Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện kỳ lạ

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

Tiêu Mạch ngơ ngẩn nhìn cảnh sát mập ở đối diện, lúc này trong đầu hắn trống rỗng.

- Tôi, tôi không biết chuyện này là sao, quả thật tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại.

Cảnh sát mập nhìn chằm chằm Tiêu Mạch một lát, lúc này mới nói với hắn:

- Người chết nói gì với cậu trong điện thoại?

- …

Rời khỏi cục cảnh sát, Tiêu Mạch phát hiện mưa to đã tạnh, chẳng qua bầu trời vẫn âm u như trước, đám mây đen nối vào nhau, rất giống khuôn mặt bị biến dạng.

Nhìn mặt người nọ hắn thấy hơi quen thuộc, giống người nào đó? Hình như là… Hình như là lớp trưởng!

“Rầm!”

Trong thiên địa có tiếng sấm đáng sợ vang lên lần hai, Tiêu Mạch hơi há miệng biểu cảm vô cùng quái dị, giống như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ.

Hắn dùng lực lắc đầu, nhấc đôi chân nặng như trì lên, bước từng bước về nhà hắn.

Tiêu Mạch tưởng rằng phong ba ở trường sẽ trôi qua rất nhanh, ai ngờ đây chỉ là mới bắt đầu.

Ngày thứ hai sau khi Trương Hữu Sơn chết, cảnh sát tuyên bố với bên ngoài, không phải Trương Hữu Sơn bị giết, mà chết vì tự sát. Đối với kết quả này, tất nhiên Tiêu Mạch không tin, chẳng lẽ Trương Hữu Sơn sẽ xiên mình vào cột cờ cao như vậy? Chuyện này vốn dĩ không có khả năng.

Nhưng đa số giáo viên, cùng với phần lớn sinh viên nghe thấy kết luận này, đều vui vẻ tiếp nhận. Trong sân trường rộng như vậy, chỉ có bạn học lớp bọn họ khinh thường kết luận này. Trong bầu không khí vô cùng quỷ dị, Tiêu Mạch đã nhận ra được chút không đúng từ trong, giống như lớp bọn họ không thuộc về sân trường này.

Mấy ngày kế tiếp, thảm kịch tiếp tục trình diễn ở trường. Vốn là chỉ đạo viên của lớp được phát hiện chết trên cột cờ, sau đó là hai nữ sinh lớp lý, lần lượt được phát hiện chết trên cột cờ.

Tính cả Trương Hữu Sơn, trong lớp Tiêu Mạch có tổng cộng bốn người chết trên cột cờ cao hơn mười thước. Tướng chết vô cùng thê thảm, cơ thể bị cột cờ xuyên thành xiên thịt người.

Cả lớp học đều bị bóng ma tử vong bao phủ, mỗi bạn học đều vô cùng lo lắng, sợ hãi ngày mai thi thể mình được phát hiện treo trên cột cờ. Nguyên nhân chết do cảnh sát đần độn điều tra, kết quả là chết do tự sát!

Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của cảnh sát, thậm chí nhân viên nhà trường, phần lớn sinh viên trong lớp lựa chọn rời đi. Cho dù là ai đều nhìn ra được, đám Trương Hữu Sơn chết quỷ dị như vậy chắc chắn là có vấn đề, nhưng chuyện dễ như thế mà nhân viên nhà trường và cảnh sát đều không nhìn ra, cứ nhận định là mấy người đó chết do tự sát, nếu bọn họ còn ở lại, vậy đúng là không muốn sống nữa.

Trước khi bạn học trong lớp rời đi, lớp trưởng Thường Lãnh Phong giữ tất cả các bạn lại, mời dự họp một lần, nội dung cuộc họp là chuyện chết thảm xảy ra mấy ngày gần đây.

Thường Lãnh Phong thuộc loại thân hình cao to, nhưng khuôn mặt và dáng người anh ta hoàn toàn đối lập nhau, anh ta có gương mặt thư sinh, trên sống mũi là chiếc kính kiểu cũ.

Anh ta đứng trên đài biểu cảm vô cùng nghiêm túc, giọng nói trầm thấp nói với mọi người:

- Gần đây trong lớp xảy ra hàng loạt chuyện khiến người ta đau lòng, nhưng nhân viên nhà trường và cảnh sát làm lấy lệ chuyện này, rõ ràng là không quan tâm sống chết của chúng ta. Thử hỏi xem, có mấy ai trèo lên được cột cờ cao hơn mười thước? Lại có mấy ai sau khi leo lên xong, có thể xiên toàn thân mình vào đó?

- Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường, con mẹ nó vậy mà gọi là tự sát!

- Còn những sinh viên khác nữa, giống như uống nhầm thuốc hết, cùng một phương thức ở trong trường, trong bốn ngày liên tục đã có bốn người chết, con mẹ nó vậy mà không có một ai hoài nghi! Theo như lẽ thường, phải bị dọa chết khiếp rồi!

Cảm xúc của Thường Lãnh Phong vô cùng không ổn định, vô cùng rõ ràng anh ta cũng cảm thấy khủng hoảng, thế cho nên lớp trưởng thường ngày rất lịch sự, hôm nay có thái độ khác thường còn nói tục suốt.

Mọi người phía dưới đều im lặng, bọn họ đều nhất trí với quan điểm này.

Chưa ăn thịt heo còn chưa xem qua heo chạy sao? Cho dù không ai từng thấy quỷ, không ai chứng thực thế gian này có quỷ, nhưng mỗi người đều từng xem phim kinh dị. Tướng chết của đám Trương Hữu Sơn quỷ dị như vậy, không thể không nói như lệ quỷ giết người trong phim kinh dị, quả thực quá giống.

Mà đối với phản ứng lạnh nhạt của cảnh sát, nhân viên nhà trường, thậm chí là bạn học lớp khác, chuyện này không khó làm bọn họ tưởng tượng, đang có một lực lượng làm nhiễu thế tục, cho nên cảnh sát mới đưa ra kết luận buồn cười như vậy.

Tiêu Mạch cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện tử vong chỉ xảy ra ở lớp bọn họ, tiết tấu tử vong là mỗi ngày chết một người, địa điểm tử vong đều là trên cột cờ ở sân thể dục, tướng chết đều là bị cột cờ xiên qua người, giống như xiên thịt.

Nếu trong chuyện này có hung thủ, như vậy nhất định hung thủ có liên hệ với lớp bọn họ, nếu không sẽ không chọn ra tay với sinh viên lớp bọn họ. Dựa vào tướng chết của mọi người đã có kết luận, chắc chắn hung thủ là cùng một người.

Suy nghĩ như vậy, có vấn đề xuất hiện rồi. Bao gồm cả Trương Hữu Sơn bên trong, ở trong lớp không nói nhân duyên vô cùng tốt, ít nhất không kết thù kết oán với người khác, nhất là chỉ đạo viên của bọn họ, đối xử với bạn học càng thân thiện, khả năng vì báo thù là không lớn.

Nếu không phải báo thù, vậy chỉ còn lại giết người vì tiền và vì tình, nhưng mấy người này đều là con nhà bình thường, không có khả năng giết người vì tình. Người chết có nam có nữ, có chỉ đạo viên có sinh viên, vì thế khả năng giết người vì tình cũng không có. Cuối cùng, nếu là biến thái giết người, sẽ không chỉ giết sinh viên cùng lớp, cho nên cũng loại trừ khả năng này.

Nếu suy nghĩ vấn đề này từ góc độ đó, như vậy chỉ có khả năng bốn người chết là tự sát. Nhưng rõ ràng điều kiện bọn họ tự sát không thành lập, ít nhất tự sát bằng phương thức đó, chắc chắn bọn họ không làm được.

Trong lối suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, Tiêu Mạch nghĩ tới lệ quỷ lấy mạng trong phim kinh dị, có lẽ chỉ có chúng nó mới làm được những chuyện này.

“Khụ khụ…”

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Mạch trắng bệch bắt đầu ho khan, âm thanh “khụ khụ” phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này. Thường Lãnh Phong ở trên đài thở dài, chỉ thấy mắt anh ta phiếm lệ quang nói với mọi người:

- Nếu cứ lựa chọn rời đi như vậy, các cậu không thấy tiếc nuối sao? Không thấy không công bằng với người chết sao? Bọn họ là giáo viên, bạn học sớm chiều bên nhau của chúng ta, nhưng bọn họ lại chết một cách không rõ ràng!

- Cảnh sát không giải oan giúp bọn họ, nhân viên nhà trường cũng không để ý, chẳng lẽ chúng ta cũng phải nhẫn tâm như vậy sao!

Nếu những lời này của Thường Lãnh Phong nói ở thời cổ đại, sẽ có rất nhiều người nghe mà nhiệt huyết sôi trào. Nhưng nơi này không phải cổ đại, cũng không có nhiều người tâm trí đơn thuần như thế, chính bọn họ đều đã ốc không mang nổi mình ốc rồi, ai cũng không rảnh rỗi đi quản chuyện mấy người chết.

Quả nhiên Thường Lãnh Phong vừa nói xong, lập tức vang lên đủ giọng nói không đồng ý lắm.

- Cậu bị bệnh à? Cảnh sát và trường học đều không quản nữa, chúng ta quản làm gì? Hơn nữa bọn họ chết cả rồi, bây giờ chúng ta cần quan tâm hung thủ kia còn tiếp tục gây án nữa không!

- Lớp trưởng, nếu cậu muốn giải oan cho bọn họ, chắc chắn chúng tôi sẽ không ngăn cản cậu. Nhưng chúng tôi không thân với bọn họ lắm, cậu đừng kéo chúng tôi xuống nước, chúng tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.

- Đúng vậy, anh ta đúng là thích thể hiện, mới quen nhau một năm mà thôi, còn sớm chiều ở chung, sóm chiều ở chung rắm chó ấy!

- …

Thân thể Thường Lãnh Phong khẽ run nhẹ, lúc này anh ta giống như thấy được thứ ghê tởm nhất thế giới. Gương mặt không hài lòng có chút ác độc, mỗi một câu đều không có bất luận tình cảm gì, lúc này như một con dao sắc bén, quấy động một cách tùy ý trong trái tim anh ta.

Giống như những người khác, Tiêu Mạch cũng cảm thấy Thường Lãnh Phong rất buồn cười, đã lớn như vậy rồi còn xử trí theo cảm tính. Có thể nói tình huống trước mắt đã vô cùng rõ ràng, tiếp tục ở lại trường sẽ là lành ít dữ nhiều, bởi vì tất cả chứng cứ đã rõ ràng, rất có khả năng hung thủ giết người là ác quỷ!

Đây không phải lực lượng thế tục có thể quản, cũng không phải lực lượng sinh viên tay trói gà không chặt như bọn họ có thể đối đầu, tạm thời rời khỏi ngôi trường này là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tuy hắn vô cùng tự trách với cái chết của bạn thân Trương Hữu Sơn, cũng tò mò với chân tướng chuyện này, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn không định nhúng tay vào việc này. Dù sao ở trước mặt sinh mệnh, mấy thứ đó không đáng một đồng, như cách nghĩ của phần lớn mọi người, hắn cũng muốn sống thêm vài năm nữa.

Thường Lãnh Phong lại im lặng một lát, cuối cùng anh ta cũng nói nguyên nhân giữ bọn họ lại.

- Tôi muốn điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng lực lượng cá nhân có hạn, cho nên tôi hi vọng nhận được sự giúp đỡ của mọi người. Ai đồng ý giúp tôi thì ở lại, không muốn thì mời rời đi.

- Sớm biết là như vậy, tôi đã đi lâu rồi.

- Đúng vậy, lãng phí thời gian của tôi…

Cùng với những giọng nói oán trách, phần lớn mọi người đều lựa chọn rời đi, đương nhiên Tiêu Mạch cũng nằm trong đội ngũ lựa chọn rời đi. Nhưng lúc hắn quay đầu lại, có chút bất ngờ phát hiện, Hoàng Lượng vẫn ngồi ở vị trí trên hắn không cử động, rõ ràng là định ở lại điều tra chuyện này.

Lúc này Hoàng Lượng cũng nhìn hắn, trong đôi mắt xen lẫn thất vọng đối với hắn. Thấy thế, Tiêu Mạch vội vàng dời mắt đi, bước nhanh ra khỏi phòng học.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.