Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm kịch

Phiên bản Dịch · 2275 chữ

Tiêu Mạch nhìn màn hình điện thoại đã biến thành màu đen, trong lòng hắn đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Đây chỉ là trò đùa giai của Trương Hữu Sơn thôi sao? Nếu như anh ta gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?

Ý tưởng này xuất hiện, Tiêu Mạch đột nhiên cảm thấy tim mình đập thật nhanh, loại linh cảm xấu lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ là lần này còn mãnh liệt, đáng sợ hơn những lần trước, trong lúc nhất thời, tâm hắn loạn như ma.

Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Hữu Sơn một lần nữa.

- Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang không không liên lạc được….

“Ầm ầm!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng sấm, dưới những tiếng sấm này, Tiêu Mạch khó có thể nghe thấy những tiếng động khác. Chỉ một lát sau, những hạt mưa rơi xuống, nặng nề rơi trên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tầm tã, cảm giác mát mẻ giống như một đám ngựa hoang, tranh nhau chen lấn, tràn vào.

Mưa to cả đêm chưa tạnh, Tiêu Mạch bất đắc dĩ đành phải đội ô lên đường, đi qua những vũng bùn trên đường, bên tai hắn không ngừng vang vọng một giọng nói.

- Nó sắp đến rồi! Cứu tôi, cứu tôi, mau cứu tôi….

Cả đêm qua hắn gần như không ngủ, vẫn luôn dựa vào đầu giường ngây người, về phần suy nghĩ cái gì, chỉ sợ ngay chính hắn cũng không rõ ràng. Hắn vốn định gọi điện cho Trương Hữu Sơn, nhưng nghĩ đến một lát nữa có thể gặp mặt, liền từ bỏ ý định này.

Vừa mới đi đến cổng trường, Tiêu Mạch không khỏi mở to hai mắt. Chỉ thấy trên sân thể dục vậy mà lại tụ tập đầy người. Ba chiếc xe cảnh sát không ngừng nhấp nháy đèn, đỗ ở trên sân trường, vô cùng chói mắt. Trong đám người, hắn thấy được không ít gương mặt quen thuộc như Hoàng Lượng, người hướng dẫn của bọn họ, người giữ cửa Hứa đại gia, bảo vệ Lý….Cùng với một người đang điên cuồng gào khóc, mẹ Trương Hữu Sơn.

Cả người Tiêu Mạch đều ngây ngẩn, chỉ thấy trong bên trong đám người chậm rãi xuất hiện một lối đi, ba người cảnh sát khiêng một chiếc cáng cứu thương đầy máu, chậm rãi đi về phía hắn.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng gọi của mẹ Trương Hữu Sơn.

- Con của mẹ…Cầu xin con…Đừng rời xa mẹ….

Đúng thế, giống như những gì Tiêu Mạch nghe được, Trương Hữu Sơn đã chết.

Người nói tin dữ này cho hắn biết là Hoàng Lượng, Hoàng Lượng nói với hắn, sáng sớm hôm nay, thi thể Trương Hữu Sơn được bạn học phát hiện, nghe nói là chết trên sân thể dục.

Nghe đến đó, sắc mặt Tiêu Mạch trắng bệch, tay cầm ô không khống chế được, chiếc ô rơi xuống mặt đất. Giờ phút này, giọng nói hoảng sợ của Trương Hữu Sơn trong điện thoại, không ngừng lặp đi lặp lại, quanh quẩn bên tai hắn.

- Tôi ở trên sân thể dục của trường, mau cứu tôi! Mau cứu tôi!

- Nó…Đến rồi, mau cứu tôi! Mau cứu tôi!

….

Một ngày này, nhất định là thời gian khó quên. Tâm tư Tiêu Mạch đều ở trên cái chết Trương Hữu Sơn, hắn ngồi ở cuối lớp, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

-Hai lần trước là trò đùa dai, mà lần cuối cùng lại thành thật. Đây chính là chuyện ‘Sói đến đây’ sao? Hay là cậu ta đã sớm cảm thấy có người muốn hại cậu ta! ‘Nó’ trong điện thoại là ai đây?

Đối với cái chết của Trương Hữu Sơn, trong lòng Tiêu Mạch vô cùng tự trách. Nếu như tối hôm qua, sau khi hắn nhận được điện thoại cầu cứu của Trương Hữu Sơn, hắn báo cảnh sát, như thế có lẽ Trương Hữu Sơn đã không chết rồi. Nhưng việc này có rất nhiều vấn đề, lúc Trương Hữu Sơn gặp nạn, anh ta có thể gọi điện thoại cầu cứu, vì sao không gọi điện thoại cho cảnh sát, mà lại gọi điện thoại cho hắn?

Hơn nữa, tuy bình thường Trương Hữu Sơn có chút kỳ quái, nhưng chưa bao giờ kết thù với ai, người nào sẽ mưu hại anh ta?

Điểm khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu là vì sao đêm hôm khuya khoắt, Trương Hữu Sơn lại chạy tới trường học, anh ta căn bản không có ở lại ký túc xá trong trường! Hơn nữa, khi đó cửa trường học đáng lẽ nên sớm đóng lại mới đúng, cho dù anh ta muốn vào cũng không vào được.

Mang theo một bụng nghi vấn, một tiết học cứ thế trôi qua. Hết giờ học, Hoàng Lượng với đôi mắt sưng đỏ đến tìm hắn, đồng thời cho hắn nhìn một tấm hình. Tấm hình được lưu ở trong điện thoại di động của Hoàng Lượng.

Tiêu Mạch nhìn lấy di động, nhìn kỹ, hắn nhất thời kêu lên một tiếng, khó có thể tin nhìn lấy Hoàng Lượng, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời.

Lúc này, Hoàng Lượng ngồi trên mặt bàn, giọng nói khàn khàn.

- Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đúng không? Ban đầu tôi cũng kinh ngạc giống như cậu vậy, tôi còn cho rằng bức ảnh này là photoshop, nhưng trải qua xem xét, bức ảnh này là ảnh thật.

Tiêu Mạch âm thầm tặc lưỡi, một lần nữa đem ánh mắt tập trung lên trên tấm ảnh. Trong tấm ảnh, đôi mắt Trương Hữu Sơn như cá chết, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, quần áo đều bị nhuộm đỏ, vẻ mặt hoảng sợ.

Điều đáng sợ nhất chính là, thân thể của anh ta bị đâm xuyên vào cột cờ, đỉnh của cột cờ sắc bén lộ ra ở trên đỉnh đầu anh ta, theo đó còn có một dòng màu đỏ tươi, có thể nói là cái chết vô cùng thê thảm.

Sau khi nhìn, Tiêu Mạch thiếu chút nữa đã nôn ra, dạ dày cuộn lên như sóng biển. Hắn đưa điện thoại cho Hoàng Lượng, không dám nhìn nữa. Hoàng Lượng cầm lấy điện thoại, vẻ mặt ảm đạm, nói.

- Có thấy không, Hữu Sơn chết không khác gì thịt xiên! Nhưng nghĩ mà xem, có khả năng này sao? Cột cờ cao mười mấy mét, phía trên lại không có cái gì để giẫm lên, trong bán kính hai mươi mét xung quanh đều là khoảng trống, cậu ta căn bản không thể nào chết ở nơi đó. Cậu biết thi thể của Hữu Sơn được mang xuống như thế nào sao? Là dùng cần cẩu lấy xuống đó.

Hoàng Lượng nói không sai, thi thể Trương Hữu Sơn bị treo ở một nơi cao như thế, điểm này không hợp với lẽ thường. Nơi cao như vậy, dựa vào sức người để leo lên là chuyện không thể, có thể làm được cũng chỉ có cần cẩu hoặc là máy bay trực thăng. Suy đoán này tạm thời bỏ qua một bên, điều quan trọng là treo thi thể ở trên đó, là việc làm không cần thiết.

Tuy cột cờ rất cao, nhưng lại ở một vị trí rất bắt mắt, nếu như trên đó đột nhiên xuất hiện một thi thể, trừ khi là mắt mù, nếu không liền rất dễ dàng phát hiện ra. Nếu như hung thủ làm chuyện đó là vì muốn để cho người ta phát hiện ra thi thể, cũng không cần thiết phải tốn công như thế, tùy tiện vứt thi thể ở một nơi nào đó trên sân trường, ngày hôm sau cũng sẽ có người phát hiện ra.

Tiêu Mạch không nghĩ ra mục đích của hung thủ là gì, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thông.

Lúc này, Hoàng Lượng lại một lần nữa lên tiếng.

- Có lẽ cậu sẽ cho rằng tôi đang nói mê sảng, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây không phải là chuyện mà con người có thể làm được.

- Không phải là người làm, chẳng lẽ là do quỷ làm sao?

Tiêu Mạch cảm thấy lời Hoàng Lượng nói có chút buồn cười, nhưng Hoàng Lượng lại rất kiên định với ý kiến này.

- Tóm lại đây không phải là chuyện mà con người có thể làm được.

Nói đến đây, Hoàng Lượng lại nhắc đến một chuyện với Tiêu Mạch.

- Hôm qua, Hữu Sơn đã nói với tôi một chuyện, cậu ta nói cho tôi biết, hình như cậu ta bị thứ gì đó theo dõi, mà thứ để mắt tới cậu ta, rất có thể sẽ lấy mạng cậu ta!

- Cái gì để mắt đến cậu ta?

- Cậu ta nói….Là quỷ!

Sau khi Hoàng Lượng đi, Tiêu Mạch lại rơi vào trạng thái ngây người. Trường học chỉ có một cổng ra vào, bảo vệ đứng canh giữ ở cửa 24/24, muốn thần không biết quỷ không hay lái một chiếc cần cẩu là điều không thể nào. Hơn nữa, ở chỗ đó còn có camera, ngay cả gió thổi lay ngọn cỏ cũng bị quay lại.

- Chờ một chút, camera?

Tiêu Mạch giật mình nhớ tới, gần cột cờ có camera giám sát, chỉ cần xem lại lúc đó, như vậy liền có thể biết được thân phận của hung thủ. Tiêu Mạch dự định sau khi tan học sẽ qua phòng bảo vệ một chuyến, nhìn xem có thể nhìn thấy video lúc đó không.

Nhưng kế hoạch luôn luôn thay đổi rất nhanh, vừa mới tan học liền có hai người cảnh sát đến tìm hắn. Không cần hỏi Tiêu Mạch cũng biết, nhất định là vì chuyện của Trương Hữu Sơn, dù sao trước khi chết Trương Hữu Sơn cũng gọi điện thoại cho hắn.

Quả nhiên, sau khi hai người cảnh sát nói qua tình hình với hắn, liền đưa hắn về cục cảnh sát. Trong cục cảnh sát có rất nhiều người, đều rất bận rộn, Tiêu Mạch đi vào cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý.

Người hỏi hắn là một người đàn ông trung niên mập mạp, cắt tóc ngắn, bụng thậm chí còn to hơn cả phụ nữ có thai. Người này không có cùng hắn nói lời thừa, vừa bắt đầu liền đi thẳng vào vấn đề.

- Nghe nói người chết có quan hệ khá tốt với cậu, có đúng không?

- Ừm, quan hệ của chúng tôi coi như là khá tốt.

- Thời gian gần đây, người chết có gì khác thường không? Ví dụ như có cùng người nào đó phát sinh tranh chấp, kết thù, hoặc là có nhắc với các cậu chuyện cậu ta bị uy hiếp không?

- Tất cả đều rất bình thường, tôi không thấy cậu ta có phát sinh mâu thuẫn với ai.

Tiêu Mạch một năm một mười trả lời, nếu như nói thật, gần đây Trương Hữu Sơn chỉ có xảy ra mâu thuẫn với hắn, hơn nữa trước khi chết còn gọi điện thoại cho hắn, hiển nhiên cảnh sát sẽ coi hắn là người bị tình nghi lớn nhất.

Cảnh sát mập đang hỏi một đống vấn đề râu ria, sau đó mới hỏi đến chuyện điện thoại.

- Theo như chúng tôi điều tra được, trước khi chết người chết đã gọi điện thoại cho cậu, đúng không?

- Đúng như thế, lúc đó tôi con cho rằng đó là trò đùa dai của cậu ta.

Cảnh sát mập nghe thấy thế, hiểu rõ, gật đầu, sau đó lại hỏi.

- Trong ba lần trò chuyện, cậu ta đã nói gì với cậu?

- Ba lần trò chuyện?

Lần này, vẻ mặt Tiêu Mạch thay đổi, hắn nhìn người cảnh sát ngồi đối diện, không chắc chắn hỏi.

- Có phải các người có nhầm lẫn gì không, tối hôm qua, cậu ta chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại!

- Ồ?

Đối với câu trả lời này của Tiêu Mạch, hiển nhiên cảnh sát mập có chút ngoài ý muốn, ông ta từ từ ngồi thẳng người, hỏi tiếp.

- Cậu còn giữ lại lịch sử cuộc gọi không?

- Có, ngay trong di động của tôi.

- Cậu không ngại cho tôi xem một chút chứ?

- Không có vấn đề gì…

Tiêu Mạch đưa điện thoại di động của mình cho cảnh sát mập, cảnh sát mập xem một lát, sau đó vẻ mặt ông ta đột nhiên trầm xuống. Tiếp theo, ông ta vỗ mạnh lên bàn, chất vấn Tiêu Mạch.

- Rõ ràng là ba lần, vì sao cậu lại muốn nói dối!

Hành động bất ngờ của cảnh sát mập dọa Tiêu Mạch một chút, hắn không hiểu tại sao cảnh sát mập lại hỏi như thế, sau đó liền cầm di động lên.

Hắn vốn dĩ cho rằng cảnh sát mập nhìn lầm, nhưng khi nhìn thấy ba cuộc điện thoại kia, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Thời gian ba cuộc điện thoại kia lần lượt là: 0 giờ ngày thứ sáu, 0 giờ 1 phút thứ sáu, 0 giờ 3 phút thứ sáu.

Ba cuộc điện thoại này….Lại đều là vào ngày Trương Hữu Sơn chết gọi tới.

Nghĩ như thế, Tiêu Mạch bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, hắn không thể tin được đây lại là sự thật, hắn vậy mà nhận được cuộc gọi đến từ tương lai.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 651

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.