Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo thù không phải viêc công chúa làm, Ta sẽ làm

Phiên bản Dịch · 3631 chữ

“Nếu không, đứa trẻ này sẽ chết dưới tay Tả tướng.”

“Tả tướng, tên không bằng cầm thú.”

“Ta không còn ai ngoài ngươi cả.”

“Nương nương.”

“Hãy thay ta nuôi dưỡng đứa trẻ này.”

“Nương nương.”

Yu Hee quỳ rạp xuống sàn. Thay Trung điện nuôi dưỡng tiểu công chúa cao quý này, nàng không thể tin vào tai mình. Hai bàn tay nàng úp xuống sàn run lên dữ dội.

Nghe những lời không thể nào tin được của Trung điện, trái tim nàng bắt đầu nhảy lên như điên.

“Hôm nay ta chưa hề sinh ra đứa bé này.”

“Nương nương.”

“Ta sẽ lại trở về cung với chiếc bụng bầu, và sẽ hạ sinh đứa trẻ theo đúng ngày dự sinh.”

“…!”

“Đương nhiên đứa trẻ đã chết ấy.”

“Nương nương, chuyện này!”

“Nói vậy có nghĩa đứa trẻ này hôm nay đã chết. Đó chính là cách ta cứu đứa trẻ này.”

“Trung điện nương nương.”

Đôi tay nàng không hề run rẩy.

Làm sao có thể ngăn cản tình yêu thương nồng cháy của người mẹ dành cho đứa bé hẵng còn đang ẵm bồng này.

Giọng nói Trung điện hết run rẩy lại chuyển qua phẫn nộ và đau đớn, nàng cúi đầu xuống nói.

Yu Hee đối thỉnh cầu của Trung điện với mình, không thể từ chối, cũng không dám trả lời, quỳ rạp xuống.

"Hãy giúp ta. Ta không còn ai khác ngoài ngươi."

"Nương nương!"

"Ngươi nhất định phải thay ta nuôi dưỡng đứa trẻ này. Đứa trẻ này lớn lên không cần cao quý, cũng không cần xinh đẹp. Miễn sao ngươi chăm sóc nó bảo toàn tính mạng là tốt rồi."

"..."

"Ngày ta chấm dứt tham vọng của Tả tướng, ngày ta có thể lột bỏ ngôi vị quốc mẫu, chính là ngày ta sẽ đi đón con về."

Công chúa yêu quý của hoàng thất.

Hoàng đế chính thống sẽ mất mạng trong bàn tay Tả tướng, người của Tả tướng sẽ lên thay vị trí của Hoàng đế. Nếu như vậy Joseon từ thời lập quốc cũng đến ngày rung chuyển.

Yu Hee lưỡng lự.

Chỉ nhìn thôi cũng đã quá phận, không biết làm sao nàng có thể nuôi dưỡng một công chúa cao quý như vậy .

"Yu Hee.... Đây không phải lấy thân phận Trung điện ra lệnh cho ngươi."

"...!"

"Ta với thân phận người bạn lâu năm mà thỉnh cầu ngươi."

"Nương Nương."

"Bây giờ ta chỉ còn lại đứa trẻ này thôi. Nếu mất đi... ta chẳng còn gì, ta không muốn trở thành một oan hồn lang thang.

"..."

"Điện hạ cũng muốn bảo vệ công chúa này, nhất định ngươi phải cứu lấy nó."

"..."

Không phải là Trung điện, mà lấy tư cách một người bạn thân để thỉnh cầu, nói vậy mới thấy được thâm tình của Trung điện gói gọn trong âm thanh nồng ấm đó, Yu Hee cứ thế nhắm nghiền hai mắt.


Không thể kéo dài thời gian thêm nữa.

Người của Tả tướng ẩn nấp trong sơn tự rất nhanh thôi sẽ nghe ngóng được gì đó, nếu để bị phát hiện, kế hoạch sẽ tan thành bong bóng.

Trung điện ra hiệu im lặng kéo người ra đứng phía ngoài sơn tự .

Đứa trẻ với đôi đồng tử đen tuyền được bao bọc trong lớp tã chắc chắn.

Yu Hee thay Trung điện ôm lấy tiểu công chúa, dứt khoát cúi đầu.

“Thần sẽ liên lạc với nương nương sau khi đến nơi.”

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Xin người đừng lo lắng về tiểu công chúa, hãy giữ gìn sức khỏe, bình an vô sự trở về cung.”

“Được rồi. Cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi, Yu Hee.”

“Thần sẽ coi như con ruột mà chăm sóc, và, nuôi dưỡng bằng những gì cao quý nhất có thể. Con gái thần… vẫn chưa chết, thần sẽ đưa về gia môn chăm sóc tránh khỏi tai mắt của Tả tướng.”

“Yu Hee.”

“Tên của công chúa… là Eun Seol ạ.”

“Cái tên là mong ước chân thành của bệ hạ, mong đứa trẻ này sẽ vững vàng như bông tuyết dù trong giông bão vẫn không gục ngã.”

“Cái tên đẹp như tiểu công chúa vậy.”

Trung điện nắm chặt tay Yu Hee.

Ánh mắt Yu Hee vững vàng.

Trung điện hướng Yu Hee như vậy gật đầu, mở miêng.

“Ta nhất định sẽ không quên món nợ ân tình này với ngươi.”

“Không phải như vậy. Chẳng phải nương nương người lúc nào cũng bảo hộ tiểu nữ hay sao ạ. Vì vậy, lần này tiểu nữ xin mạo muội bảo vệ nương nương.”

Trung điện đứng một lúc lâu trông theo bóng dáng Yu Hee dần khuất

Chu Thượng cung đốt đuốc cho Yu Hee trở về, vất vả mở miệng.

“Nương nương, chẳng may Tả tướng biết chuyện này… hắn sẽ không để tiểu công chúa yên ổn ở nhà Binh phán đại giám quan.”

“Đồng thời, đó cũng là cách duy nhất cứu được con ta, nếu cứ thế này quay về cung, chắc chắn sẽ uy hiếp đến tính mạng con bé.”

“Chẳng phải hắn đã giao ước ạ? Rằng nếu người sinh công chúa, nhất định sẽ bảo toàn mạng sống cho người.”

Chu Thượng cung nhìn theo đốm lửa của cây đuốc bằng vải rồi ánh mắt hướng xuống đất.

Trung điện nhìn Chu thượng cung như vậy một lần, rồi ngước nhìn đêm đen, thở ra một hơi dài.

“Ngươi tin vào lời giao ước của hắn sao?”

“Nương nương.”

“Tả tướng… Lời giao ước của hắn đối với ta mà nói đã mất hiệu lực trở thành thứ vô nghĩa từ ngày ta nắm lấy tay Chúa thượng điện hạ rồi.”

Trụ trì lắc đầu thận trọng tiến đến bên cạnh Trung điện.

Trung điện chắp hai tay nhìn lên trời ánh mắt khẩn thiết.

Là người mẹ bất tài phải để đứa con bé bỏng mới sinh ra còn chưa kịp mở mắt đã phải rời đi, tội này nhất định phải trả cho con, cầu khẩn ông trời.

Trụ trì thẫn thờ nước mắt tuôn rơi, ánh mắt hướng về Trung điện đang ngước lên trời.

“Nương nương. Người cứ như vậy sẽ tổn thương quý thể mất.”

“Quý gì chứ. Ta là người mẹ tồi không bảo vệ được chính con mình.”

“Người vì bảo vệ tiểu công chúa mà đã ra quyết đoán rất khó khăn không phải sao ạ.”

“Joseon là đất nước… không có sức mạnh, nhỏ bé mãi như thế này sao?”

“Nương nương.”

“Ta không biết. Từ vị trí quốc mẫu mà nhìn Joseon này, chỉ là đất nước yếu hèn… dễ dàng bị gian thần nắm trong lòng bàn tay mà thao túng.”

Giọng nói Trung điện thất vọng run rẩy.

Trụ trì nhìn thấy thế trái tim cũng như thắt lại.

“Ta đã từng nghĩ có thể thay đổi. Đó là ta dùng trái tim xấu xa, bắt tay cùng với Tả tướng.”

“…”

“Vâng, Đương nhiên không phải là bắt tay cùng tả tướng.”

“…”

“Joseon đã bị Tả tướng phá hủy này, đưa đất nước trở lại thái bình, bảo vệ vị quân chủ vì xuất thân thấp hèn mà phải đối mặt với sự đối xử lạnh nhạt và sự coi thương, muốn giúp Người lấy lại uy nghiêm, ta đã quyết tâm như vậy và nhập cung. Rốt cục.”

Trung điện thất vọng cười nhạt, rồi cười phá lên, lắc đầu.

Bóng đen sâu thẳm đổ lên trên hai má Trung điện.

Trụ trì nhìn trung điện, rồi lấy hết sức nghiến răng áp chế phẫn nộ, đau buồn.

“Vâng, ta đã quá ngốc ngếch. Đứng lên lưng Tả tướng và giẫm đạp lên đó… hay bị Tả tướng nắm trong lòng bàn tay, đẩy về phía vực sâu không đáy. Đất nước cũng tồn tại một cách yếu ớt như vậy.”

“Nương nương.”

“Thưa thầy, bây giờ ta không còn tham vọng thêm nữa.”

Quá mệt mỏi rồi, Trung điện nói ra lời đó như thở phào một hơi, lấy sức nâng đầu lên.

“Thái tử cũng bị cướp khỏi tay bọn ta một cách vô vọng như thế.”

“…”

“Nơi ta sống chết phải thoát ra, cung cấm ấy. Dù có rời khỏi, nhất định ngày nào đó ta phải trở lại, ta sẽ chết ở đó. Và, đứa trẻ duy nhất ta bảo vệ, công chúa, ta sẽ phải tìm lại vị trí cho nó.”

Trung điện chắp hai tay khô khốc, nhìn lên ánh dương lờ mờ nổi lên phía trời đông.

Cơn gió lạnh thổi ngập tràn sơn tự, trên bầu trời đục ngầu như thể tuyết trắng sẽ thi nhau rơi xuống.

Cơn ho khan nổ ra.

Trung điện ôm nắm tay khô khốc, nàng nghiến răng như muốn xé nát bờ môi.

“Người hãy thử tin vào vận mệnh, và tin vào công chúa, thưa nương nương. Công chúa sẽ lớn lên xinh đẹp và chính trực.

“Thưa thầy.”

“Sẽ thông minh giống như nương nương và là nữ nhân dũng cảm bậc nhất Joseon.”


“Nương nương! Nương nương, một chút nữa thôi, người dùng sức đi ạ!”

Trung điện bắt đầu chuyển dạ giả theo ngày sư trụ trì dặn dò trước khi hạ sơn.

Trong phòng sinh do quân vương chuẩn bị, Trung điện đang giả bộ như đang sinh con.

Đương nhiên trước đó đã có sự chuẩn bị cả lời nói của bà đỡ.

Trung điện lấy hết sức tạo ra âm thanh, căng cơ thể lên, rồi ngã phịch xuống

Chính là lúc đó.

“Nương nương…! Trung điện nương nương!”

Âm thanh của Chu thượng cung từ cửa sau phòng sinh vọng tới.

Sau tiếng thét cuối cùng của Trung điện vang lên là Chu thương cung đứng bên cạnh, thở hổn hển.

Nàng ta ôm một bọc vải quấn quanh một thi thể sơ sinh.

“Nương nương! Đây ạ!”

“Chắc chắn là con gái chứ?”

“Vâng, nương nương.”

Chu thượng cung run bần bật, đặt thi thể sơ sinh vào lòng Trung điện.

Trung điện cúi nhìn khuôn mặt đứa trẻ đã chết.

Đứa trẻ tắt thở chưa được bao lâu.

Trung điện nghiến răng.

“Con à, con vì sự tình gì mà nhắm chặt mắt đến trong lòng ta thế này.”

“Đứa trẻ đã nhắm mắt từ canh giờ trước ạ. Sản phụ cũng đã chết ngay sau khi sinh… Đây không phải con gái trong nhà quý tộc, thần cũng đã bố trí tang sự cho sản phụ rồi mới đưa đến đây thưa nương nương.”

“Việc này đến đây là hết rồi, người hãy làm sao cho tang sự của sản phụ đó và đứa bé này gọn gàng.”

Trung điện nhìn thi thể đứa bé xanh xao một lúc rồi đưa cho bà đỡ.

Thế rồi gật đầu, nghiến răng.

Các bà đỡ theo dấu hiệu của Trung điện bắt đầu chân tay hối hả.

Bà đỡ bọc thi thể đứa trẻ mới chết vào tấm vảo, điều chỉnh lại hơi thở gấp gám.

Trung điện nắm hay tay, khuôn mặt trắng nõn của công chúa trong lòng nàng hiện ta.

“Chu thượng cung.”

“Vâng, nương nương.”

Trung điện gọi Chu thượng cung bằng giọn nói run rẩy.

Chu thượng cung đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngẩng đầu vững vàng.

Ánh mắt Trung điện và Chu thượng cung chạm nhau. Chu thượng cung yên lặng chờ lệnh của Trung điện.

“Từ giờ trở đi đúng nửa canh giờ.”

“Dạ?”

“Ngươi đi tìm Tả tướng, báo ta đã sinh.”

Câu nói như sét đánh ngang tai.

“Trung, Trung điện nương nương!”

“Và ta đã dấu sự thật đó, nói rằng ta đang muốn tráo đứa trẻ ở tư gia thành công chúa.”

“…”

“Ngươi làm như thế rồi trở thành người của Tả tướng đi.”

“Nương nương… Sao có thể.!”

Chu thượng cung nghe vậy hai chân nhũn ra quỳ gối xuống.

Người bảo trở thành người của Tả tướng, có chết cô cũng không hề muốn.

Thế nhưng, Chu thượng cung cũng biết, để bảo vệ Trung điện, và tiểu công chúa, chỉ có duy nhất cách đó.

Khuôn mặt Chu thượng cung trở nên méo mó.

“Mọi chứng cớ đã sẵn sàng. Đứa trẻ ta định dùng để tráo đổi đã được ca ca ta dẫn đến tư gia. Như vậy bây giờ ta sinh ra đứa trẻ đã chết này, là sự thật rành rành.”

“…”

“Ngươi phải sống.”

“…”

“Ngươi để muốn thoát khỏi ta nên đã quyết định trở thành người của Tả tướng, ngươi nói vậy rồi đem những lời ta vừa nói đây cứ như truyền đạt lại tất cả cho Tả tướng.”

“Nương nương…!”

“Ngươi hãy nói rằng ngươi tuân mệnh ta đến tư gia để đưa đứa trẻ đó về, nhưng trên đường, ngươi đã đổi hướng đi về phía Tả tướng.”

“…”

“Có như vậy ngươi… mới có thể trốn thoát khỏi ta. Có như thế ngươi, cả công chúa.”

“…!”

“Mới có thể bảo toàn tính mạng.”

Chu thượng cung nước mắt lã chã rơi, quỳ rạp xuống sàn.

Bà đỡ đang ôm đứa trẻ đã chết cũng cúi đầu xuống, nỗi xót xa tột độ không cách nào kìm nén trào ra bằng nước mắt.

Căn phòng sinh giờ đây đã trở thành biển nước mắt.

Chu thượng cung khó khăn cất bước rời Trung điện.

“Không cần phải do dự, hãy đi đi.”

“Trung điện nương nương, Đối với tiểu nhân đây quả là việc quá tàn nhẫn ạ.”

“Nửa canh giờ sau, ngươi, Tả tướng, cùng Nghĩa cấm phủ sẽ ập vào phòng sinh này bắt ta.”

Từng lời dặn dò của Trung điện, tất cả như những lưỡi dao găm đâm vào lồng ngực Chu thượng cung.

Chính là con đường chết.

Điều đó là tự chuốc lấy cái chết.

Trung điện không lý nào lại không biết điều đó.

Thế nhưng, Trung điện không còn cách nào khác ngoài phải lựa chọn như vậy.

“Nương nương, nếu làm như vậy, người sẽ không thể tránh khỏi bị phế vị. Chuyện này, gia môn Người cũng không khỏi liên lụy. Sao người lại mạo hiểm như vậy.”

“Còn cách nào khác sao.”

“…Nương nương.”

“Trở thành phế Phi rồi xuất cung, hay trở thành cái xác trong cương vị Quốc mẫu.”

“Nương nương!”

“Ta có thể lựa chọn cách nào hơn. Hay, ta lùi một bước.”

“Lùi một bước ạ?”

Giọng nói Trung điện run rẩy lại hời hợt.

“Tất cả để bảo vệ công chúa.”

“Nếu Chúa thượng không có nương nương bên cạnh, thần sợ rằng Chúa thượng sẽ mất đi sức mạnh ạ.”

“Cả đời ta sống bên cạnh chăm sóc Hoàng thượng. Nhưng giờ đây, chất độc đã lây lan ra toàn thân Ngài ấy.”

“…!”

“Thứ thuốc ngài ấy vấn uống chẳng khác gì tử dược. Dù có biết trong bát thuốc đều chứa chất độc, nhưng ta không có cách nào ngăn Ngài ấy đừng uống, bảo Ngài ấy từ chối. Chuyện như vậy, giờ đây còn có thể làm gì thêm nữa.”

“…”

“Điện hạ cũng đang cảm nhận được rôi.”

“Nương nương.”

“Giờ đây, mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết.”

Vận mệnh bất hạnh của chính mình và cha đứa trẻ.

Sự thất vọng dâng trào trên cặp mắt đen láy của Trung điện.

“Ngươi đi đi. Phải thoát ra khỏi cung cấm này ta mới có thể tìm được công lý. Còn nữa, ngươi có trở thành người của Tả tướng thì mới có thể bảo vệ được tất cả mọi người.”

“Nương nương.”

“Giờ đây, ngươi chính là tương lai của hoàng thất.”

“…!”

“Ngươi hãy giấu tấm lòng của ngươi, suy nghĩ của ngươi để sống với thân phận là người của Tả nghị đình đi.”

“…”

“Chuyện trả thù không phải công chúa, mà ta sẽ làm.”

“Nương nương.”

“Để ta có thể bình yên vô sự mà trả thù… Thì ngươi, cho đến lúc đó, hãy bình yên vô sự sống như người của Tả nghị đình.”


“Tội nhân họ Hong nghe đây! Ngươi dám âm mưu tráo đổi công chúa đã chết, cả gan lừa gạt Hoàng thất, gây nhiễu loạn triều đình. Theo đó, lệnh phế bỏ ngôi Trung điện, đầy đến đảo Tamla. Đồng thời cách chức và xóa tên khỏi danh sách Hong Do Hwan là huynh nhưng đã hậu thuẫn cho tội nhân, đầy đến Wan Do. Và, tịch thu tất cả tài sản của họ Hong xung vào quốc khố.”

Hong Trung điện nhận chỉ dụ, rồi hướng về phía đại điện nơi có Hoàng thượng vái lạy.

Tất cả cung nữ trong điện Trung điện đều xúc động nhìn dáng vẻ Trung điện lần cuối.

“Tội phản quốc cho uống thuốc độc còn nhẹ nhàng… lại chỉ bị lưu đày đến Tamla. Chậc chậc. Không ngờ đại giám lại nhân từ như vậy đấy.”

Hữu nghị đình Chu Sang Hyun hướng về phía Tả nghị đình Lee Hak Soo tỏ vẻ không hài lòng.

Lee Hak Soo nhìn thân hình họ Hong một thân rời khỏi cung điện cười khẩy.

“Ả ta phải thấy con trai ta ngồi lên ngai vàng mới có thể chết được chứ.”

“Con trai ư…?!”

“Chính tay ta sẽ giết chết tên Hoàng đế bệnh tật, ngu ngốc này rồi tiến hành đảo chính, đường đường chính chính đưa Joseon dưới tay cho con trai ta. Ta phải cho ả Phế phi kia nhìn rõ cảnh đó chứ.”

“Thì ra mấy năm trước, chính phu nhân ở Nam hải đã sinh ra một công tử sao?! Ta đã tưởng rằng đó là một tiểu thư chứ! Ô hô, đại giám, đây quả nhiên là điềm lành.”

Chu Sang Hyun mở mắt lờ đờ lờ đờ nịnh bợ Lee Hak Soo.

Hong nữ nhân nghe hết một giàn âm thanh đó, toàn thân run lên bần bật, hai tay nắm hết sức.

Toàn bộ nữ nhân từng chăm sóc nàng đều nhất mực quỳ xuống tiễn đưa Trung điện.

“Trung điện nương nương…! Người hãy tự chăm sóc mình ạ!”

Chính là lúc đó.

Hoàng đế vẫn nhìn theo Trung điện đã đi được khá xa, nước mắt lăn dài.

“Điện hạ”

Hong nữ nhân vẫn dáng vẻ hiên ngang hướng Hoàng đế cúi đầu.

Hoàng đế thở từng cơn khó nhọc, nắm lấy bàn tay đã trở nên gầy gò của Hong nữ nhân.

“Trung điện…”

“Điện hạ. Người nhất định phải vững vàng lên ạ.”

“Nhất định phải làm đến như thế này sao. Khiến cho ta trở thành một người cha tồi.”

“Thần thiếp xin lỗi vì không thể ở bên cạnh bảo vệ người đến cùng. Người nhất định không được tha thứ cho thần thiếp ạ.”

Hong nữ nhân nuốt nước mắt bày ra nụ cười tươi sáng.

Hoàng đế vuốt ve đôi má gầy của Hong nữ nhân cùng cười theo nàng.

Biết đâu đây chính là dáng vẻ cuối cùng họ được dành cho nhau.

Hoàng đế đau đớn như sắp chết ngất đi nhưng cũng muốn để Trung điện của mình nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang của mình đến cuối cùng.

“Trung điện chính là người chưa từng buông tay ta.”

“Điện hạ.”

“Đến cuối cùng, nàng vẫn là vì ta. Ta đây làm sao có thể báo đáp cho Trung điện đây.”

Hoàng đế đổ lệ, xoa tay Hong nữ nhân mấy lần.

Nhìn khung cảnh đáng thương trước mắt, mọi cung nhân đều không kìm được nước mắt quỳ rạp ở dưới sàn.

Hong nữ nhân nhìn khuôn mặt hoàng đế một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.

“Thần thiếp cứ thế này rời cung chỉ sợ rằng không thể ở bên cạnh bảo vệ người những thời khắc cuối cùng… của Điện hạ.”

“Trung điện.”

“Chắc sẽ cô đơn lắm. Nỗi cô đơn đáng sợ, thưa điện hạ.”

Cuối cùng Hong nữ nhân vừa khóc vừa nói.

Những giọt nước mắt nhẫn nhịn đã lâu thi nhau trào ra, cả hai người ôm lấy nhau một cách ấm áp như chỉ chờ đến lúc đó.

“Không, Trung điện, ta rất hạnh phúc.”

“Điện hạ… hức…”

“Ta đã được như thế này.. và công chúa của ta… có lẽ đang sống và hít thở đâu đó trên đất Joseon này. Chỉ cần biết sự thật đó, đối với ta đã mãn nguyện rồi.”

“Công chúa mà người đã rất mong chờ, thần thiếp lại không thể để cho người ôm lấy một cái đã nhẫn tâm đưa nó đi, người nhất định hãy hiểu cho lòng thần thiếp.”

“Cho dù có chết, ta cũng sẽ bảo vệ công chúa.”

Hoàng đế vuốt ve má Hong nữ nhân, lau đi những giọt nước mắt, nở nụ cười vui vẻ.

Trung điện cũng nở nụ cười sáng người nắm lấy tay Hoàng đế.

“Thần thiếp, nhất định phải sống đến cùng… sẽ tìm lại công bằng cho công chúa và cho Điện hạ.”

“Trung điện.”

“Và rồi sẽ trả lại món nợ sâu đậm này của Điện hạ và hoàng thất. Vì thế Điện hạ… người nhất định phải để lại tất cả những tiếc nuối của cuộc đời này mà thanh thản nhắm mắt.”

“Được ở cùng với nàng, ta đã rất hạnh phúc, Trung điện. Cảm ơn nàng đã bên cạnh ta vừa là hiền thê vừa là nữ nhân của ta.”

“Thần thiếp cũng rất hạnh phúc vì đã trở thành thê tử của người. Cảm ơn người đã trở thành phu quân của thần thiếp.”

Bạn đang đọc Công Chúa Dụ Dỗ Bạo Chúa của Jin Suk

Truyện Công Chúa Dụ Dỗ Bạo Chúa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yonghee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.