Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xiêm Quốc ngang ngược

Tiểu thuyết gốc · 1630 chữ

Thời khắc sinh tử ly biệt, khoé mắt Trần Phong bất chợt cay xè, ôm chặt lấy nàng nói:

“Khả Ngân, muội đừng sợ…!”

Hắn vừa nói xong, bỗng thấy Khả Ngân đôi mắt trợn tròn, đột nhiên đầu ngoẹo đi, trái tim trong lồng ngực ngừng nhịp đập, gục xuống rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Trần Phong cảm nhận toàn thân nàng mềm nhũn như bông, co rúm lại một cục, thực sự là đã chết rồi.

Khoảnh khắc ấy, Thiên Đạo pháp tắc phủ xuống, linh hồn của Khả Ngân chầm chậm thoát ra, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Trần Phong, rồi trong nháy mắt bay thẳng lên trời.

Trần Phong tu luyện sinh tử luân hồi bản nguyên nên đương nhiên hiểu rõ chuyện sinh tử trên đời, cơ mà không biết vì sao giờ phút này trong lòng hắn thấy nhói đau quá!

Một cảm giác mất mát tràn ngập tâm can!

. . .

Nửa ngày sau, Trần Phong lặng lẽ rời khỏi Vương phủ.

Hắn bước đi trong vô định, hoà mình vào trong biển người giữa đất Phong Châu Thành.

Lúc này, trong đầu hắn hiện lên hàng loạt các câu hỏi:

Thế giới này, cái gì là sinh? Cái gì là tử?

Sinh liệu có thực sự là sinh?

Tử liệu có thực sự là tử?

Đứng giữa đường phố, Trần Phong bất ngờ nhắm chặt mắt lại.

Nhưng kỳ lạ thay không một ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Trong tích tắc, thần thức mênh mông của Nguyên Anh Kỳ viên mãn phân chia thành muôn vạn đạo, tản mác ra bốn phương tám hướng.

Trong căn nhà nọ có một đám đông tụ tập, truyền ra những tiếng gào khóc nức nở tang thương.

Trần Phong trông thấy một lão nhân già nua vừa trút hơi thở cuối cùng.

Thiên Đạo phủ xuống!

Linh hồn lão nhân lập tức bị tiếp dẫn vào cõi luân hồi.

Cũng chính vào thời điểm đấy, ở một ngôi nhà khác, hắn lại thấy một đứa nhỏ vừa mới chào đời.

Những người xung quanh vui mừng cười nói, liên tục chúc mừng phụ mẫu của đứa nhỏ.

“Sinh tử luân hồi là đây sao? Chưa đủ…”

Không ngừng lại, thần thức của Trần Phong vẫn tiếp tục quá trình truy cầu sinh tử luân hồi bản nguyên.

Trong một tửu lầu, hắn trông thấy một con heo bị người ta trói chặt bốn chân đè xuống mặt đất, sau đó mấy gã đàn ông sấn đến chọc tiết rồi phanh thây xẻ thịt nó.

Thiên Đạo phủ xuống!

Linh hồn con heo đó cũng giống như con người, bị lực lượng pháp tắc tiếp dẫn vào cõi luân hồi.

Ở một địa điểm khác, hắn lại chứng kiến cảnh một con heo mẹ hạ sinh được bảy chú heo con.

Những sự việc tương tự như vậy trong sát na ngắn ngủi Trần Phong bắt gặp vô số.

Có điều, hắn vẫn chưa thoả mãn, thần thức tiếp tục khuếch tán, không chỉ gói gọn trong phạm vi Phong Châu Thành nữa mà bắt đầu lan ra những địa phương khác.

Trên đường, hắn bắt gặp một cây cổ thụ cạn kiệt sinh lực héo rũ mà chết.

Nhưng ngay dưới gốc đại thụ, từ một hạt mầm nhỏ bé bất chợt nhô lên một mầm cây con.

Cứ như vậy, tinh thần Trần Phong không biết mệt mỏi liên tục quan sát sự biến chuyển của thiên địa vạn vật.

Cho đến nửa ngày sau, bỗng nhiên thân hình Trần Phong chấn động, đôi mắt bất ngờ bật mở.

Hàng vạn tia thần thức đang tứ tán từ khắp mọi ngóc ngách đồng loạt quay trở về dung nhập bản thể.

Ánh mắt Trần Phong sáng tỏ như sao, mỉm cười tự nói với chính bản thân mình:

“Sinh rồi lại tử! Tử rồi lại sinh…! Sinh tử luân hồi là vô thường, nó không chỉ giới hạn quy luật ở cuộc đời của con người mà còn là của vạn vật trên thế gian này. Rốt cuộc ta đã hiểu thế nào là sinh tử luân hồi!”

Ngay khoảnh khắc Trần Phong ngộ ra chân lý ấy, sinh tử luân hồi bản nguyên bất ngờ đột phá, chạm tới cảnh giới chứng đạo mà hắn truy cầu mấy chục năm nay.

Sáu mươi năm nhập phàm, rốt cuộc hắn đã thành công lĩnh ngộ sinh tử luân hồi bản nguyên đến đại thành.

. . .

Thời điểm này, trên bầu trời Lạc Thần Môn đang diễn ra một trận chiến vô cùng căng thẳng.

Lê Chiêu Tân vác cái bụng phệ của mình đối chiến cùng với một nam tử lạ mặt mặc áo bào màu xanh. Đáng chú ý là không ngờ tu vi của đối phương vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.

Vũ khí mà hắn sử dụng là một cây bút thập phần quỷ dị, không rõ cấp bậc thuộc hàng linh bảo nào.

Mỗi lần hắn vung bút viết vào khoảng không, những văn tự đó liền biến hóa thành các đạo công kích sắc bén nhằm vào vị trí yếu hại trên cơ thể Lê Chiêu Tân điểm tới.

Song phương giao tranh rất kịch liệt.

Những tràng âm thanh đùng đoàng như sấm nổ làm rung chuyển trời đất.

Có điều tu vi của Lê Chiêu Tân chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nên chẳng bao lâu đã bị nam tử kia áp đảo, đánh cho lão xây xẩm mặt mày.

Nhìn vào diễn biến này, coi bộ Lê Chiêu Tân sẽ chẳng thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa.

Lê Chiêu Tân tinh thần căng như dây đàn, cảm giác như bị say sóng, đầu quay vòng, vận hết sức bình sinh chém ra một đao rồi thu mình vọt về phía sau.

Nam tử kia cười khẩy, không cho Lê Chiêu Tân có cơ hội thở dốc, đôi tay vũ động cây bút viết lên một chữ:

“Trói!”

Ngay lập tức, hàng văn tự biến thành một tấm lưới nguyên lực, nhằm thẳng vị trí Lê Chiêu Tân vây khốn.

Trong tình huống nguy cấp, Lê Chiêu Tân cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, kế đó song đao hợp nhất cật lực đánh ra một đạo thần thông.

“Phù Vân Tán Tuyết.”

Đao quang trùng trùng điệp điệp giống như một trận mưa tuyết phủ rợp bầu trời.

Hai bên lực lượng va chạm, mặc dù Lê Chiêu Tân ngăn chặn được thế công của đối phương nhưng cũng bị dư chấn phản lại khiến cho lão vô cùng đau đớn, lập tức há miệng ói ra một vốc máu tươi.

Liên tục bị dồn ép, Lê Chiêu Tân tức giận gầm vang thật lớn:

“Chu Thông Lai! Ngươi chớ có bức người quá đáng!”

Nam tử tên Chu Thông Lai ném một cái nhìn khinh thường, cười hô hố bảo:

“Tu sĩ Hóa Thần duy nhất của Văn Lang Quốc đây sao? Quá yếu… Ha ha…”

Lê Chiêu Tân thở phì phò mấy hơi, lên tiếng chất vấn:

“Văn Lang ta và Xiêm Quốc nước sông không phạm nước giếng. Vì sao các hạ lại ngang ngược tìm đến đây sinh sự?”

Giống như Văn Lang, Xiêm Quốc là một quốc gia tu tiên cấp 4 nằm trong sự chưởng quản của Xích Quỷ Quốc. Đôi bên mặc dù không giao hảo nhưng cũng chẳng có hiềm khích gì.

Đột nhiên Chu Thông Lai tấn công Lạc Thần Môn làm cho Lê Chiêu Tân cực kỳ khó hiểu.

Chu Thông Lai gằn giọng cảnh báo:

“Chớ có phí lời vô ích! Ta nói rồi, hôm nay nếu Lạc Thần Môn không giao ra toàn bộ tài nguyên và truyền thừa thì tất cả các ngươi cùng mấy vạn đệ tử chỉ có một con đường chết.”

Lê Chiêu Tân giận tím mặt, chửi rống lên:

“Khốn kiếp! Ngươi rõ ràng là muốn ăn cướp trắng trợn!”

Chu Thông Lai chẳng chút xấu hổ mà còn câng câng nói:

“Vậy thì sao chứ? Trong tu tiên giới mạnh được yếu thua. Văn Lang Quốc chỉ là một nước nhỏ bé, năm mươi năm sau sớm muộn gì cũng bị người khác thâu tóm. Chi bằng đầu nhập vào Xiêm Quốc, ta sẽ đảm bảo cho các ngươi được an toàn.”

Nghe xong, Lê Chiêu Tân sửng sốt đoán ra mưu đồ thực sự của đối phương.

Hóa ra Xiêm Quốc muốn tranh thủ thời cơ vơ vét của cải và sẵn tiện kìm hãm sự phát triển các quốc gia tu tiên cấp 4. Như vậy bọn họ sẽ càng có lợi thế trong việc tranh giành một suất thăng hạng trong kỳ đại hội sắp tới.

Ngày nay, Lạc Thần Môn là đệ nhất tông môn tu tiên Văn Lang Quốc. Chỉ cần Lạc Thần Môn sụp đổ thì Văn Lang sẽ lâm vào tình trạng tan đàn xẻ nghé, coi như mất đi tư cách tham gia tranh đoạt khí vận.

Nhìn thấu âm mưu độc địa của đối phương, Lê Chiêu Tân giận run người, toàn thân phát ra nộ hỏa:

“Sĩ khả sát bất khả nhục! Tu sĩ Văn Lang Quốc chúng ta há lại sợ một trận chiến hay sao?”

Sắc mặt Chu Thông Lai trầm xuống, quát:

“Đúng là một kẻ cứng đầu! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

Nói đoạn, thân hình hắn hóa thành một tia chớp bạc, thần bút trên tay loang loáng viết ra ba chữ.

Sát!

Sát!

Sát!

. . .

Tác giả: Chân thành cảm ơn đạo hữu vu916 đã gửi đề cử và ủng hộ TLT!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.