Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Mao

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

Diệp Phong đứng trước bàn đăng ký dự thi là một cái bụng phệ hói đầu trung niên nhân, trong tay Diệp Phong đang cầm hai trăm khối, một mặt tươi cười với đối phương.

"Tiểu bằng hữu, ngươi xác định mình muốn dự thi hai trận liên tiếp?" Trung niên mập mạp híp mắt đánh giá Diệp Phong, trong mắt kỳ quái có chút giống đang nhìn ngu ngốc giống nhau.

Hai trận liên tiếp, không nói trận đầu có thể thắng được hay không, nếu như may mắn thắng được, còn có dư lực ra trận tiếp theo hay sao? Phải biết cái kia tô mì không hề nhỏ a! Một người trưởng thành ăn hết còn chịu không được trào cuống họng, nói chi là tham gia trận đấu kế sau. Theo như mập mạp thấy, Diệp Phong là một cái ngu ngốc tiểu tử, hoặc là kiêu căng tự ngạo cái loại kia.

"Ta xác định!" Diệp Phong không có dư lời, trực tiếp đặt hai trăm khối lên mặt bàn.

Trung niên mập mạp nôi tâm cười nở hoa, đã có người ngốc tặng đưa tiền tại sao không lấy! Còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa là, nhưng không sao cả. Con muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt. Có của không chiếm là vương bát đản.

"Vậy ta thu rồi, ngươi ở trên này ký tên vào, sau đó tiền này là không thể cầm lại hiểu chưa?" Trung niên mập mạp giống như sợ Diệp Phong thua không nổi yêu cầu trả lại tiền, không muốn thi đấu trận hai, bởi vậy hắn liền nói trước.

"Ta đã hiểu!" Diệp Phong cười nhạt, hắn làm sao không biết lão này toan tính nhỏ nhặt, nhưng hắn sẽ không thèm quan tâm, bản thân mình có bao nhiêu cân lượng mình rõ ràng.

Làm xong thủ tục, Diệp Phong quay lại Diệp Linh bên người, nhưng khiến hắn nhíu mày chính là không biết khi nào bên người tiểu muội bị ba bốn cái mình đầy hoa văn thanh niên vây lại, trong đó cầm đầu một cái tóc vàng thanh niên lời lẽ bẩn thỉu phát ra.

"Tiểu mỹ nữ, theo Hoàng Mao ta như thế nào? Đảm bảo về sau ngươi sẽ ăn sung mặc sướng, có nhà có xe, chỉ cần ngươi theo ta, làm của ta đồ chơi liền có thể! Ta sẽ không nuốt lời." Hoàng Mao nhe ra vàng răng, một mặt cười hắc hắc nói.

"Đúng đấy tiểu mỹ nữ, ngươi có biết Hoàng Mao ca là ai? Hắn là Thanh Long Bang nhị đương gia, ở cái này Thiên Hải thị, không có gì là không thể làm được, ngươi quả thật là tổ phần bốc lên khói xanh, bị Hoàng Mao ca nhìn trúng, không biết có bao nhiêu người muốn trở thành Hoàng Mao ca nữ nhân đều không được đâu, còn không mau mau tới, cho Hoàng Mao ca kiểm tra thân thể, nếu như đạt yêu cầu mà nói, Hoàng Mao ca nhất định sẽ cho ngươi một cơ hội." Ở một bên có tiểu đệ phụ họa, làm ra vẻ tựa như là được Hoàng Mao ca coi trọng là của nàng cỡ nào phúc phận mới có được đãi ngộ này.

Diệp Linh bị tình cảnh này cho hoảng sợ, cái này Hoàng Mao nàng cũng có nghe trong trường bạn học nói qua.

Không việc ác nào không làm, lấn nam bá nữ, trộm cắp cướp giật, thậm chí còn nghe nói trong tay người này có qua nhân mạng, chỉ là sau lưng thế lực đủ lớn đem sự việc cho bãi bình.

Không ngờ hôm nay như vậy xui xẻo, người này như thế nào lại ở chỗ này?

"Tiểu mỹ nữ, không cần phải sợ, ca ca rất ôn nhu!" Hoàng Mao trên mặt tươi cười từ đầu đến cuối chút nào không giảm qua. Hắn không nghĩ tới, hôm nay đi làm nhiệm vụ lại gặp phải một cái thủy linh tiểu nữ sinh. Hắn ta có một cái biến thái yêu thích chính là phá thân nữ sinh, để cho nàng mang thai sau đó tặng cho tiểu đệ chơi cái đủ.

Những năm này không biết có bao nhiêu nữ sinh gặp phải hắn độc thủ, một số nữ sinh tâm lý tốt có thể vượt qua cái này khảm, số còn lại người sa đọa, người thì tự tử mà chết.

Nói chung tên này đã biến thái đến cực điểm.

Hoàng Mao nói chuyện, liền dơ ra móng vuốt hướng về bộ ngực của Diệp Linh chộp tới, nội tâm vô cùng kích động.

Diệp Linh lui không thể lui, trước sau đều có người chặn lại, muốn gọi người nhưng lại bị hai tên tiểu đệ uy hiếp, nàng chỉ có thể sợ hãi tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.

Mắt thấy bàn tay của Hoàng Mao sắp chạm vào ngực của đối phương, một cái tràn đầy sát khí thanh âm truyền đến.

"Ngươi đụng nàng thử một chút."

Hoàng Mao động tác ngừng lại, không biết tại vì sao, Hoàng Mao cảm giác như nhập hầm băng, toàn thân rét run, một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân chạy lên não, đem hắn nguyên bản đắc ý nụ cười cho cứng ngắc ở.

Đáng chết! Tại sao ta lại có cảm giác như vậy, nhất định là hôm nay uống nhiều rượu gây ra. Hoàng Mao tự tìm cho mình một cái cớ.

"Ngươi là ai? Còn không mau mau cút mở, nếu không đừng trách chúng ta phế bỏ ngươi!" Vào lúc này, cái kia tiểu đệ lại ra mặt, khí thế hung hăng càn quấy.

Diệp Phong không thèm để ý tên này, chỉ là một cái tiểu lâu la mà thôi, hắn vẫn là không hết quay đầu xem xét, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm Hoàng Mao.

"Ta chỉ cấp cho ngươi một cơ hội, tự mình vả miệng, đối với nàng xin lỗi, nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội!" Diệp Phong lần nữa mở miệng.

Hoàng Mao tức khắc liền tạc.

"Con mẹ nó ngươi là ai a? Dám cùng với lão tử như vậy nói chuyện! Ngươi có phải hay không chán sống?" Hoàng Mao gầm thét, vô cùng tức giận.

Hắn chưa từng bị người coi thường như vậy qua, xưa nay chỉ có hắn đối với người khác ngưu bức hống hống, làm gì có ai sờ hắn râu hùm.

Diệp Phong nheo mắt lại, một cái tát đi qua.

Ba!

Hiện trường đều mộng bức, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.

Hoàng Mao sắc mặt chuyển biến mấy lần, từ hồng biến thành bạch, từ bạch biến thành đen, sau cùng là xanh léc.

"Ta muốn giết ngươi!" Hoàng Mao đột nhiên giận quát, không biết từ khi nào lấy ra một cây dao găm nhào hướng Diệp Phong nơi bụng đâm tới, vẻ mặt vô cùng hung ác.

Diệp Phong có chút hoảng sợ, hắn trước giờ chưa từng gặp qua chuyện này, không ngờ tới, ở trước mặt nhiều người như vậy mà Hoàng Mao cũng dám động thủ, hơn nữa là dùng dao tấn công, đúng là không hề kiêng dè.

Hoàng Mao rõ ràng nhìn thấy Diệp Phong ánh mắt hoảng sợ, vì vậy hắn càng thêm tăng nhanh tốc độ, nhất định phải cho Diệp Phong một nhát.

Nên xuyên chỗ nào mà không chết người đây? Lúc này ở trong đầu của hắn đã tự hỏi, không biết nên ở chỗ nào trên cơ thể của Diệp Phong làm cái động mới tốt. Chủ yếu là không gây ra mạng người đến, đợt này nghe phong thanh không biết ở đâu tới một cái nữ cảnh sát, hung hăng vô cùng, không cùng bọn họ ăn một bộ này, vì lẽ đó cái gì hối lộ tạo quan hệ là không có dùng, gặp ai phạm tội bắt ai. Bởi vậy bọn họ được lão đại căn dặn qua, tạm thời yên ổn một thời gian, một số thói hư tật xấu cũng hơi hơi thu liệm.

Quả thật mới đầu Diệp Phong có chút sợ, nhưng nghĩ đến của mình nghịch thiên bản lĩnh, hắn lại là tự tin lên.

"Tiểu tử, làm anh hùng cứu mỹ nhân là rất tốt, nhưng phải xem người mà ngươi đối mặt là ai!" Hoàng Mao trong lúc nói chuyện, lưỡi dao đã cách bụng Diệp Phong không quá hai xen ti mét. Hoàng Mao trên mặt lộ ra hưng phấn, trong đầu đã liên tưởng đến Diệp Phong ôm bụng kêu thảm thiết âm thanh, cùng với đó là máu tươi phun như nước.

Ba!

Tưởng tượng là mỹ hảo, sự thật là tàn khốc.

Chỉ thấy không biết khi nào một cánh tay đã chế trụ Hoàng Mao cánh tay, làm cho dao găm không cách nào đi vào mảy may, cho dù hắn ta làm như thế nào cũng không có cách di động mảy may.

"Ngươi..."

Hoàng Mao lạnh cả sống lưng.

Đây là cỡ nào lực lượng, người này bàn tay không khác nào kiềm sắt, bắt đến cổ tay hắn đau nhức, đáng sợ hơn là, nhìn đối phương không có chút nào cố hết sức dáng vẻ, vô cùng thông dong.

Bạn đang đọc Cực Hạn Đế Kinh sáng tác bởi phuc95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phuc95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.