt cục nghĩ ra lý do: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn bị bệnh nan y, lo lắng cho Thập Thất, cho nên mới phó thác cho ta? ”

Triệu Vô Cực: "Lời này, ngươi ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Bách bang chủ. ”

Khâu Vân Bình: "Ta hiểu! Bách bang chủ một lòng muốn giấu vợ con, một mảnh dụng tâm lương khổ của hắn thật sự khiến người ta cảm động, làm sao ta có thể vạch trần ông ấy được? ”

Triệu Vô Cực: "Không phải, ta cảm thấy... nếu ngươi đến trước mặt Bách bang chủ nguyền rủa hắn, ta sợ ngươi bị đánh chết! " Với lực đạo của Bách Chấn Đình đánh Bách Thập Thất, xương cốt của Khâu Vân Bình nhất định là không chống lại được.

"Triệu huynh, ngươi đây là có ý gì?

Thân phận Triệu Vô Cực bị vạch trần ở trước mặt phụ tử Bách gia, nhưng Khâu Vân Bình và người hầu trong nhà đại bộ phận không rõ ràng lắm, còn cho rằng hắn chính là công tử nhà phú gia từ trong kinh đến Giang Nam cầu y.

"Khẳng định không phải nguyên nhân thân thể của Bách bang chủ, ngươi suy nghĩ lại đi." Triệu Vô Cực đẩy xe lăn vòng qua cửa chính, gõ cửa sổ phía sau phòng Bách Thập Thất.

Cửa sổ từ bên trong mở ra, sắc mặt Bách Thập Thất tái nhợt vịn tường đứng, hạ thấp thanh âm kích động hỏi: "Triệu đại ca, ngươi mang đồ ăn tới cho ta hả? ”

Triệu Vô Cực: "..."

Bách Thập Thất vịn tường chậm rãi đi tới, ngồi trên một cái ghế trống trước cửa sổ, ánh mắt lần lượt tuần tra từ trước ra sau: "Triệu đại ca, ta sắp bị Hoàng lão đầu đói chết rồi... huynh thực sự không mang theo một nửa con gà nướng hoặc vịt hay gì đó à?” Nàng lùi lại cầu xin "... Cánh hay nước sốt cũng không có? ”

Triệu Vô Cực: "..."

Đi thăm bệnh mà lúng túng như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Hai vợ chồng Bách Chấn Đình và Tô thị đối với chàng rất khách khí, nhưng cũng xa cách, hỏi về tình hình thương tích của Bách Thập Thất, chỉ hàm hồ giải thích "thương nặng" cho có lệ, cũng không chịu nói thêm nửa câu, nhắc tới muốn đến thăm bệnh, thì bị bốn chữ "còn cần tĩnh dưỡng" ngăn cản.

Bách Chấn Đình còn ý vị thâm trường nói: "Hoàng Hữu Bích từ trước đến nay không thích tiếp xúc với người trong quan phủ, có thể ra tay giúp Chu vương điện hạ trị chân, là do nghiệt tử này lừa gạt, hy vọng điện hạ có thể nhớ rõ nghiệt tử một mảnh khổ tâm, sau khi chữa khỏi chân mau chóng rời đi, khỏi bị vạch trần, làm hỏng tình cảm của hai lão ca chúng ta!”

Tóm lại hai vợ chồng bọn họ còn đang mong mượn chuyện Bách Thập Thất bị thương ngăn cách hai người, không còn gặp nhau nữa.

Triệu Vô Cực đường đường là một hoàng tử, liên tiếp ăn mệt trước mặt phu thê Bách gia, quả thực là chuyện chưa từng có, nhưng dường như cũng không tức giận, còn đặc biệt thông tình đạt lý: "Chuyện Bách bang chủ lo lắng cũng không phải không có đạo lý, chỉ là hiện tại tại hạ sợ là không làm được. Một là vết thương chưa lành, hai là... Thập Thất tận tâm giúp ta như thế, không thấy nàng tốt lên, ta làm sao có thể an tâm rời đi? ”

Bách Chấn Đình và Tô thị trao đổi một ánh mắt sầu lo, khuyên không được cũng chỉ có thể tăng cường đề phòng, bà tử canh cửa Bách Thập Thất luân phiên ba ca không ngừng, ngăn cản hai huynh đệ Triệu Vô Cực thăm bệnh.

Thật vất vả mới nhìn thấy Bách Thập Thất, không ngờ bộ dạng của nàng lại đáng thương như này.

Bạn đang đọc Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh của Lam Ngải Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.