Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa trẻ này phải chết dưới tay ta

Phiên bản Dịch · 4227 chữ

“Trung điện nương nương cũng ở đây sao.”

Lee Hak Soo tiến vào đại điện nhìn thấy Trung điện đang ngồi ngay ngắn cạnh Hoàng thượng.

Rồi nở nụ cười nhạt lạnh lùng, hắn tiến từng bước từng bước đến, mỗi bước chân của hắn đều mang nặng sát khí.

Với khuôn mặt cô cảm, hắn hướng về phía nhà vua và Trung điện cúi đầu hành lễ.

Lee Hak Soo nhìn vào cái bụng đã khá to của Trung điện, hắn dùng khuôn mặt đê tiện mở miệng nói:

“Bụng Người đã khá to rồi nhỉ, Trung điện nương nương. Khí huyết cũng có vẻ tốt.”

Trung điện nhanh tay dấu máu của Hoàng thượng trong lòng bàn tay, cười nhạt.

“Tất cả là nhờ phúc của Tả tướng.”

“Người nói lời như vậy thật khiến ta không biết phải làm sao. Người phải mẹ tròn con vuông mới được.”

“Vâng, nhất định phải vậy rồi.”

Trung điện nghiến răng.

Trung điện sớm đã biết. Nhà vua, chồng của bà, mạng sống của vị vua này giờ như đèn treo trước gió.

Có điều Trung điện đã không khóc.

Đã có lệnh phế truất,cho nàng xuất cung nên phải nhanh chóng rời đi, rời khỏi sự kìm kẹp của Tả tướng và những phe hắn. Tuy nhiên Trung điện đã khước từ.

Trung điện không buông tay Hoàng đế.

“Thần thiếp… dù có chết cũng phải chết cùng điện hạ.”

Tuy chỉ là kết hôn giả nhưng cả hai yêu mến nhau là thật. Ân ái bên nhau thì sẽ có những ý chí, sự tin tưởng lẫn nhau.

Yu Joon xuất hân là con do hậu cung thấp hèn sinh ra, là dòng máu duy nhất trong cung của Hoàng đế lúc bấy giờ.

Chính vì thế, con của hậu cung, Yu Joon, đã được sắc phong làm Thái tử, là người tiếp theo ngồi lên ngai vàng trở thành Hoàng đế của Joseon.

Xuất thân thấp kém là thứ có thể túm lấy cổ chân Yu Joon bất cứ lúc nào, tuy nhiên đối với Yu Joon không chút lay động.

Hong Trung điện được vào cung, quả nhiên cũng do Lee Hak Soo.

Xuất thân thấp kém của Yu Joon chính là cái cớ giúp Tả tướng dễ bề sai khiến ngôi báu.

Trong cung không có một người trưởng thành đúng nghĩa nào, Lee Hak Soo quyết định ra tay.

“Tất cả các đại tiểu thần đều không muốn đưa con gái mình ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ ngồi cạnh một hoàng đế có huyết thống thấp kém.”

Lee Hak Soo lại một lần nữa nhắc lại xuất thân thấp hèn của Hoàng đế, lấy cớ để chọn người của hắn lên vị trí Trung điện.

Nhưng Trung điện Hong thông minh sáng suốt dần dần đứng về phía Hoàng đế đáng thương thay vì phe Lee Hak Soo và lần nào cũng thay Hoàng đế đối đầu với Lee Hak Soo.

“Ngươi đã giao ước sẽ trở thành người của ta nếu như ta cứu mạng ngươi và gia đình ngươi. Vậy mà ngươi mặt dày dám quay lưng lại với ta?”

“Chẳng phải tả tướng là người nắm giữ tất cả hay sao? Hơn nữa, ngài ấy đáng thương như vậy… Xin người hãy cứu lấy chỉ mình ngài ấy thôi cũng được. Chúng ta sẽ yên yên lặng lặng sống trong cung coi như đã chết… Vì thế, ta và ngài ấy, và cả con của chúng ta, làm ơn hãy giữ lấy mạng sống của nhà ba người chúng ta.”

Nhưng Lee Hak Soo không muốn để Yu Joon và Hong Trung điện được sống hạnh phúc.

Dưới chân mình là vua một nước nhưng ngọc thể vốn đã nằm trong lòng bàn tay mình tùy ý điều khiển, chỉ có điều giữa hai người chỉ có trưởng nam là huyết nhục duy nhất của hoàng đế. “Hwi Hyun” được sinh ra đời khiến mọi chuyện thay đổi.

“Phải sắc phong cốt nhục duy nhất của Hoàng đế, Hwi Hyun, lên ngôi Thế tử mới có thể chỉnh đốn lại uy nghiêm của hoàng thất.”

Dù cố quên cũng không thể ngăn ký ức đó nhảy nhót trong đầu, thế lực của hoàng đế để ngăn cản tham vọng của Lee Hak Soo đã cố đưa Hwi Hyun lên ngôi Thế tử.

Lấy cớ phải xây dựng kỷ cương đất nước và nắm lấy bảo vật quốc gia.

Chuyện đó về lâu dài hoàn toàn có thể uy hiếp vị trí của Lee Hak Soo.

Hơn nữa còn có Trung điện Hong đứng phía sau.

Trung điện Hong đã cố gìn giữ ngọn lửa đang sắp tắt, dập tắt mưu kế của Lee Hak Soo và thế lực của hắn, để tìm lại uy nghiêm của hoàng thất nàng đã bắt đầu xây dựng thế lực từng chút từng chút một.

Đứng phía trước huyết nhục duy nhất, Hwi Hyun, chính là Trung điện Hong đã lấy lòng từng vị hoàng thân quốc thích.

Chuyện đó sớm muộn cũng đến tai Lee Hak Soo.

“Chết hết đi. Những kẻ dám đi trước ta, dù bất kể là ai cũng đừng mong có thể sống.”

Ngày Hwi Hyun được sắc phong Thế tử.

Hwi Hyun hét lên, trúng độc đến xanh cả người, liền mất mạng.

Thế tử bị hạ độc rõ ràng là hành động của kẻ phản nghịch thế nhưng lúc bấy giờ Hoàng đế không thể đưa ra bất cứ lệnh truy cứu nào.

Các nho sinh Sungkyunkwan một lần nữa biểu tình yêu cầu làm sáng tỏ mọi chuyện về sự cố Thế tử nhỏ bị hạ độc những chưa được nửa ngày đã bị tay chân của Lee Hak Soo lôi xuống hết.

Vị đại thần dâng tấu chương lên cũng bị dao của Lee Hak Soo bịt miệng, tất cả đứng trước cái chết của Thế tử chỉ có thể im lặng.

Một vài hoàng thân đồng lòng với nhau cũng không thể đối đầu lại với Lee Hak Soo mưu mô xảo quyệt.

Rốt cuộc cũng chỉ có Trung điện luôn đứng về phía Hoàng đế.

Và, cũng chỉ có Lee Hak Soo luôn đứng trên nhà vua.

“Sao, sao có thể giết đi! Tả tướng! Đứa nhỏ này có tội gì chứ..!”

“Tội sinh ra là con của Hoàng đế đang mất quyền lực.”

“…!”

“Nếu còn có bất cứ hành động nào đối đầu với ta.”

“…”

“Đứa trẻ trong bụng ngươi sẽ là mầm mống tiếp theo của Hoàng đế phải chết.”

“Tả tướng.”

“Tốt nhất đừng làm trái ý ta. Nếu không, dù là ai cũng sẽ phải trả giá.”

Trung điện nhớ rất rõ ánh mắt của Lee Hak Soo ngày hôm đó, lại nghiến răng.

Trung điện vuốt ve bàn chân nhỏ đang khẽ cử động trong bụng mình, lấy hết sức kìm nén để không bối rối.

Đối mặt với một Lee Hak Soo như vậy, nàng không còn sợ nữa.

Hoàng đế của đất nước này rốt cuộc lại dần mất đi vị thế của một vị vua dưới tay hắn ta, bản thân mình cũng sẽ mất đi mạng sống cùng với Hoàng đế, dù vậy Trung điện vẫn vững vàng.

Vì nhất định phải bảo vệ được đứa trẻ trong bụng này, Trung điện không thể dao động một khắc nào.

“Bệnh tình của Chúa thượng ra sao rồi.”

Lee Hak Soo ngước nhìn vị Thượng thiện đứng cạnh Hoàng đế. Ánh mắt ông ta trở nên sắc lạnh.

“Đang thấy một chút tiến triển rồi ạ.”

“Thế sao. Quả là may mắn, Điện hạ. Người phải ôm tiểu thư này giống như huyết nhục cuối cùng của Joseon mới có thể nhắm mắt được chứ.”

“Người đang nói vậy, Tả tướng.”

“Chậc chậc. Không có người nối dõi thì phải làm sao đây, Trung điện nương nương?”

“Xin hãy cẩn thận lời nói. Huyết nhục cuối cùng sao. Không có người nối dõi sao.”

“…”

“Chúa thượng điện hạ vẫn đang khỏe mạnh như vậy, đây là lúc nói đến người nối dõi hay sao?”

“Ha ha, ha ha ha! Trung điện nương nương, người cũng thật là. Đùa hơi quá rồi.”

Lee Hak Soo vừa cười lớn vừa liếc xéo Trung điện.

Tuy nhiên, Trung điện đưa ánh mắt nhìn xuống, biểu cảm không chút thay đổi.

Thật ngay lập tức muốn chém đầu kẻ không bằng cầm thú này, nhưng không thể.

Trung điện cố kìm nén rồi lại kiềm chế phẫn nộ dâng cao, duy trì trạng thái bình ổn.

“Còn bao lâu thì đến tháng sinh của nương nương ạ?”

“Tả tướng sao lại hỏi chuyện đó.”

“Ngày lâm bồn của nương nương giống như chuyện vui của cả đất nước. Toàn thể bách tính và chư vị đại tiểu thần đều cầu nguyện nương nương mẹ tròn con vuông, chuyện đó không đáng để hỏi hay sao.”

“…”

“Hô hô. Người, nhất định phải mẹ tròn con vuông, Trung điện nương nương.”

Năm sau, ngày đứa trẻ được sinh ra, cũng là lúc lấy mạng đứa trẻ đó.

Dù là hoàng tử hay công chúa, cũng không thể sống.

Cái chết của con ngươi chính là xuất phát điểm thay đổi một đất nước, tiếng khóc than của ngươi vì cái chết của đứa trẻ và cha nó chính là tiếng chuông báo hiệu lịch sử mới bắt đầu

Ta và gia tộc sẽ chiếm hữu hoàng thất này, con trai ta sẽ ngồi lên vị trí quân chủ, vạn bách tính sẽ phải cúi đầu trước ta. Ngày đó không còn xa nữa!

Chính là khoảnh khắc tham vọng thâu tóm cả Joseon của hắn được giải phóng.

Trung điện càng nhìn thấu hơi thở dấu sau nụ cười giả tạo của Lee Hak Soo càng chỉ có thể nghiến răng.

Trung điện giống như bông hoa tẩm độc, che giấu sâu bên trong, ngoài miệng nở nụ cười.

“Vâng. Ta nhất định sẽ sinh con ra khỏe mạnh theo mong muốn của Tả tướng, tiếp nối huyết thống của Joseon.”


“Đường xá xa xôi đến đây, người đã vất vả nhiều rồi, Trung điện nương nương.”

Vị trụ trì nhìn thấy Trung điện bụng đã to đi đến từ xa cúi đầu hành lễ.

Trung điện cũng chắp hai tay cất những bước cẩn trọng hướng về phía sơn tự.

Để chuẩn bị sinh nở, Trung điện cùng vài cung nhân đi lên sơn tự.

Vị trụ trì đã chờ Trung điện từ sớm, ấm áo tiếp đón người.

“Trụ trì vẫn như trước. Dường như thời gian đã quên mất người?”

“Hô hô. Đã già cả rồi, thành một lão tăng khí lực cũng vài phần yếu ớt. Trông sắc mặt Trung điện nương nương không được tốt. Người hãy nhanh chóng vào nơi ấm ấm áp.”

Trụ trì nhìn xuống chiếc bụng tròn của Trung điện, nở nụ cười hiền hậu.

“Đã chọn được tên chưa ạ. Sẽ là một người cao quý đây ạ.”

“Điện hạ đã chọn một cái tên rất đẹp cho công chúa rồi ạ. Có điều, đứa trẻ này là công chúa, hay hoàng tử vẫn chưa biết được.”

Trung điện vừa cười ngượng vừa ôm lấy hai bàn tay đã lạnh ngắt.

Rồi vị trụ trì ngẩng lên nhìn chằm chằm Trung điện như thế, nụ cười hiền từ vẫn không thay đổi, cúi đầu:

“Là một công chúa xinh đẹp… trở thành hy vọng cuối cùng của đất nước.”

“A!”

Hai tiếng ‘Công chúa’ của trụ trì khiến Trung điện không dấu nổi vui mừng, tay vuốt ve bụng.

Rồi nhanh chóng kìm nén giọt nước mắt chực trào hướng tăng trụ trì cúi đầu.

“Thư trụ trì, người chắc chắn đứa trẻ này là công chúa ạ?”

“Vâng, là một công chúa vô cùng thông minh xinh đẹp.”

Vậy, nếu vậy đứa trẻ này… có thể sống chứ?”

“Nương nương.”

“Đứa trẻ này! Có nghĩa là… chắc chắn có thể bảo toàn mạng sống cho đứa trẻ này chứ!”

Sư cô nắm chặt lấy bàn tay run lên vì xúc động của Trung điện, lắc đầu.

“Nương nương mà lung lay thì công chúa cũng sẽ lung lay theo.”

“Trụ trì.”

“Giờ đây, người đừng hỏi thêm gì nữa, người hãy nghỉ ngơi thật tốt để sinh công chúa ra được thuận lợi.”

Ngay trước mặt hai người là trà ấm, sư trụ trì đẩy chén trà về phía Trung điện, nhìn nàng rồi nở nụ cười hiền từ.

Giờ chưa phải lúc, Trung điện không có chuyện gì mà lại run rẩy như vậy, lời nói càng tiết chế càng tốt.


“A… aa! Aa!”

Đêm khuya trùng xuống, ngôi chùa phát ra tiếng thét của Trung điện báo hiệu cơn đau chuyển dạ bắt đầu.

Ở phòng sư trụ trì cũng bắt đầu lên đèn, rồi cùng nhau vội vàng chạy về phía phát ra tiếng thét chính là nơi ở của Trung điện.

Đám hạ nhân đến chùa cùng Trung điện cũng bắt đầu đi đi lại lại, đi ra đi vào ra từ nơi ở của Trung điện.

“Trung điện nương nương! Phải làm mới được đây!”

“Còn một tháng nữa mới đến tháng sinh mà, làm thế nào lại…!”

“Bà đỡ cũng không có, bây giờ phải làm sao đây. Trụ trì!”

Trung điện gào thét, căn phòng cũng bắt đầu trở nên bừa bộn.

Hình như bắt đầu chuyển dạ rồi. Máu đã bắt đầu chảy ra váy trắng của Trung điện rồi.

“Trời ơi! Nhanh lên, nhanh lên!”

Cơn đau chuyển dạ được bắt đầu trong núi sâu.

Ở nơi không có một vật dụng nào có thể dùng đỡ đẻ này, việc này là quá sức.

Tuy nhiên cơn đau đã bắt đầu rồi nên không còn cách nào khác.

Các cung nữ đến cùng Trung điện hổn hển lấy chậu nước rửa mặt của tăng ni và mang đến những tấm vải hướng về phía Trung điện.

“A ư….! Acc!”

“Nương nương, xin người dùng thêm sức đi ạ! Nương nương!”

“A ac! A ac!”

Trung điện đã bắt đầu chuyển dạ trên nền nhà trống. Tiếng hét của Trung điện càng lúc càng lớn, các cung nhân cũng đã bắt đầu hối hả chuyển động tay .

Đã bắt đầu đỡ đẻ mà không có bà đỡ, cũng không có dùng cụ.

“Nương nương! Trung điện nương nương.”

“Nương nương! Thấy rồi ạ! Thấy rồi, nương nương! Người dùng sức một chút nữa thôi!”

Chính là lúc đó.

Một tiếng thét kinh người phát ra, ngay sau đó Trung điện liền mất đi ý thức, đồng thời âm thanh khác phát ra làm rung chuyển cả sơn tự trong bóng tối.

“Oe! Oe oe! Oe!

Là tiếng khóc trẻ con.

Trung điện đã sinh ra, công chúa… huyết nhục cuối cùng của Joseon.


“Nương nương… Người đã tỉnh rồi ạ?”

Sinh con xong Trung điện liền rơi vào hôn mê đến lúc này mới mở mắt, vị trụ trì hướng Trung điện cúi đầu.

Trung điện vừa lấy lại ý thức thở hắt ra một hơi, bàn tay liền mò mẫm dưới sàn.

“Con, con của ta!”

Trung điện bộ dạng tìm con như mất hồn, phía trước là vị trụ trì đang ôm đứa nhỏ trong lòng.

Đến lúc ấy Trung điện mới tuôn ra những dọt nước mắt ấm nóng, đón lấy đứa trẻ.

“Con của ta…!”

“Là công chúa ạ!”

Trung điện rơi nước mắt, ngắm nhìn khuôn mặt đứa trẻ đang chìm vào giấc ngủ, tự so với chính mình.

Trung điện ngắm nhìn mười ngón tay nhỏ khẽ cựa nguậy, nhìn đứa trẻ đang ngủ trong lòng mình lắc đầu ra vẻ không tin.

Người cùng lên sơn tự với Trung điện còn có Chu thượng cung cũng đang cúi đầu, rưng rưng nước mắt.

“Trung điện nương nương! Xin chúc mừng!”

“Xin chúc mừng nương nương!”

Hoàn toàn không tin được.

Một công chúa sinh ra ở một ngôi sơn tự cái gì cũng không có. Hơn nữa, lại sinh non trước tháng sinh một tháng.

Trung điện lau đi nước mắt, nhìn đứa bé với ánh mắt sâu thẳm rồi ngước lên nhìn trụ trì.

“Chẳng phải sinh non những một tiếng sao ạ. Hơn nữa lại sinh nơi sơn tự này.”

“Suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi. Bất ngờ chuyển dạ như vậy chúng thần cũng thật kinh hoàng…”

“Đứa trẻ sinh ra mạnh khỏe chứ? Tin vui này phải nhanh chóng truyền vào trong cung mới được.”

Trung điện nhìn nhìn đứa trẻ với ánh mắt vui mừng, vừa ôm chặt vào lòng. Trụ trì cứ đứng như thế nhìn Trung điện.

“Nên cho mọi người lui xuống, thư nương nương.”

Nhìn ánh mắt trở nên nghiêm trọng của trụ trì, Trung điện trực giác thấy có chuyện gì đó, liền cho mọi người lui xuống.

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Trung điện và trụ trì, và cả Chu thượng cung ở lại.

Vị trụ trì nhìn chằm chằm ngọn đèn đang cháy bừng bừng, khó khăn lắm mới có thể mở miệng.

“Công chúa nương nương.”

“…!”

“Sẽ phải chết.”

“Sư cô!”

Lại một tin như sét đánh trời quang.

Câu nói của trụ trì như khiến cả bầu trời sụp đổ, Trung điện suýt chút nữa đã làm rơi đứa trẻ ôm trong lòng.

Chu Thượng cung quả nhiên, đây là số phận trêu ngươi thế nào đây, cô ta há hốc miệng, toàn thân run lên.

“Ý người là lại một đứa con của ta sẽ rơi vào tay Tả tướng hay sao?”

“Tiểu thần có lỗi, thưa nương nương.”

“Phải làm sao mới được đây, làm sao đây! Người nhất định… nhất định hãy cho ta biết phải làm thế nào.”

Trung điện quỳ gối xuống, hướng phía trụ trì khẩn cầu.

Chu Thượng cung vội vàng ngăn lại nhưng Trung điện không ngừng lại.

Nàng ôm chặt lấy tiểu công chúa vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống,

Những giọt nước mắt không khô, không cạn, cứ thế thẫn thờ rơi, Trung điện cầu khẩn.

“Xin người, hãy cứu mạng. Trụ trì! Làm ơn… làm ơn chỉ mình đứa trẻ này thôi.!”

“Chẳng phải mọi thứ đều thuận theo ý trời sao.”

“Trụ trì… xin người!”

“Ngày hôm nay không được dự tính trước, ở tại nơi không được báo trước.”

“…!”

“Công chúa đã ra đời.”

Trụ trì sau khi thốt ra những lời đầy ý nghĩ thì lặng lẽ nhắm mắt.

Trên mặt toàn là nước mắt, Trung điện nhìn xuống đứa trẻ vẫn đang ngủ không biết trời đất gì trong lòng.

Lồng ngực nàng ấm nóng.

Nàng không thể đầu hàng số phận khắc nghiệt bắt nàng phải mất đứa con này một lần nữa.

Giọt nước mắt Trung điện rơi xuống mặt công chúa đang ngủ.

“Là… ý trời.”

Đứa trẻ này sẽ phải chết. Vậy, ta sẽ cứu nó.

Ánh mắt vốn mất đi tiêu cự của Trung điện bỗng nhiên sáng bừng lên.

Trụ trì mở mắt nhìn chằm chằm Trung điện.

Trong phút chốc, ánh mắt Trung điện và Trụ trì va chạm nhau mạnh mẽ.

"Chu Thượng cung."

"Vâng, nương nương."

"Kể từ bây giờ,... đứa trẻ này không còn trên đời này nữa."

"Nương nương."

Chu Thượng công nghe thấy thế giật nảy mình, hai tay nắm lại.

Trung điện vừa thốt ra câu nói đó cũng như cứa nát tâm can, đau khổ không nguôi.

Tràn ngập tiếng kêu ai oán của thú rừng.

"Giết nó chính là để cứu nó."

Trụ trì nhìn Trung điện với ánh mắt huyền bí, vừa gật gù đồng thuận.

Ánh mắt càng trở nên sâu lắng lại càng thấy nỗi buồn khôn xiết.

Trái tim Trung điện sau khi thốt ra lời nó đó cảm giác như bị xé ra làm trăm mảnh.

"Làm sao... phải làm sao đây ạ."

"Để ý lời nói của chúng nô tỳ cho ta."

"..."

"Ta, ở đây hôm nay chưa hề sinh ra đứa bé này."

"Vâng, nương nương."

"Ta vẫn còn đang mang đứa trẻ này trong bụng. Ngay lập tức đi về tư gia của ta."

"..."

"Có thể dẫn Yu Hee đến đây không. Bạn ta."

"Phu nhân... Yu Hee ạ?"

"Bí mật dẫn đến đây cho ta."

Chu Thượng cung cứ thế bước ra ngoài.

Trụ trì mở mắt nhìn lên khuôn mặt nghiêm nghị của Trung điện.

"Nương nương."

"Đây chính là bảo vệ, thưa trụ trì."

"..."

"Nếu cứ thế này quay trở về, đứa bé này sẽ phải chết như lời người nói."

"..."

"Vì thế, đứa bé này... sẽ phải chết dưới tay ta."

Trung điện nhìn đứa nhỏ còn chưa mở mắt trong lòng mình, kìm nén nỗi hận rồi lại kìm nén nỗi buồn.


"Nương nương! Làm sao! Ở nơi tồi tàn này công chúa nương nương lại...!"

Chu Thượng cung sau khi rời sơn tự chưa đến một ngày đã mời được bạn thuở bé của Trung điện là Yu Hee đến, nàng ta vừa khóc vừa bước vào sơn tự.

Đúng như giao hẹn, Yu Hee bí mật đến dơn tự, mang đến cho Trung điện loại thuốc bắc vừa hổn hà hổn hển bước đến.

"Yu Hee!"

"Nương nương! Thân thể người, người không sao chứ."

Từ khi đến cứ khóc mãi đến sưng cả hai má, đối diện với Yu Hee như vậy Trung điện cảm thấy ấm áp.

Thế rồi, đôi má hãy còn đang sưng, cổ áo xộc xệch còn chưa kịp chỉnh tề, Trung điện nhìn thấy cảnh này khó khăn lắm mới nén nổi nước mắt.

"Xin lỗi. Vì ta mà cô thành ra thế này. Cô hẳn còn chưa thể trấn tĩnh lại."

"Dạ không, nương nương. Đối với tiểu nhân, nương nương đâu cần phải khách khí ạ."

Yu Hee lấy mua bàn tay lau nước mắt, liên tục cúi đầu.

Trung điện đưa tay nắm lấy bàn tay đỏ ửng của Yu Hee dùng miệng thổi.

Khuôn mặt Trung điện tiều tụy đến đáng thương.

Yu Hee nhìn xuống bàn tay lạnh cóng đang xoa xoa lên tay mình, lau đi nước mắt đang chảy xuống.

“Con gái ngươi đã yên nghỉ chứ.”

Trung điện khó khăn lắm mới thốt ra được lời nói đó, chăm chú quan sát ánh mắt dần trở nên đỏ của Yu Hee.

“Vâng, nhờ nương nương thành tâm lo lắng, tiều thần mới bình an vô sự trải qua tang lễ.”

“Đã nói rằng cho đi dưỡng bệnh rồi, thế nhưng mà, ngươi đã kịp nói với ai trong gia môn… về sự sống chết của đứa trẻ đó chưa.”

“Vẫn chưa ạ, có nên nói rằng, đứa trẻ đã chết do sốc trên đường trở về hay không ạ.”

Giọng Yu Hee run lên đáng thương.

“Phải, con ngươi chết chưa được một tháng, ngươi ôm đứa trẻ ta mới sinh ra trong lòng như vậy, trong lòng hẳn sẽ khó chịu.”

“Xin người đừng nói vậy. Chẳng phải là công chúa nương nương sao ạ. Cả đất nước đều vinh hạnh. Xin chúc mừng nương nương.”

Người bạn lâu năm của Trung điện, cũng vừa mới sinh hạ đứa con gái xinh đẹp tháng trước.

Yu Hee là chính thất phu nhân của phán sự bộ binh, là bạn với Trung điện từ thuở hàn vi.

Lễ nghĩa đường hoàng, học vấn hơn người, là con gái trong gia đình quý tộc.

Yu Hee ấy cũng mới sinh con gái tháng trước, không may thay chỉ một hôm sau đó thì đau ốm triền miên nên đã gửi đến nhà họ hàng dưỡng bệnh.

Ở Hán Dương toàn thành không ai có thể bắt ra bệnh của đứa trẻ, cuối cùng sinh mệnh nhỏ bé đang dần kết thúc như thế.

‘Vì căn nhà có lưu giữ vận khí quá mạnh, đứa trẻ mới sinh ra không thể chịu được áp chế mạnh mẽ đó dần dần ốm yếu.”

Theo lời một thầy phù thủy lành nghề, tạm thời gửi gắm đứa trẻ đến một nơi khác để dưỡng bệnh, chỉ hai ngày sau đã nghe tin đứa trẻ trút hơi thở cuối cùng.

Để an ủi người bạn vừa chịu mất mát quá lớn, Trung điện cũng không còn thân một mình vẫn bí mật đường xa lặn lội đến nơi địa phương ấy.

Giữa hai người chính là quan hệ thân thiết như thế.

“Yu Hee.”

“Vâng, nương nương.”

Trung điện gọi cái tên quen thuộc một cách khó khăn.

Yu Hee ngẩng đầu lên, khuôn mặt bi tráng.

“Ta hoàn toàn không đành lòng nhờ cô việc khó khăn này… nhưng ta chỉ có mình cô.”

Giọng nói Trung điện run run không hồi kết. Yu Hee đang nắm tay Trung điện lại càng dùng sức nắm chặt.”

“Xin người cứ nói ạ.”

“Đứa trẻ này… Chỉ có thể phải chết.”

“Dạ, dạ?!”

Yu Hee nghe Trung điện run run nói rằng đứa trẻ này phải chết giật mình hoảng sợ cắn trúng môi.

Trung điện nước mắt xối xả tuôn rơi.

Bạn đang đọc Công Chúa Dụ Dỗ Bạo Chúa của Jin Suk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yonghee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.