Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam tử áo trắng

Phiên bản Dịch · 1489 chữ

Nhưng, ba con cương thi đã đánh tới nơi, Tống Uyên đành phải dừng thế đao lại.

"Hổ thôn bát hoang!"

Tống Uyên tích lực, hai cánh tay căng phồng lên, nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chuôi đao, quét ngang một đường.

"Keng keng keng!"

Trường đao chém ngang qua ngực ba con cương thi, để lại ba vết chém sâu hoắm.

Lam hỏa bùng lên, cương thi rối rít lùi lại phía sau, kêu gào thảm thiết.

Lam hỏa này giống như độc dược đối với cương thi vậy, có thể thiêu đốt sinh mệnh lực của chúng, nếu mặc kệ ngọn lửa, chúng sẽ bị ngọn lửa màu lam này đốt cháy thành tro bụi.

"Tuy rằng hơi khó chơi, nhưng vẫn có thể đánh được."

Tống Uyên cầm đao trong tay, chuẩn bị chém tiếp.

Đúng lúc này, một bóng trắng từ trên trời giáng xuống.

Tống Uyên chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh như băng đánh tới thiên linh cái của mình, không kịp nghĩ ngợi, hắn trực tiếp giơ đao chém về trước mặt.

"Đinh!"

Lại là một tiếng vang nhỏ, Tống Uyên cảm thấy mình như đang chém lên một tảng đá cứng rắn, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện một nam tử mặc áo trắng đang nắm thanh đao của hắn bằng tay, đôi mắt nghiêm nghị nhìn hắn.

"Hả?"

Tống Uyên thu đao lùi lại phía sau, nhìn nam tử áo trắng cách mình không xa, trong lúc lùi về, hắn ngửi thấy một mùi hương nồng đậm, chính là nước hoa các nữ tử hay dùng.

"Mùi hương này, rất quen thuộc." Tống Uyên lục lọi trí nhớ trong đầu, muốn xác minh thân phận người này.

Nam tử nhìn hắn một cái, rồi nhìn về cương thi đằng sau, nhẹ nhàng phất tay lên vết thương của cương thi, dễ dàng dập tắt lam hỏa.

"Này!"

Tống Uyên thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử chợt co rút lại.

Lần đầu tiên hắn thấy có người phá giải nội lực của mình như vậy.

"Ngươi là thủ phạm phía sau tất cả?!" Tống Uyên lên tiếng chất vấn.

Nam tử kia nhìn Tống Uyên, da mặt giống như người chết, nở một nụ cười vô cùng dọa người nói: "Ha ha, không nghĩ tới nơi nhỏ bé này, cũng sẽ có cường giả nội lực."

Tống Uyên híp mắt lại, nếu hắn đã nói như vậy, tức là hắn cũng có thể là một cường giả nội lực.

Lúc này, Tống Uyên chợt nhớ ra, vì sao bản thân thấy kẻ này quen thuộc, lúc trước khi hắn đi ăn cơm cùng cha hắn, lúc ra khỏi cửa đã từng đụng phải một người.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Tống Uyên rất có ấn tượng với người nọ, bởi vì trên người đối phương có một nước hoa nồng nặc, hơn nữa trên mặt còn dùng rất nhiều phấn.

Hình tượng đó, có thể so sánh với geisha của Nhật Bản trong kiếp trước của Tống Uyên.

Mà người đàn ông này, khuôn mặt trắng bệch, dưới ánh trăng tô điểm, trông dọa người dị thường.

"Tuy rằng thực lực của ngươi còn rất yếu, nhưng khối thân thể này cũng là một vật chứa tuyệt hảo, nếu như ta đã đến, thì sẽ thu lấy vậy."

Nam tử nói giọng đều đều, phảng phất như không có tình cảm.

"A, ngươi có thể thử xem!" Tống Uyên nhếch mép, cười lạnh nói.

Nam tử áo trắng chậm rãi nâng hai tay lên, nhẹ nhàng huy động cương thi, cương thi lúc này giống như được thổi hồn vào, thân thể vốn cứng ngắc, giờ phút này trở nên linh hoạt dị thường.

"Hú! Rống!"

Cương thi đối mặt với Tống Uyên, tay chân chống xuống đất, giống như mãnh thú bình thường, thân thể lấy đà lao lên, đánh về phía Tống Uyên.

Tống Uyên thấy vậy, cũng không tiếp tục che dấu, khẽ quát một tiếng, sau đó trực tiếp bành trướng lên, thân hình vốn dĩ cân đối, nhất thời biến thành cơ thể một đại hán cơ bắp cuồn cuộn, chiều dài thân thể cũng đạt tới hơn một thước chín.

"Cút về cho ta!"

Tống Uyên chém hết sức vào con cương thi đang lao tới chỗ mình.

"Tạch!"

Móng tay sắc nhọn của cương thi va chạm với thanh đao, hai người giằng co trong chớp mắt, Tống Uyên dựa vào nội lực gia trì trên thân đao chặt đứt móng vuốt cương thì, sau đó chém tiếp xuống bả vai.

Trường đao bị kẹt lại trên bả vai cương thi, cương thi cũng giơ hai tay giữ lấy thân đao, ngăn cản Tống Uyên rút đao.

Ba con cương thi còn lại cũng nhân cơ hội xông tới, dưới ánh trăng, móng tay của chúng tỏa hàn quang bức người.

Tống Uyên thấy không thể rút đao ra kịp trong phút chốc, quyết đoán bỏ đao, tung nắm đấm vào đầu một con cương thi.

Dưới lực oanh kích mạnh mẽ, một con cương thi bay ngược ra. Một con khác cũng bị Tống Uyên đạp một phát bay ra theo, còn con thứ ba thừa dịp nhắm vào cổ Tống Uyên, Tống Uyên vội giơ tay đón, bị móng vuốt màu đen đâm xuyên qua cánh tay.

Đau đớn khiến Tống Uyên nhăn mặt, nhưng hành động của hắn vẫn không bị chậm lại.

Hai tay hắn rung lên, đánh văng cánh tay cương thi ra, sau đó tiến lên từng bước, một tay tóm lấy đầu cương thi, nện xuống mặt đất.

"Long tượng kình thiên!"

"Oanh!"

Một tiếng rống vang lên, sau đó là tiếng nổ vang trời.

Đầu cương thi bị nện xuống mặt đất, đánh ra một cái hố sâu, nội lực trên bàn tay Tống Uyên điên cuồng ăn mòn hai má cương thi.

"Xuy xuy xuy!"

Khói đen tràn ra, tay Tống Uyên xuyên thẳng vào não cương thi.

Giờ phút này ha má cương thi đã bị ăn mòn sạch sẽ, Tống Uyên chậm rãi rút bàn tay ra, trên tay dính đầy chất lỏng màu đen, vương vãi khắp mặt đất.

"Tỷ lệ tu bổ 2.7%!"

Lúc này, trong đầu Tống Uyên xuất hiện thông báo.

"Một cương thi giờ chỉ được 0.3% thôi sao." Tống Uyên từ từ đứng dậy, nhìn con cương thi đang lao về phía mình, trong lòng mặc niệm.

Nếu tính cả ba con còn lại, và cả thủ lĩnh cương thi đang đứng tại chỗ kia, hẳn là có thể tu bổ pho tượng tới 4%.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, Tống Uyên nhe răng cười một cái, lại tiến về cương thi cách đó không xa.

Nắm chặt chuôi đao, hai tay Tống Uyên phát lực, rút thanh trường đao ra, sau đó lại vung đao chém tiếp vào bả vai cương thi.

"Liệt hổ khiếu lâm!"

Lúc này, trường đao của Tống Uyên không còn bị kẹt giữa chừng nữa, Liệt Hổ đao pháp có thêm nội lực cường hóa hoàn toàn bùng bổ, trực tiếp chém đứt đôi người con cương thi.

"Rống!"

Cương thi bị chém đứt hơn nửa người, phun ra rất nhiều thi du, nội lực của Tống Uyên tiếp xúc với thi du, giống như châm lửa thùng thuốc súng, đột nhiên bùng nổ.

"Bùm!"

Cương thi nổ tan xác, lam hỏa dính thi du vẩy ra xung quanh, trong chốc lát, cả đình viện đều bị ngọn lửa nhuộm màu lam.

Nam tử điều khiển cương thi đứng từ xa thấy vậy, lông mày nhíu lại, phất tay ra lệnh cho hai con cương thi còn lại rút về cạnh mình.

"Không ngờ ngươi còn che dấu thực lực, rất thú vị." Trên mặt nam tử nở nụ cười âm trầm đáng sợ.

Tống Uyên vặn cổ, phát ra tiếng "rắc rắc", trong lúc nam tử nói chuyện, pho tượng đã tu bổ thêm 0.3%.

Cùng lúc đó, có một cỗ huyết khí trào ra khỏi pho tượng, bắt đầu cường hóa thân thể Tống Uyên.

Nhìn dòng nước đen kịt không ngừng chảy ra từ vết thương, Tống Uyên nhe răng cười nói: "Chuyện ngươi không ngờ tới còn rất nhiều."

Tống Uyên xé chiếc áo, lấy vải quấn quanh vết thương, sau đó xoa xoa thi du trên tay, chĩa thẳng đao vào nam tử trước mặt.

"Quả nhiên là người trẻ tuổi, không biết trời cao đất dày, dám coi thường ta, hôm nay ta phải cho ngươi biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"

Giọng nói nam tử trở nên khàn khàn, sau đó thân thể mềm nhũn ra, cả người ngã xuống.

Bên kia, thủ lĩnh cương thi cũng bắt đầu hành động.

"Hôm nay ta sẽ chơi với ngươi thật tốt!"

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.