Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưa đổ

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Trong phòng vẫn tối đen như mực, lúc Trương Đạt vội vàng chạy vào liền bị cánh cửa xô đẩy, cả người anh ta không đứng vững, ngã xuống, dao và đèn pin trong tay anh ta rơi về phía trước.

- Ai u...!

Trương Đạt thống khổ kêu lên một tiếng, anh ta cảm thấy xương cốt toàn thân như tan ra, nhưng anh ta lập tức ý thức được tình cảnh trước mắt, vội vàng dùng tay che miệng mình lại.

Anh ta lại một lần nữa đứng dậy, cầm lấy đèn pin, nhưng anh ta cũng không dùng nó để chiếu sáng nữa, sau khi tắt đèn pin đi, anh ta ném nó ra khỏi phòng học. Hiển nhiên, anh ta muốn dời đi lực chú ý của “nó”, anh ta cũng không biết đây có phải là cách làm ngu xuẩn hay không.

-…Keng!

Bên ngoài phòng học lập tức truyền đến tiếng động, Trương Đạt cảm thấy chiếc đèn pin đã rơi đi xa, ít nhất là rời khỏi phạm vi căn phòng học này. Mục đích của anh ta vô cùng đơn giản, chính là muốn dẫn dắt nó đến nơi khác, như thế anh ta mới có cơ hội chạy trốn. Dù sao nơi này chỉ có mấy căn phòng học, nếu như không sử dụng chút thủ đoạn, khả năng cao là nó sẽ đi thẳng vào nơi này.

Dĩ nhiên, tất cả đều là suy nghĩ của Trương Đạt, rốt cuộc có được hay không, chỉ sở cũng chỉ có quỷ mới biết.

Vì có thể phát hiện ra tình huống bên ngoài phòng học. Trương Đạt đi ra chỗ cửa, trốn dưới một bàn học. Anh ta co người lại, hơi nghiêng đầu, nín thở nghe tiếng vang bên hành lang.

Một lát sau, tim anh ta như muốn nhảy ra ngoài, bởi vì trong hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân! Tiếng bước chân kia rất chậm chạp! Không có bất kỳ tiết tấu gì, nhưng có một điều anh ta có thể khẳng định, nó đang đến nơi này.

Tim Trương Đạt đập rất nhanh, mồ hôi lạnh trên trán cũng không ngừng chảy ra, trong loại cảm giác dày vò này, anh ta yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện nó đi tới căn phòng học khác.

- Á?

Một lát sau, trong lòng Trương Đạt khẽ à lên một tiếng. Bởi vì tiếng bước chân kia đột nhiên biến mất, nếu như thính lực của anh ta không có vấn đề gì, lúc này nó hẳn là ở căn phòng bên cạnh hoặc là xa hơn.

Trương Đạt cảm thấy có chút may mắn, anh ta cảm thấy nguyên nhân khiến bước chân kia đột nhiên biến mất, đi vào phòng học khác là do tác dụng của việc anh ta ném đèn pin ra ngoài lúc trước.

Loại ý nghĩ này khiến cho Trương Đạt hưng phấn, đây là một loại hy vọng sống sót, đồng thời cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta.

- Lập tức ra ngoài.

Trương Đạt không chút do dự, nhanh chóng nghĩ đến việc chạy ra khỏi phòng học, chỉ là anh ta không kịp hành động, một tia sáng chiếu lên mặt anh ta.

Bỗng nhiên trong phòng học sáng ngời, Trương Đạt trợn tròn mắt, trong mắt anh ta tràn đầy khó tin và hoảng sợ.

Giờ phút này, nó đang cúi người trước chiếc bàn học mà anh ta đang trốn, chiếc đầu lâu với đôi mắt tràn đầy ác độc, dữ tợn đang nhìn lấy anh ta. Nó không ngừng lắc lư chiếc đèn pin trong tay, giống như nói với anh ta, nó giành chiến thắng trong trò chơi bịt mắt.

- Tìm thấy…Ngươi rồi!!!

………………………..

Ba người Tiêu Mạch chạy hồng hộc về phía cửa ra vào ở tầng một, không ai biết Trương Đạt và Tần Hữu Như đã chết. Dĩ nhiên, cho dù bọn họ có biết cũng sẽ thờ ờ, bởi vì chính bọn họ còn chưa lo được cho thân mình.

Nhưng cho dù bọn họ có thể chạy ra khỏi khu dạy học thì điều này cũng không có chút ý nghĩa nào với Tiêu Mạch. Điểm này, từ chuyện Thường Lãnh Phong biến mất trong căn phòng bị khóa liền có thể nhìn ra được, loại lực lượng kia có năng lực dẫn dắt bọn họ vào khu dạy học.

Nếu như không thể giải lời nguyền rủa này thì chạy trốn cũng chỉ là phí công.

Cho dù bình tĩnh như Tiêu Mạch thì hiện tại cũng bắt đầu luống cuống, cứ tiếp tục trốn như vậy cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa, căn cứ vào sự miêu tả của Thần Tình, tình trạng của Trương Hữu Sơn cũng rất khác thường. Lúc trước sự xuất hiện của nó không mang theo bất kỳ địch ý nào, lại còn đang nhắc nhở bọn họ ra khỏi khu dạy học này, nhưng bây giờ lại trở thành một lệ quỷ giết người.

- Chẳng lẽ lúc trước nó xuất hiện không phải là vì nhắc nhở bọn họ mà chỉ vì nhắc nhở mình? Nhắc nhở mình rời khỏi khu dạy học?

Tiêu Mạch giống như nghĩ đến điều gì quan trọng, hắn nhớ lại những sự khác biệt giữa hắn và mấy người Thần Tình. Trong phỏng đoán của hắn, mấy người Thần Tình, Hoàng Lượng đã sớm trải qua loại luân hồi này còn hắn là lần đầu tiên. Nghĩ như thế, có lẽ mỗi người trước khi chết đều nhận được một loại nhắc nhở liên quan đến nguy hiểm.

Mặc dù có chút gượng ép, nhưng trước mắt Tiêu Mạch cũng chỉ có thể giải thích như thế.

Trong lúc suy nghĩ, cánh cửa thủy tinh trong khu dạy học đã xuất hiện trước mắt hắn, điều khiến hắn cảm thấy may mắn là cánh cửa này không có khóa lại.

- Nhanh, chạy mau!

Nhìn thấy lối ra trong gang tấc, tất cả mọi người đều gắng hết sức chạy, ba người cũng thuận lợi xông ra ngoài.

Trời vừa rạng sáng, bên ngoài vẫn bị bóng tối bao phủ, Tiêu Mạch quay đầu nhìn về phía khu dạy học, nơi đó có ánh sáng lóe lên. Trên đó có một căn phòng còn sáng đèn, phía trước cửa sổ còn có một bóng dáng kinh khủng đứng lẳng lặng ở đó, trừng mắt nhìn bọn họ.

- Chúng ta đã trốn ra được, ha ha!

Thần Tình không để ý đến hình tượng, lớn tiếng cười, vẻ mặt đều là sự vui vẻ, nhưng phần vui sướng này còn chưa có hoàn toàn nở rộ liền khô héo trên mặt. Bởi vì cô ta vậy mà nhìn xuống dưới sân thể dục, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng Lượng!

Tiêu Mạch ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn lên trên, nhìn qua căn phòng có ánh đèn, phía trước cửa sổ bỗng nhiên có hai bóng người, một là Trương Hữu Sơn, một người khác là người vừa mới chạy ra khỏi khu dạy học Thần Tình.

Tiêu Mạch và Hoàng Lượng trơ mắt nhìn Thần Tình biến mất trước mặt mình, sau đó cô ta liền xuất hiện ở nơi đó, căn phòng học vốn dĩ không nên tồn tại!

Thần Tình cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô ta sợ hãi kêu to, vô thức cầm con dao trong tay lên nhưng lại không có cách nào ngăn cản nó chậm rãi đến gần.

- Không!

Máu tươi bắn tung tóe lên của sổ, khiến ánh mắt Tiêu Mạch nhiễm màu đỏ tươi, hắn không kịp nghĩ nhiều vội vàng kéo Hoàng Lượng sớm đã bị dọa cho ngây người chạy về phía cột cờ. Tối này người chết vốn dĩ nên là Thường Lãnh Phong, nhưng Thần Tình, có lẽ ngay cả Trương Đạt và Tần Hữu Như đều đã chết, điều này chứng minh cho dù có thay đổi trình tự tử vong cũng không thể hóa giải lời nguyền rủa này.

Như vậy điều trước mắt bọn họ có thể làm là cưa đứt cây cột cờ đáng chết kia.

Thần Tình chết thảm khiến cho Tiêu Mạch hiểu ra, bọn họ không cách nào chống lại vòng nguyền rủa này, nếu như không mau phá vỡ nó, người chết tiếp theo sẽ là Hoàng Lượng, đồng thời có lẽ là hắn.

Hoàng Lượng cũng không phải là người ngu, hiện tại anh ta đã hoàn toàn tin phỏng đoán của Tiêu Mạch. Sau khi tỉnh táo lại cũng không hỏi nữa, liền chạy theo Tiêu Mạch đến dưới cột cờ kia, trong tay hai người đều có một con dao cắt dưa hấu, nhưng hiển nhiên muốn cưa cột cờ mà dựa vào thứ đồ chơi này là điều không thực tế, nhưng dưới áp lực của tử vong, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Cột cờ vẫn đứng thẳng tắp ở đó, dưới ánh trăng mang theo yêu khí, trước mắt Tiêu Mạch cũng chỉ có một suy nghĩ cho nên hắn không chút do dự cưa nó, hắn đã làm tốt chuẩn bị.

Nhưng mà dao trong tay hắn giống như đang cắt thịt, trong tai họ cũng không phải là tiếng “leng keng” quen thuộc mà chính là tiếng “phù phù” khiến cho bọn sợ hãi.

Hai con dao vậy mà hoàn toàn chui vào trong, sau đó cột cờ bắt đầu nghiêng sang một bên, nó thật sự bị cửa đổ.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 250

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.