Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời điểm chết chóc

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Cả người Hoàng Lượng đều ngơ ngẩn, anh ta rất khó tin tưởng tất cả những điều này là chân thật, bởi vì nếu như anh ta tin tưởng nó vậy thì chứng minh hiện tại anh ta đã là một người chết.

Hoàng Lượng không dám tin nhìn qua Tiêu Mạch, cẩn thận hỏi:

- Cậu đang nói đùa với tôi sao? Trên đời này sao có thể tồn tại chuyện quỷ dị như thế!

Hoàng Lượng không tin,Tiêu Mạch cũng không có cách nào, hắn thản nhiên nói:

- Chúng ta đều từng mơ đến chuyện liên quan đến Hữu Sơn, tuy nói chuyện này không thể khẳng định một cách chắc chắn, nhưng tình huống hiện tại chúng ta đang gặp phải tám, chín phần mười chính là cái này.

Nói đến đây, Tiêu Mạch không khỏi thở dài.

- Không chỉ có cậu khó tiếp nhận mà ngay cả tôi cũng giống như thế. Mấy ngày nay, tao ngộ mà chúng ta gặp phải giống như là mơ, nếu như không phải tự mình trải qua, tôi tuyệt đối sẽ không tin trên đời này có chuyện quỷ dị như thế, càng không tin sự tồn tại của quỷ hồn, nhưng trên thực tế….

Hoàng Lượng yên lặng, trong lòng anh ta ít nhiều cũng đã tiếp nhận chuyện này, dù sao anh ta cũng là người đã chứng kiến chuyện này. Hoàng Lượng trầm mặc một lúc, sau đó hỏi Tiêu Mạch

- Cậu có biện pháp nào để giải lời nguyền rủa này không?

- Có lẽ có, nhưng tôi không dám chắc nó có hiệu quả hay không!

Trên thực tế, đây chỉ là suy đoán của Tiêu Mạch, nhưng rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, chính hắn cũng không rõ ràng. Dù sao những chuyện xảy ra trước mắt cũng đã phá vỡ tất cả những nhận biết của hắn, hắn có thể bình tĩnh tiếp nhận đã là hiếm thấy.

Nghe thấy Tiêu Mạch câu trả lời mơ hồ của Tiêu Mạch, Hoàng Lượng đại khái đã đoán được suy nghĩ của hắn:

- Cưa đứt cột cờ kia? Hay là tìm hài cốt của Hữu Sơn để thiêu hủy?

- Thiêu hủy hài cốt của Hữu Sơn, chuyện này chắc chắn không làm được, bởi vì thứ mà chúng ta phải đối mặt đã không phải là sự trả thù của lệ quỷ. Nó là một lời nguyền rủa, chúng ta phải phá bỏ nguồn ngốc của nó.

Tiêu Mạch ho nhẹ một tiếng, sau đó hắn liền hỏi Hoàng Lượng.

- Tôi muốn biết vì sao các cậu lại phản đối chuyện cưa đứt cột cờ kia?

- Tôi không biết, nó giống như là trong tiềm thức chúng tôi rất sợ nó!

Hai người đang nói chuyện liền nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hai người đều bị giật mình, nhưng khi nhìn thấy là Thần Tình, hai người cũng yên tâm.

Nhìn thấy Tiêu Mạch và Hoàng Lượng, thần kinh căng thẳng của Thần Tình cũng có chút buông lỏng, vừa gặp mặt cô ta đã run rẩy nói:

- Vừa rồi tôi nhìn thấy lớp trưởng, cậu ta đã chết, cậu ta bị Trương Hữu Sơn giết chết ở trong phòng học! Chúng ta nhanh chóng chạy khỏi nơi này, nó nhất định sẽ đuổi theo.

Lời Thần Tình nói không thể nghi ngờ là cho họ một lời nhắc nhở. Tiêu Mạch cũng âm thầm cảm thấy may mắn đã không đi về phía phòng học nhưng trái lại hắn cũng ảo nảo, bởi vì tiến vào khu dạy học là đề nghị mà hắn đưa ra.

Cũng may không có người bị giết, nếu không hắn sẽ vô cùng tự trách.

Việc này không thể chậm trễ, từ trong miệng Thần Tình họ biết được trong phòng học có nguy hiểm, họ càng thêm không dám dừng lại ở nơi này, vội vàng chạy về phía lầu một.

Cùng lúc đó, ở chỗ Trương Đạt và Tần Hữu Như.

Trên hành lang tối tăm, Trương Đạt kéo tay Tần Hữu Như liều mạng chạy trốn, phía sau họ giống như có tiếng bước chân đến từ địa ngục khiến cho họ cảm thấy tuyệt vọng.

Trên thực tế Trương Đạt cũng không biết là ai vẫn luôn đuổi theo phía sau họ, hoặc nói đúng hơn là quỷ, tóm lại từ khi họ có suy nghĩ rời khỏi khu dạy học, vật kia liền đột nhiên xuất hiện.

Trương Đạt thở hổn hển, anh ta không ngờ diện tích khu dạy học lại lớn như thế, anh ta chạy dọc theo hành lang đã khoảng năm phút đồng hồ, theo lý mà nói cũng nên đến chỗ đầu bậc thang nhưng lại không có nhìn thấy.

Trương Đạt là nam sinh nên thể lực dĩ nhiên là tốt hơn Tần Hữu Như, cho nên lúc này Tần Hữu Như đột nhiên dừng lại.

- Không được, em không chạy nổi nữa, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi chạy.

Trương Đạt chiếu đèn pin lên mặt Tần Hữu Như. Giờ phút này trên mặt cô ta đều là mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người, trong lòng Trương Đạt không khỏi đau xót, tuy anh ta rất muốn nói Tần Hữu Như kiên trì một chút nhưng ngoài miệng vẫn nhận lời rồi.

- Thứ ở phía sau lúc nào cũng có thể đuổi theo, cho nên chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi một chút.

Tần Hữu Như khẽ gật đầu, sau đó đứng lên nghỉ ngơi, còn Trương Đạt không ngừng cầm đèn pin trong tay khua loạng xạ, sợ bỗng nhiên có người nhảy ra.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, sau lưng cũng không có bất kỳ tiếng động gì, giống như nó thật sự đã bỏ đi. Điều này khiến cho Trương Đạt mừng rỡ, tạm thời không khua đèn pin nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng lúc anh ta dời đèn pin về chỗ mình, anh ta khiếp sợ phát hiện trong nháy mắt này, anh ta giống như chiếu vào một thứ vốn dĩ không nên tồn tại.

Giống như có thứ gì đó…Ở nơi này!

Thần kinh Trương Đạt kéo căng lên, anh ta không ngừng nuốt nước bọt. Trong lòng trấn an chính mình, thứ anh ta vừa mới nhìn thấy chỉ là ảo giác. Anh ta vô cùng run rẩy, lại làm động tác lúc trước, trong hành lang tối tăm lại xuất hiện tia sáng.

Trương Đạt nhìn theo, nơi đó trống không, không có gì cả. Nhưng lúc anh ta đang nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên có gì đó giống như hình tròn đang nhúc nhích!

Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên vật này, là một cái đầu! Một cái đầu người từ dưới đất chui lên! Mặt nó trắng bệch, nhe răng cười, không ngừng lắc lư.

- Á!

Trương Đạt hoảng sợ kêu lên, liều mạng kéo Tần Hữu Như chạy, về phần Tần Hữu Như rõ ràng cũng nhìn thấy vật kia, bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, còn chưa chạy được hai bước liền ngã xuống đất.

- Em mau dậy đi!

Trương Đạt nghẹn ngào kêu lên, nhưng cho dù làm cách nào Tần Hữu Như cũng không đứng dậy dược, bất đắc dĩ Trương Đạt chỉ có thể dùng lực đỡ cô ta. Nhưng anh ta vừa đưa tay ra liền dừng lại, bởi vì anh ta thấy được trong ngực Tần Hữu Như là một cái đầu người.

Cái đầu người này anh ta cũng không xa lạ gì, đó chính là Trương Hữu Sơn vốn dĩ đã chết, chỉ là dáng vẻ hiện tại của nó vô cùng dọa người.

Nó xuyên qua mặt đất băng lãnh, sau đó gắt gao đè chặt Tần Hữu Như đang giãy dụa lại, chế giễu nhìn qua Trương Đạt đang ngơ ngẩn.

- Cứu em! Cứu em!

Bên tai Trương Đạt đều là tiếng gọi khàn cả giọng của Tần Hữu Như, nhưng mà anh ta không làm được gì, chỉ hoảng sợ nhìn lấy tất cả. Thân thể anh ta đã sớm mất đi sức lực, hoảng sợ run rẩy.

Tần Hữu Như vẫn kêu to, mà lúc này, thân thể kề sát mặt đất đột nhiên động, đúng thế, nó đang kéo lấy cô ta.

- Cứu em…Trương Đạt, cứu em…

Phía trước xuất hiện căn phòng sáng ngời, cửa đột nhiên được mở ra. Trương Đạt trơ mắt nhìn Tần Hữu Như bị kéo vào trong. Trong nháy mắt, chung quanh lại rơi vào trong bóng tối, ngay cả ánh sáng từ đèn pin cũng biến mất.

- Không!

Mãi cho đến khi Tần Hữu Như hoàn toàn biến mất, Trương Đạt mới từ trong sợ hãi phản ứng lại được, sau đó anh ta liều mạng xông về nơi đó, nhưng mà gian phòng học kia cũng đã biến mất.

Nước mắt Trương Đạt không ngừng rơi xuống, giống như đang cọ rửa sự bất lực và yếu đuối vừa rồi của anh ta. Anh ta cứ như thế đứng đó, khóc nức nở.

Không biết anh ta khóc bao lâu, mãi cho đến khi căn phòng kia lại xuất hiện một lần nữa, thứ kinh khủng kia đứng ở sau lưng anh ta.

Trên người nó thấm đầy vết máu tươi, Trương Đạt biết đó là máu của Tần Hữu Như, Tần Hữu Như bị nó giết chết rồi! chỉ là trong lòng anh ta không có chút hận ý hay tức giận mà chỉ có suy nghĩ chạy trốn.

Nó từng bước đến gần Trương Đạt, Trương Đạt lại một lần nữa hoảng hốt bỏ chạy.

- Đừng tới đây! Van cầu ngươi….Đừng giết tôi…

Trước mạng sống bị uy hiếp, tất cả đều mềm yếu.

Trương Đạt liều mạng chạy về phía trước, đây tuyệt đối là lần anh ta chạy nhanh nhất, mà bóng người sau lưng hình như cũng bị anh ta bỏ rơi.

Nhưng mà anh ta không thể không dừng lại, bởi vì anh ta đã chạy đến cuối hành lang, nhưng đáng tiếc cuối hành lang cũng không tồn tại cầu thang đi xuống.

Lúc này sau lưng anh ta lại vang lên tiếng bước chân.

- Nó sắp đuổi tới rồi, làm sao bây giờ…Làm sao bây giờ!

Trương Đạt lo lắng, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này thì chờ đợi anh ta chỉ có một con đường chết. Anh ta chỉ có thể tìm một nơi ẩn náu, hy vọng nó không tìm được mình.

Anh ta không ngừng đẩy cửa từng căn phòng, nhưng tất cả đều không nhúc nhích chút nào, cuối cùng có một cửa phòng học không khóa, anh ta không chút do dự đi vào.

Chỉ là anh ta không nhìn thấy tên lớp…..Năm hai ban B.

Bạn đang đọc Cực Cụ Khủng Bố (Dịch) của Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mailan10xml
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 242

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.