Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết chiến với cương thi

Phiên bản Dịch · 1546 chữ

Cuối cùng, Tống Uyên vẫn muốn thực hiện kế hoạch của mình.

Sau trận chiến lần đó, đám người Tống Uyên thu được bảy túi ngọc thạch, trong đó một mình hắn cầm nắm túi đi bán, một túi trả tiền cho thanh trường đao, bốn người kia chia đều một túi còn lại.

Tống Uyên cho rằng nếu mục tiêu của cương thi là ngọc thạch, vậy thì một túi ngọc thạch cuối cùng này, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Ngồi xe ngựa về đến nhà, sau khi xuống xe, Tống Uyên nói với Trần Tương Viễn: "Trần huynh, sự tình lần này phải nhờ ngươi rồi."

"Tống huynh đệ yên tâm, ta nhất định sẽ giao chỗ ngọc thạch còn lại cho ngươi, thù của Tần lão đệ, phải trông cậy vào ngươi." Trần Tương Viễn nặng nề vỗ vai Tống Uyên, trầm giọng nói.

"Yên tâm." Tống Uyên vuốt cằm nói.

Nhìn Trần Tương Viễn rời đi, Tống Uyên bước vào trong nhà, tiếp tục tu luyện.

Sau khi có được nội lực, Tống Uyên lĩnh ngộ võ thuật nội gia nhanh chóng phi thường, hắn chỉ mất ba ngày, đã hoàn toàn lĩnh hội Cự Tượng thần quyền.

Môn quyền pháp này chỉ có bốn chiêu, lần lượt là Sư Trùng Tượng, Long Tượng Kình Thiên, Cự Tượng Bôn Tập và Sâm La Vạn Tượng.

Từng chiêu đều có thể bùng nố uy lực rất mạnh, đặc biệt khi có thêm nội lực, mức độ bùng nổ lại tăng mạnh, điều này khiến Tống Uyên vui mừng không thôi.

Luyện Cự Tượng thần quyền thêm một lần nữa, Tống Uyên lại dùng nước thuốc, hấp thu dược lực, đem huyết khí bản thân luôn duy trì ở trạng thái đỉnh cao.

Sau đó, hắn ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Qua khoảng một canh giờ, Trần Tương Viễn lại đến. Hắn mang đến toàn bộ chỗ ngọc thạch còn lại, ngoài ra còn có đám người Từ Giang nữa.

"Không cần các ngươi hỗ trợ, một mình ta có thể làm được."

Đối với việc bọn họ tỏ ý muốn hỗ trợ, Tống Uyên trực tiếp cự tuyệt. Ý tứ trong lời nói hắn rất rõ ràng, sắp tới phải chiến đấu với cương thi, bọn họ không thể nhúng tay vào.

Bị cự tuyệt, bọn họ cũng không kiên trì, ai cũng tự hiểu lấy mình, tất cả đều rời đi.

Cùng lúc đó, Tống Uyên hạ lệnh cho quản gia và người hầu rời đi toàn bộ, hắn mới có thể tập trung đối phó đại địch.

Sau khi an bài tất cả xong xuôi, cả buổi chiều, Tống Uyên đều ngồi xếp bằng trong phòng ngủ, nhắm mắt dưỡng thần, để tinh thần và thân thể hắn được bảo trì trong trạng thái tốt nhất.

Mặt trời lặn về phía tây, trăng sáng dần leo cao.

Tống Uyên mở mắt ra, cầm theo túi ngọc thạch, đi vào bên trong đình viện.

Lúc này, ở trong đình viện bày một chiếc bàn gỗ, bên cạnh có một chiếc ghế thái sư, trên bàn, đặt một cái lư hương đang thả khói lượn lờ, bên cạnh lư hương, để sẵn một ấm trà cùng một chén trà bắng sứ màu xanh.

Tống Uyên ngồi trên ghế, đặt túi ngọc thạch trong tay lên trên mặt bàn, một tay cầm thanh đao chống thẳng xuống đất, nhắm hai mắt, không nhúc nhích.

"Hy vọng lần này ta đoán đúng, bằng không một người bày biện ngồi như vậy, không ai phối hợp, thì quá mất mặt." Tống Uyên chống thanh đao, trong lòng thầm nhủ.

Lúc này đây, hắn sẽ noi gương Cửu thúc, diệt thi giữa đêm.

Nhưng mà, cây đao của hắn quá dài, gần một thước tám, nếu ngồi tại chỗ chống cây đao xuống, vậy thì cánh tay hắn sẽ phải duỗi thẳng ra.

Tuy rất muốn mình trông trang bức, nhưng hết cách, chỉ có thể dựa thanh đao vào tay vịn ở ghế, tay vẫn nắm lấy chuôi đao.

Chớp mắt vài cái, Tống Uyên đã tĩnh tọa trong sân gần một canh giờ.

Màn đêm cũng dần dần chìm xuống, gió lạnh khẽ thổi, phả vào hai má Tống Uyên, trong bụi cỏ ở góc nào đó của đình viện, vang lên âm thanh của dế mèn càng lúc càng lớn, con ếch cách đó không xa cũng hợp xướng.

Lại qua một lúc, có thể là một khắc, có thể là một nửa canh giờ, gió trời vốn mát mẻ, đột nhiên trở nên âm lãnh.

Sau đó, tiếng dế, tiếng ếch bỗng dưng im bặt, không khí chung quanh Tống Uyên, bắt đầu trở nên lạnh như băng.

"Tới."

Cảm nhận được sự khác thường của Tống Uyên, chậm rãi mở mắt, sau đó, hắn thấy cửa nhà mình bể tan tành.

Vài đạo thân ảnh từ ngoài cửa xông vào.

"Một hai ba bốn năm, có năm tên sao!"

Tống Uyên chậm rãi đếm số lượng cương thi, khí tức trên những con cương thi này còn lạnh lẽo hơn những con hắn từng gặp, hơn nửa tất cả bọn chúng đều là khiêu thi.

"Trăng sáng thật đúng dịp." Tống Uyên liếc nhìn trăng sáng trên đầu, mặc dù chỉ lộ ra hơn nửa, nhưng đã rất sáng, chiếu sáng cả đình viện.

"Uông!"

Con cương thi cầm đầu thở ra khói lạnh, ngửi được khí tức của Tống Uyên, trực tiếp vọt tới.

Tống Uyên một tay nắm cán đao, cánh tay rung một cái, vỏ đao bị bắn về phía cương thi dẫn đầu.

Vỏ đao đụng vào ngực cương thi, nó bị đẩy lùi lại vài bước, rồi lại tiếp tục lao vào Tống Uyên.

Tống Uyên thấy vậy, nhếch mép, đạp mạnh xuống đất, chấn vỡ mặt đất dưới chân, lao nhanh tới con cương thi.

"Đinh!"

Tống Uyên đâm trường đao vào ngực cương thi, vang ra tiếng va chạm kim loại.

"Thật là cứng."

Lúc trước hắn dùng đao chém lên ngực cương thi, vẫn có thể gây trầy da, nhưng bây giờ chỉ lưu lại được một vệt mờ trắng trên ngực.

Một tay cương thi bắt lấy thanh đao Tống Uyên, cả thân thể tiến lên trước, một tay còn lại đâm vào ngực Tống Uyên.

Móng tay của cương thi này thật dài, hơn nữa dưới ánh trăng phản chiếu, mơ hồ lóe lên hàn quang.

"Hừ!"

Tống Uyên hừ lạnh một tiếng, tung một cú đấm móc, đánh mạnh vào cánh tay cương thi, một tay khác nắm chặt cán đao, đột nhiên chuyển một cái, toàn bộ thanh đao kịch liệt xoay tròn.

Trường đao bị cương thi nắm trong tay tóe từng đóa hoa lửa, nhưng dưới thế xoay mãnh liệt, cuối cùng nó cũng phải buông tay, Tống Uyên rút được đao ra, lại chém tới cương thi một nhát nữa.

"Keng!"

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, hai chân cương thi trực tiếp lún xuống nền đất.

Khi Tống Uyên chuẩn bị cho cương thi một nhát nữa, hừ lạnh một tiếng, mấy con cương thi còn lại công kích theo sát phía sau, Tống Uyên thấy vậy, chỉ có thể lui về phía sau.

"Hừ!"

Con cương thi thủ lĩnh nhìn Tống Uyên, hừ lạnh một tiếng, con cương thi này vóc người cao lớn nhất, trên người mặc một thân trang phục hoa mỹ, trước khi chết có lẽ là một tên nhà giàu.

Cương thi thủ lĩnh nhảy khỏi hố, chỉ tay về Tống Uyên một cái, bốn con cương thi còn lại cùng nhau điên cuồng tấn công Tống Uyên.

"Làm nóng người đã xong."

Tống Uyên vặn cổ một cái, hai tay nắm cán đao, bắt đầu vận chuyển nội lực, đem nội lực bao phủ cả thanh đao.

Trong chớp mắt khi cương thi tấn công, Tống Uyên hạ thấp người, trường đao chém ngang người, hét lớn: "Tồn tinh phục hổ!"

Ngay sau đó, cả người Tống Uyên giống như mãnh hổ thoát khỏi lồng giam, đột nhiên nhảy ra, trường đao vung tới phía trước, chém vào ngực cương thi.

Lúc này đây, tuy rằng đao của Tống Uyên đã chém được vào ngực cương thi, nhưng hắn cảm giác được rõ ràng trường đao của mình bị giữ lại, kẹt lại giữa ngực cương thi.

"Cái gì!"

Tống Uyên cả kinh, hắn không nghĩ tới cương thi lại cứng rắn đến vậy, cho dù dùng tới nội lực cũng không thể chém đứt.

Công kích không thành, Tống Uyên quyết đoán lui về phía sau, tránh bị vây công.

Một đao vừa rồi của Tống Uyên tuy không chém đứt người cương thi, nhưng vết thương cũng đã sâu hơn, ở miệng vết thương, có lấp lóa ánh lam, sau đó dần lan ra, cuối cùng che kín miệng vết thương.

"Rống!"

Cương thi rống lên một tiếng, ngực nó bùng lên ngọn lửa màu lam, tuy rằng không có lan ra toàn thân, nhưng vẫn đủ chí mạng.

"Vẫn hữu dụng."

Tống Uyên thấy vậy, hai mắt sáng ngời, bắt đầu chuẩn bị công kích lần hai.

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.