Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Đan Diệt Tam Trúc ( 1 )

Tiểu thuyết gốc · 2470 chữ

Huyết quỷ nhìn xuống hai chân của bản thân, bộ dạng kì quái nửa quỷ nửa thú này khiến hắn có cảm giác không thích ứng được.

Lại một màn biến hóa nữa diễn ra, huyết khí dưới chân không ngừng méo mó, lúc này đôi chân ngựa kia đã chuyển trở lại thành hình dạng bình thường, nhưng khí tức chết chóc vẫn tản mát ra vô cùng kinh người.

Một ánh mắt sắc lạnh của trung niên hòa thượng bắn ra vô số hàn quang về phía nam tử mặt ngựa, như là xé toạc không khí xung quanh, như là đâm thẳng vào bên trong lôi ra nỗi khiếp sợ đến cùng cực.

Nam tử mặt ngựa đã rất lâu rồi chưa từng trải qua cái cảm giác sợ hãi bậc này. Trong lúc hắn còn đang cảm nhận được tư vị sợ hãi đó thì âm thanh ầm ầm xé gió từ đối diện liền lao đến.

Phía trước huyết vụ kinh người, một đoàn huyết sắc quang ảnh đang bắn với vận tốc kinh người lao tới đây, đó là trung niên hòa thượng đã tung một cước bộ đơn giản về phía trước đồng thời lao người theo sau tạo nên.

Sát ý của đối phương đã nổi lên thế kia rồi, suy nghĩ lúc trước của nam tử mặt ngựa bỗng chốc tan biến hết, trong đầu chỉ hiện lên hai từ " Bất ổn ". Nhưng xem ra với vận tốc công kích chưởng lực này của đối phương thì cơ hội có thể né tránh được là không lớn.

Phải nói, kết đan so với trúc cơ kỳ, không chỉ sức mạnh công pháp chưởng kích có uy lực vượt trội, mà tốc độ, độ linh hoạt nhạy bén của cơ thể cũng được nâng cao không hề ít.

Nam tử mặt ngựa há miệng gào lên một tràng dài, huyết áp dồn lên đỏ cả mặt.

Y huy động linh khí từ đan điền dồn dập qua các huyệt đạo, quanh cơ thể dần hình thành một tầng bảo hộ màu tím nồng đậm, mảnh đồng xu kia cũng bất giác quanh mang đại thịnh tạo tiếp lên một tầng bảo hộ nữa.

- Lại chiêu cũ ! / Trung niên hòa thượng nói với giọng trấn áp.

- Phốc

- Bùm

- Bụp

Ba tiếng va chạm liên tiếp vang lên, mảnh đồng bị vỡ, tầng bảo hộ tím đậm va chạm với huyết cước bị vỡ vụn, cuối cùng là huyết cước của trung niên hòa thượng hung hăng đá tới bụng của nam tử mặt ngựa.

Máu huyết cứ thế chảy xuống khu rừng phía dưới, cước kia của trung niên hòa thượng đã xuyên thủng bụng nam tử mặt ngựa. Máu huyết từ đằng sau y văng ra tung tóe.

Khuôn mặt nam tử mặt ngựa lúc này trắng bệch, đôi mở to trắng dã như bao kẻ khác phản ứng trước việc bản thân sắp phải đón nhận cái chết mà không các nào thoát khỏi được vậy ! Trong con ngươi còn một chút kia, là hình ảnh khóe miệng của ác ma hòa thượng đang nở một nụ cười quỷ dị.

Trong đầu y chỉ nghĩ một cước như thế sẽ khiến cho bản thân chết một các dứt khoát, xem ra cảm nhận đau đớn cũng chẳng có thể thưởng thức được.

Nhưng đến khi cái cảm giác đau buốt đến cùng cực truyền từ phần bụng của y lên tận não bộ mới khiến nam tử mặt ngựa run run, miệng há thống khổ nhìn xuống. Một chân của trung niên hòa thượng đã xuyên qua bụng y, nhưng điều đặc biệt là ngoài việc mang lại đau đớn ra thì chẳng tổn thương đến một chút nào nội tạng cả.

Điều đặc biệt nó còn cách đan điền chứa khí lỏng trúc cơ của y một vài mi li nữa, nếu không có vài mi ly này thì hắn hiện tại đã chết không toàn thây rồi.

" Chuyện này là sao ? " / Trong đầu y lắp bắp thầm nghĩ.

Đối phương là một kết đan kỳ, nếu giết bản thân y chỉ dùng một cái hẩy tay, nhưng xem ra lúc này bộ dạng như là đang trêu trọc y, muốn y sống không bằng chết. Nhưng đây là địa bàn của Hắc bang, chẳng lẽ y không tỉnh táo để nhận ra nếu ra tay với người bang thì không sợ sẽ gặp trở ngại lúc sau sao.

" Phụp "

Cước kia của trung niên hòa thượng cũng chẳng đợi cho nam tử mặt ngựa suy nghĩ xong, liền rút từ trong bụng y ra. Một trận đau đớn truyền tới, sau khi chỉ nghe thêm một tiếng phốc nữa vang lên, cả cơ thể của nam tử mặt ngựa đã bị đã bay ra sau mấy chục trượng.

Làm xong động tác này, huyết quang trên chân của trung niên hòa thượng bắt đầu giao động, hấp thụ máu nhầy của nam tử mặt ngựa dính lại.

- Tiền bối, xin hãy cân nhắc thiệt hơn mà thủ hạ lưu tình ! / Một giọng nói nam tử vang lên.

Liền theo sau giọng nói ấy, chớp hiện ra hai thân ảnh hắc bào đỡ lấy phía sau nam tử mặt ngựa đang trong trạng thái sống dở chết dở kia. Hai thân ảnh này là một nam một nữ, nam quai nón râu hùm, nữ tử thì khuôn mặt quỷ mị. Tập hợp đã đầy đủ, đây không phải là một trong tam đại ma đầu của hắc bang đó sao ?

Trong số bốn đến năm nhóm tam đại ma đầu của hắc bang thì nhóm hắc bào đồng xu xanh này có thể nói là có thực lực nhất, được phân đàn chủ của mình quan tâm, pháp bảo công pháp so với những nhóm khác vượt trên cao một bậc. Nam tử râu quái nón gọi là Hắc đại hổ, nữ tử quỷ mị gọi là Phùng nhị nương, còn tê gan nam tử mặt ngựa kia người ta hay gọi hắn là Tam Đại Trùng.

Nhìn tam đại ma đầu đã tụ tập ở phía trước, khóe miệng của trung niên hòa thượng nhếch ra một nụ cười, đoạn liếm liếm môi khô nhìn đám tam đại ma đầu một cách thèm thuồng đến khó tả.

Điệu cười đó lọt thẳng vào trong mắt của Tam Đại Trùng, đây chính là nụ cười giành cho y mà không phải ai khác. Trong đầu của Đại Trùng có lẽ đã lóe ra một tia sáng hiểu chuyện, nhưng bất quá có lẽ đây chính là giác ngộ cuối cùng mà hắn còn có thể cảm nhận được.

Đại Trùng dãy dụa, đầu lắc sang hai bên nhìn về phía đồng bọn muốn nói cái gì đó thật sự hoảng hốt.

- Hắn......... ! / Một chữ hắn mới chỉ kịp phát ra thì máu tươi đã cướp phụt ra trước... những giọt máu cuối cùng chảy dài khóe miệng. Y không thể nói gì nữa, sụi lơ.

Phùng đại nương để Tam Đại Trùng cho Hắc đại hổ chống đỡ, bản thân không thèm quan tâm đến lời nói ngắt quãng kia. Ả chủ động bay lại gần trung niên hòa thượng một các bạo gan, dù biết y là kết đan kỳ tu sĩ. Cảm giác được khí tức của trung niên nam tử này có nét gì đó quen thuộc, những luồng gần huyết bám trên người trung niên hòa thượng khiến ả ngay sau đó liên tưởng đến một vấn đề.

- Tiền bối cũng tu luyện Bách độc công pháp ? Nếu vậy chúng ta cùng là người một nhà, hà tất phải ra tay sát thủ như vậy. / Phùng nhị nương hỏi với giọng kỳ quái.

Bách độc công pháp là một công pháp tầm trung lưu do đích thân Hắc bang chủ truyền thụ cho các nàng, nhằm mục đích chủ yếu nhằm khống chế và tiến hóa linh thú. Nó được coi là công pháp đặc quyền của Hắc bang mà không phải ai cũng sử dụng được. Phải có yếu tố vô cùng đặc biệt do Hắc bang chủ thi triển lên cơ thể người muốn học thì mới có thể sử dụng được.

Thấy đối phương lúc này chuyển từ nụ cười nhàn nhạt kỳ quái sang một sắc thái không có biểu tình, Phùng đại nương càng chắc chắn suy nghĩ của bản thân là đúng ! Nàng ta đang định nở một nụ cười, chuẩn bị tiếp tục truy ra đầu ra nhẽ thì đột nhiên trung niên hòa thượng thốt lên một câu làm ả ta biến sắc mặt:

- Tốt lắm, tốt lắm, đúng là đã đến đông đủ cả, chẳng uổng công bổn tọa diễn trò một hồi !

- Diễn trò ? / Phùng nhị nương cùng Hắc đại hổ thất sắc cùng nhau hô lên.

Lại nói lúc này nam tử mặt ngựa đang sụi lơ cũng vùng vẫy trong vô lực ú ớ cái gì đó. Mọi truyện sáng tỏ, hắn muốn dụ cả ba đến đông đủ cả để tất sát !

- Đi chết đi !

Không đợi cho đám người kia kịp phản ứng, trung niên hòa thượng xuất ra ba thanh huyết phi kiếm đạo từ lòng bàn tay, trực tiếp xé gió bay tới hướng tam đại ma đầu.

- Mau ! Hộ mệnh thuật !

Hắc đại hổ không nói nhiều lời, vứt thẳng thân thể tên nam tử mặt ngựa ra một bên, mặc kệ hắn sống chết. Lúc này sau khi hô lớn liền đồng thời cùng với Phùng nhị nương lấy từ trong túi trữ vật ra một cái nửa cái khiên.

Ma quang sáng rực hai nửa khiên phát sáng trói mắt, hợp lại thành một cái khiến ma mị.

Lúc ma quang đại thịnh, khiên to ra hơn một trượng vuông chắn trước người hai người họ thì cũng là lúc ba thành huyết sắc phi kiếm bay tới.

Ba đợi âm thanh va đập nổi lên, tiếp theo sau lần lượt là ba đợt sóng xung kích do hai bên va chạm gây ra tuôn về bốn phía. Nhất thời cây cối phía dưới dung chuyển, một con chim không biết vì ngớ ngẩn hay ăn phải bả mà bay ngang qua liền bị sóng xung kích này giết chết.

Tam huyết sắc phi kiếm nọ găm sâu vào trong khiên ma, ở chỗ đâm từng vết dạm nứt lần lượt xuất hiện tạo thành " Lách cách " từng tiếng nhỏ.

Đến khi huyết khí trên người trung niên hòa thượng nồng đậm lên, cũng là lúc khiến ma vỡ vụn, hai người Hắc đại hổ bị một lực xung kích hất bay ra sau cả vài trục trượng.

Huyết kiếm không chịu dừng lại, sau vụ va chạm đó như là không có gì sảy ra liền tiếp tục xé gió mà lao tới hai người hắc y. Cũng may thân thủ của Phùng đại nương hai người cũng gọi là nhanh nhạy, chật vật lăn lộn trên không vài vòng cũng né được ba thanh phi kiếm đó.

Nhìn về phía xa xa, ba huyết sắc phi kiếm hóa thành một điểm nhỏ rồi tan biến dần ở đường chân trời.

- Nhị nương, người này pháp lực cực kì mạnh, xem ra lúc này chạy thoát cũng không phải là cách hay. Ta thấy nên tổn hao chút ít tinh nguyên khí huyết, vận trận kia trợ chiến rồi liều mạng thôi. / Hắc đại hổ lau khóe miệng còn dính vài giọt máu nói.

Xem ra trấn thương của y không hề nhẹ, dù huyết phi kiếm nọ có đâm trượt đi chăng nữa.

- Cũng đành phải vậy thôi ! Tên tam Trùng kia không biết tại sao lại đắc tội với người này, khiến cả đám bị liên lụy. / Phùng đại nương nhổ một ngụm nước bọt, tức giận nói.

Cả hai cũng chẳng nói truyện lâu, chỉ trong thoáng chốc đã bay về phía hai hướng ngược nhau, sau khi cả hai đã tạo với trung niên hòa thượng một khoảng cách nhất định thì liền rút từ trong túi trữ vật ra năm viên châu màu xanh vàng kỳ lạ.

Thập châu biến lớn, lần lượt liên kết với nhau bằng những tia quang mang màu lam, sau đó một cái lồng chim dần được hình thành bao trọn lấy xung quanh người của Trung niên hòa thượng.

Trận pháp đã bày xong, Hắc đại hổ cùng Phùng đại nương liền đồng thời phun từ trong miệng ra một ngụm máu tươi về hai viên châu gần nhất, lục quang đại trấn. Cả hai sau đó liền đồng thời thi triển các loại công pháp gì đó khác nhau.

Phùng nhị nương toàn thân tỏa ra luồng chân khí mày tím nhạt, không ngừng biến hóa đủ loại hình dạng độc trùng dồn lên hai tay. Hắc đại hổ cam quang quang người cũng không ngừng chớp động, chẳng mấy chốc râu quai nón đã chuyển sang một này cam trắng, cả người sau đó nhanh chóng mọc ra một lớp lông có vằn vô cùng dày đặc. Mặt y tợn như hổ, gầm lên một tiếng.

Tất cả hành động của đám người tam ma đầu đều lọt vào tầm mắt của trung niên hòa thượng, pháp trận châu quang kì lạ này có làm cho hắn có phần kiêng kị.

Thời gian từ lúc Phùng đại nương bọn họ bàn bạc đến lúc bày xong trận địa cũng thừa thời gian để trung niên hòa thượng ngăn cản, không phải nói là giết đi giết lại vài lần. Nhưng xem nụ cười tàn khốc trên miệng hắn thì xem ra đây lại là một âm mưu khác.

" Gà ! "

Một tiếng gầm vọng lại từ phía này, xem ra so với tiếng gầm của Hắc đại hổ còn uy áp hơn mấy phần. Trên toàn thân của Trung niên hòa thượng cũng mọc ra từng sợ lông y hệt như hắc đại hổ, nhưng màu sắc là một màu huyết dụ vằn đen vô cùng tà ác.

Biến hình hoàn thân, linh lực huyết vụ quanh người trung niên hòa thượng cũng đạt đến cực đỉnh tạo thành vô số hình đầu lâu, yêu quái tuôn chảy về phía hai bàn tay.

- Sao hắn đều biết hết những thứ công pháp này ? Không đúc Hắc hổ dị biến có khẩu quyết dồn khí xung khắc với bách độc công pháp ! Không thể cùng tu luyện như vậy được ! / Phùng nhị nương lắp bắp kinh hãi.

Bạn đang đọc Công Pháp Của Ta Dùng Để Tét Mông Tiên Tử sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.