Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ bãi tha ma mang về cuốn sổ da người

Phiên bản Dịch · 2303 chữ

Vương triều Đại Hạ.

Phủ Giang Lăng, huyện An Bình.

Vùng ngoại ô hoang dã.

La Hồng yếu ớt tỉnh lại, mơ hồ mở mắt ra, bùn đất tanh nồng ẩm ướt mang theo mùi vị thịt bị thối rữa gay mũi tốc thẳng vào mặt.

Theo bản năng hắn muốn mở miệng lớn để hô hấp, nhưng cảm giác được cổ họng và chóp mũi nóng bỏng.

Dưới mũi ướt sũng, còn mang theo mùi máu tươi.

Dùng tay lau một cái, bàn tay đỏ bừng, điều này khiến cho La Hồng có chút bối rối, vịn người đứng dậy, hai tay sờ loạn, tìm giấy vệ sinh để trên bàn.

Nhưng mà, tay mò trống rỗng, ánh mắt quét nhìn bốn phía, La Hồng chỉ cảm thấy cổ mình giống như là bị xi măng nhồi vào, cứng đờ ra.

Mẹ nó đây là nơi nào?

Nhà trọ nhỏ độc thân ấm áp hai mươi lăm mét vuông của hắn đâu rồi?

Sao lại biến thành rừng núi hoang vắng thế này?

Nhưng cũng không lo được chấn kinh, hắn vén tay áo lên lau máu mũi.

Toàn thân trên dưới đau nhức một trận, giống như là bị đào ra hết vậy.

Mặt trăng trong trẻo lành lạnh treo ở trên không trung, ánh trăng như sợi, mơ mơ hồ hồ.

Mượn ánh trăng yếu ớt, La Hồng liếc nhìn chung quanh từng bộ thi thể thối rữa ngổn ngang lộn xộn tản ra mùi hôi thối. .

Trong chốc lát, thể xác lẫn tinh thần La Hồng trở nên mát lạnh.

Máu mũi vừa mới ngừng, kém chút nữa đã trào lại ra ngoài.

Bỗng nhiên, đầu óc hắn nhói đau một trận, ký ức như loạn lưu mạnh mẽ tràn vào.

Hồi lâu.

La Hồng sắc mặt trắng bệch mới kịp phản ứng lại.

Hắn xuyên qua.

Vừa xuyên qua chính là bãi tha ma, mà biệt danh lại. . . Còn là Lạc Hồng (máu trinh). (Tên là La Hồng nhưng được xưng danh là Lạc Hồng công tử)

Trong lòng không hiểu sao run rẩy, sợ hãi khuếch tán ra.

La Hồng sờ soạn một trận, dự định chui ra khỏi đống người chết.

Nhưng hắn vừa mới đứng lên, lại phảng phất như bị một bàn tay nắm mắt cá chân hắn, ngã trên mặt đất, hai tay chèo chống, bị đất đá vụn cứa qua, lại một trận đau nóng bỏng.

Nhìn lại, nguyên lai là một cái bọc làm cho hắn trượt chân.

Kém chút nữa La Hồng đã rơi nước mắt, trời sắp sập rồi hả!

Tâm tình của hắn muốn nổ tung!

Hiện tại xuyên qua, đều phải chua xót như thế sao?

La Hồng nhìn thoáng qua cái bọc làm hắn trượt chân, lại nhìn thấy bên trong lộ ra góc một quyển sách nhỏ, sách nhỏ này không biết là làm bằng vật liệu gì, dưới ánh trăng chiếu rọi, thế mà. . . Lóe lên ánh sáng.

Vàng. . . Bàn tay vàng? !

La Hồng chấn động trong lòng.

Sau đó, bất chấp nỗi sợ hãi bãi tha ma mang lại, vội nhặt cái bọc đại biểu cho tôn nghiêm cuối cùng của người xuyên việt lộn nhào thoát khỏi nơi đây.

. . .

Chạy hơn mười dặm, bầu trời phía đông đã bắt đầu hiện lên ánh sáng màu bạc.

Lúc bắp chân La Hồng sắp bị rút gân, mới mơ hồ nhìn thấy hình dáng huyện An Bình.

Đi đường một đoạn đường nữa, vừa đói khổ vừa lạnh lẽo dưới tia nắng ban mai chiếu rọi xuống, rốt cuộc hắn cũng vào tới cửa thành.

La Hồng thở phì phò, hai mắt đỏ bừng.

Bắt đầu của hắn cũng quá khó khăn rồi.

Căn cứ vào ký ức cưỡng ép cắm vào trong đầu, La Hồng cũng đã hiểu rõ thân phận của mình.

Nguyên chủ thân thể này cũng gọi là La Hồng, là nhi tử của một địa chủ ở huyện An Bình, những thứ khác không có, chỉ có chút tiền.

Phụ thân địa chủ mất tích bí ẩn, chỉ lưu lại cho hắn một số tài phú lớn, và một tiểu muội5 tuổi.

Về phần sao lại bị người ta vứt ra bãi tha ma, ký ức La Hồng có chút mơ hồ, nhưng đại khái vẫn còn nhớ rõ.

La Hồng mang theo ba tên thủ vệ ra khỏi huyện An Bình, tiến về một sơn thôn vắng vẻ để thu địa tô, rồi gặp phải mã phỉ cướp thôn, tinh thần trọng nghĩa bộc phát, mang theo hộ vệ đứng ra, kết quả tiền thuê còn chưa kịp nóng túi, liền trực tiếp nhận cơm hộp*.

*Nhận cơm hộp, xuất từ « Vua Hài Kịch » Châu Tinh Trì, là chỉ diễn viên quần chúng đùa giỡn diễn xong là có thể đi ra có thể lĩnh một phần cơm hộp, có nghĩa là người đó cũng có thể là đã diễn xong cảnh xác chết, hoặc cũng có thể đã diễn xong cảnh..

Đứa con trai ngốc của địa chủ thật là thảm.

Chính nghĩa há lại dễ làm như thế.

La Hồng vào thành bị ngăn lại.

Tên lính thủ thành cẩn thận xem xét, nhận ra La Hồng vô cùng chật vật, dù sao công tử của địa chủ lớn nhất huyện An Bình, vẫn còn có chút danh khí.

La Hồng kể lại trải nghiệm của mình, các quân tốt coi như nghe chuyện cười, nhìn thảm trạng La Hồng, cũng có thể đoán tám chín phần mười.

Trong thời loạn thế này, chỗ nào cũng không được yên bình.

Chuyện giống như vậy, cũng không hiếm thấy.

Ngược lại lính tốt cũng không tiếp tục bỏ đá xuống giếng nữa, thoáng kiểm tra một số vật phẩm tùy thân của La Hồng, liền cho đi qua.

La Hồng tiến vào thành, đạp trên nền đá xanh kiên cố, trong lòng cảm giác an ổn hơn rất nhiều.

Huyện An Bình cũng không lớn lắm, sáng sớm, khí trời buổi sớm còn chưa tán, hai bên đường phố, đã có không ít tiểu thương đi chợ.

La Hồng bẩn thỉu, bộ dáng có chút thê thảm, hắn ôm cái bọc bị lây dính vết máu kia.

Sách nhỏ trong bọc này có thể phát sáng trong đêm tối, theo La Hồng nghĩ, có thể là nương theo bàn tay vàng xuyên qua.

Đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của người xuyên việt như hắn!

Trong không khí bay tới mùi tào phớ trong veo, động đến con sâu thèm ăn La Hồng, khiến cho bụng truyền ra tiếng ọc ọc.

Sau khi an toàn, cơn đói cồn cào giống như biển động cuốn tới.

Nơi xa có một quán tào phớ.

La Hồng liếm liếm môi khô khốc, hai mắt đỏ bừng phát sáng, nện bước bắp chân giống như muốn rút gân, dịch bước tới.

Quán tào phớ này vị trí tương đối vắng vẻ, nên khách hàng rất thưa thớt.

"Khách. . . Khách quan. . ."

"Ăn gì?"

La Hồng ngồi ở trên băng ghế dài, vừa buông xuống bọc bị nhuốm máu kia, bên người liền truyền đến âm thanh rụt rè mang theo vài phần e ngại, nhưng rất êm tai.

La Hồng quay đầu, mặt bẩn thỉu đầy vết máu, toàn thân hôi thối. . .

Nhìn qua như tên ngoan nhân.

Có mấy phần giống hung thần ác sát, nên làm cho đối phương hỏi thăm e ngại.

Mà lúc này La Hồng cũng thấy rõ người mở miệng nói chuyện, vừa nhìn, La Hồng lập tức ngẩn người.

Bởi vì, lão bản quán tào phớ trước mắt này, nhìn qua cũng bẩn bẩn 5-5 với hắn, bộ dáng rất độc đáo. . .

Lão bản hẳn là một nữ nhân, chỉ có điều trên mặt dính bột than đen sì, giống như mèo hoa, ngoại trừ than đen còn có một chút bùn đất, lôi thôi lếch thếch, nhìn qua, có chút phát ngán.

"Lão bản, ngươi bày quầy bán hàng sao không rửa mặt đi. . . Ngươi thế này dễ dọa hết khách hàng đó."

La Hồng nhịn không được muốn chửi một câu đậu đen rau muống.

Nữ nhân kia thì cái gì cũng không nói, cúi thấp đầu xuống.

Bầu không khí có mấy phần trầm mặc.

"Cho hai bát tào phớ, bánh quẩy cũng hai cây!"

La Hồng mở miệng phá vỡ bầu không khí xấu hổ, nói.

Nữ nhân mím môi một cái, quay người rời đi.

Mà thừa dịp lúc nữ nhân chuẩn bị đồ ăn, La Hồng mở cái bọc ra, muốn kiểm tra bàn tay vàng của mình một chút.

Nhưng vừa mở một góc bọc ra, liền có ánh sáng vàng dày đặc khuếch tán ra.

"Ôi. . ."

La Hồng nhìn thoáng qua, vội vàng chột dạ che lại, quay đầu nhìn về phía chủ quán kia, phát hiện đối phương tay chân vụng về đang chuẩn bị lấy tào phớ, trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

Quang mang sáng lên một hồi, rất nhanh liền tán đi, La Hồng mở hẳn cái bọc ra, phát hiện đây là một quyển sách nhỏ.

Bề ngoài mặt sách nhỏ sáng bóng trơn trượt, sờ lên giống như tơ lụa.

"A. . ."

"Thật trơn!"

La Hồng kinh ngạc.

Có hơi giống. . .

Làn da thiếu nữ.

Mẹ nó!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, La Hồng lập tức cảm thấy rùng mình, trong nháy mắt da gà nổi toàn thân.

Da người thiếu nữ? !

Hắn từ trong bãi tha ma mang về cái sổ da người. . .

Kinh sợ như vậy sao?

Run rẩy vội bọc che kín lại, vừa vặn lúc này nữ nhân giống như mèo hoa đã bưng tào phớ nóng hôi hổi và bánh quẩy tới.

"Cám. . . cám ơn a."

La Hồng cưỡng ép đè nén hoảng sợ trong lòng, quay đầu nhìn về hướng nữ nhân.

Nữ nhân cúi đầu, nghe được La Hồng cảm ơn, không khỏi sững sờ, tầm mắt khẽ nâng lên, mắt to trông veo như nước tựa như bảo thạch nhìn La Hồng một chút.

Nhìn thoáng qua, đúng là có chút quyến rũ lạ thường.

Giống như là một vệt ánh sáng. . .

Rất nhanh, nữ nhân lại cúi thấp đầu xuống, im lặng xoay người rời đi.

La Hồng cũng không nghĩ quá nhiều, lực chú ý bị tào phớ cùng bánh quẩy hấp dẫn.

Đói khát làm cho La Hồng bắt đầu ăn như hổ đói.

La Hồng không khỏi rơi lệ.

Chỉ tào phớ và bánh quẩy thật đơn giản, nhưng phảng phất như an ủi duy nhất cho quá trình bắt đầu xuyên qua trong hắc ám vô tận này.

Dạ dày ấm áp phát ra phản hồi thỏa mãn thoải mái dễ chịu, La Hồng chầm chậm phun ra một ngụm nhiệt khí.

Trên trán cũng hơi đổ mồ hôi.

Ăn uống no đủ, chuẩn bị trả tiền.

Nhưng mà, lúc hắn sờ túi tiền động tác cứng đờ, lúc này mới nhớ lại là tiền tài trên người hắn hình như đều bị mã phỉ cướp sạch. . .

Vào quán ăn, hắn đã quên mất việc này.

Cái này có chút xấu hổ.

"Cái kia. . ."

"Cô nương à, có thể ghi nợ hay không?"

La Hồng kiên trì nhìn về phía nữ nhân đang cúi đầu thấp đầu, nói.

Sinh ý cỡ nhỏ này, hơn nữa hắn và nữ nhân này vốn cũng không quen biết, ký sổ hình như có chút không biết xấu hổ thì phải.

Nữ nhân sững sờ, sau một khắc, mặt hơi biến sắc.

Dù là cách lớp than đen và bùn đất, La Hồng cũng đều có thể nhìn thấy sắc mặt nữ nhân nhanh chóng tái nhợt. .

Nàng khó lắm mới có khách hàng, lại là tên ăn tào phớ muốn ký sổ. . .

La Hồng cảm giác hắn hiện ngay cả hô hấp cũng xấu hổ.

"Ta là nhi tử của địa chủ, có tiền!"

La Hồng chỉ chỉ chính mình, chân thành nói.

Nói xong liền không để ý nữ nhân sắc mặt trắng bệch, vội quyển sổ da đã được bọc kỹ, mang theo vài phần chật vật, lảo đảo nghiêng ngã chạy đi.

Nhìn bóng lưng La Hồng, rốt cục nữ nhân cũng lấy hết dũng khí, rụt rè la lên.

"Cái kia. . . Vậy cũng không thể nợ à. . ."

Thế nhưng La Hồng đã sớm lảo đảo biến mất trong tia nắng ban mai.

Nữ nhân có vài phần chán nản, yên lặng thu thập lại bát đũa trên bàn, cắn môi.

Gặp cặn bã, không quan hệ, nhất định phải kiên cường!

Mà La Hồng chạy đi cũng là lần đầu tiên ăn cơm chùa, nên trong lòng có chút lúng túng cùng xấu hổ.

Hạ quyết tâm, sau khi trở về liền phái người đến trả tiền.

Chạy ra cách quán tào phớ không sai biệt lắm hai ba dặm đường, hắn mới buông lỏng.

Mà vừa buông lỏng, bỗng nhiên La Hồng cảm giác trong bọc mang theo rung động một trận, cúi đầu xem xét, phát hiện đúng là quyển sổ da người kia, từ trong bọc chui ra giống như là chân nhện dài vươn ra, dán vào tay La Hồng. . .

La Hồng lúc nãy chạy đang đổ đầy mồ hôi, như bị đọa vào hầm băng.

Da người này sửa thành sách, rồi mà còn có thể xác chết vùng dậy à? !

Bỗng nhiên, La Hồng chỉ cảm thấy hoa mắt, có từng chữ viết bằng máu tươi đang xuất hiện trên quyển sổ da người.

"Hoàn thành hành vi phản diện đầu tiên: Không biết xấu hổ ăn cơm chùa."

"Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện, kích hoạt thành công."

Bạn đang đọc Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Snowagle90
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.