Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Nhi

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Phía bên dưới mặt đất, chưởng môn Võ Văn Đông cùng chư vị trưởng lão đồng loạt ngẩng đầu quan khán trận chiến.

Nghe cuộc đối thoại trên không, trong ánh mắt mỗi người đều toát lên vẻ kinh hãi và lo lắng tột bậc.

Một vị Nguyên Anh trưởng lão hoảng hốt nói:

“Chưởng môn, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chỉ sợ là Tân tiền bối không kiên trì được bao lâu nữa.”

Hồ Thắng trưởng lão ngữ khí tức giận nói:

“Mẹ kiếp! Cái đám tu sĩ Xiêm Quốc thật quá ngang ngược! Nếu lão tổ còn tại thế, cấp cho bọn chúng thêm mấy lá gan cũng chẳng dám bén mảng Lạc Thần Môn huênh hoang như thế đâu.”

Một vị trưởng lão khác nói chen vào:

“Bên trong Xiêm Quốc ngoài Chu Thông Lai còn có một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ khác tên là Thống Bâng. Nghe đồn người này cực kỳ khát máu, thủ đoạn tàn độc vô tình, giết người như ngóe. Nếu như hắn cũng đang có mặt ở đây thì Văn Lang ta nguy mất.”

Lại có thêm một vị trưởng lão khác bất bình lên tiếng:

“Chưởng môn! Việc này thượng quốc Xích Quỷ không có ý kiến gì sao?”

Chưởng môn Võ Văn Đông buông tiếng cảm thán:

“Haizz… Những vấn đề xung đột của hạ quốc, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích thượng quốc thì bọn họ sẽ chẳng thèm quản đến đâu.”

Thấy trận đánh trên bầu trời ngày một kịch liệt, lão già Tôn La sốt ruột đề nghị:

“Chư vị đạo hữu! Hay là chúng ta cùng nhau tiến lên giúp đỡ cho Tân tiền bối.”

Chưởng môn Võ Văn Đông xua tay nói:

“Mọi người chớ hoảng loạn! Để xem tình hình thế nào rồi hãy quyết định. Ta đã thông tri cho Trần Phong thiếu chủ. Đợi hắn trở về thì nguy cơ hiện tại nhất định sẽ được hóa giải.”

Vừa nghe đến cái tên Trần Phong, thái độ của Tôn La lập tức biến hóa.

Năm xưa khi còn là trưởng lão Bạch Xà Cốc, hai lần Tôn La kéo đến Lạc Thần Môn quấy phá đều bị Trần Phong đứng ra ngăn cản.

Theo cái lý đó, chỉ cần Trần Phong có mặt ở đây, nói không chừng có thể xoay chuyển cục diện.

Tôn La từng trải nghiệm qua cảm giác sống đi chết lại trong tay Trần Phong nên hiểu rõ bản lĩnh phi thường của hắn.

Cơ mà các vị trưởng lão mới gia nhập thì lại rất ngạc nhiên:

“Trần Phong chỉ là Nguyên Anh Kỳ? Chẳng lẽ hắn có bản lĩnh chiến thắng Hóa Thần trung kỳ sao?”

. . .

Phong Châu Thành.

Sau khi đạt thành tựu sinh tử luân hồi bản nguyên, đôi chân Trần Phong chầm chậm di chuyển.

Bước một bước…

Những nếp nhăn trên gương mặt hoàn toàn biến mất.

Bước hai bước…

Mái tóc bạc trắng biến thành màu đen.

Bước ba bước…

Khí tức trên người hắn thay đổi triệt để, giống như là cải lão hoàn đồng, không còn trong hình hài của một lão nhân già nua mà đã quay trở lại diện mạo chân thực hoàn mỹ của mình.

Sáu mươi năm hóa phàm chính thức kết thúc!

Trong sáu mươi năm này, thành tựu mà Trần Phong đạt được vô cùng to lớn, có hai đạo bản nguyên đại thành, bao gồm sinh tử luân hồi bản nguyên và nhân quả bản nguyên.

Ngoài ra trong cơ thể hắn lúc này tồn tại một tia thời gian bản nguyên cực kỳ trân quý. Có điều, thời gian bản nguyên thuộc tứ đại chí cao pháp tắc cho nên muốn đại thành e rằng còn lắm gian truân.

Kết hợp với năm loại ngũ hành bản nguyên kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, như vậy Trần Phong đang sở hữu đến tám loại bản nguyên, năm thực, ba hư.

Kết quả mĩ mãn như vậy đương nhiên là Trần Phong rất hài lòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, thầm nhủ:

“Ta nên quay trở về Lạc Thần Môn thôi! Không biết mọi người trong môn hiện nay thế nào rồi?”

Đúng lúc Trần Phong sắp sửa thi triển Phong Quyển Tàn Vân rời đi thì bỗng nhiên bên tai vang lên một tràng pháo tay xen lẫn âm thanh non nớt của trẻ thơ:

“A hi hi! Hay quá, hay quá… Ca ca biểu diễn lại một lần cho ta coi được không?”

Trần Phong định thần nhìn lại, phát hiện ngay trước mắt là một bé gái nhỏ nhắn tuổi chừng lên ba, lên bốn. Cô bé có gương mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn, hàng mi dài cong vút, nước da trắng trẻo, chân đi hài đỏ, trên đầu cột hai chỏm tóc trông cực kỳ đáng yêu.

Ánh mắt cô bé chằm chằm nhìn về phía Trần Phong, rõ ràng mấy câu nói vừa rồi là dành cho hắn.

Trần Phong cảm thấy rất đỗi kinh ngạc. Bởi vì hắn vốn đang trong trạng thái ẩn thân, phàm nhân sẽ không thể nhìn thấy. Cho dù là tu sĩ, nếu tu vi chưa đến Hóa Thần Kỳ tuyệt đối không nhìn ra chân tướng.

Trần Phong chỉ ngón tay vào mình, thử xác minh lại:

“Tiểu muội muội! Muội đang nói chuyện với ta sao?”

Cô bé cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền hai bên má vô cùng dễ thương:

“Ca ca vừa rồi biến từ già thành trẻ như thế nào vậy? Có thể dạy cho ta được không? Hi hi…”

Nghe cô bé xác nhận, Trần Phong nghi hoặc vội vàng phóng thần thức thăm dò.

Thật kỳ quái!

Cô bé này không có linh lực dao động, rõ ràng chỉ là một phàm nhân. Hắn tiếp tục kiểm tra thêm ba bốn bận vẫn chỉ có một kết quả như vậy.

Trần Phong vô cùng hiếu kỳ bèn cất bước lại gần hỏi:

“Tiểu muội muội tên gì? Nhà ở đâu vậy?”

Cô bé hồn nhiên đáp:

“Nhà của ta ở xa nơi này lắm! Ta đi cùng với ông nội đến đây, nhưng ông nội không biết đã bỏ đi đâu mất rồi.”

Trần Phong lại hỏi tiếp:

“Tiểu muội muội năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cô bé xòe bàn tay ra đếm đếm, lát sau ngẩng đầu đáp:

“Năm nay ta bốn tuổi!”

Ngừng một nhịp, cô bé bỗng chạy lại níu áo Trần Phong nói:

“Ca ca dắt muội đi tìm ông nội được không?”

Ngẫm nghĩ một chút, Trần Phong thấy không có việc gì quan trọng cần phải xử lý gấp bèn gật đầu đáp ứng:

“Được rồi, ta đưa muội đi tìm ông nội.”

Cô bé nhoẻn miệng cười, vỗ tay nói:

“Hi hi..! Ca ca thật tốt!”

Nghe tiếng cười nói trong trẻo của cô bé, Trần Phong xoa đầu hỏi:

“Muội còn chưa nói cho ta biết tên muội là gì?”

Cô bé chu mỏ đáp:

“Ông nội vẫn thường hay gọi muội là Băng Nhi.”

Trần Phong tấm tắc khen:

“Ồ! Hoá ra là Băng Nhi à! Cái tên này rất hay!”

Băng Nhi tròn xoe mắt hỏi ngược lại:

“Thế còn tên của ca ca?”

Trần Phong vui vẻ nói:

“Ca ca là Trần Phong.”

“Trần Phong… Trần Phong…” Băng Nhi lẩm bẩm trong miệng tên của hắn rồi chớp chớp đôi mắt, thốt lên:

“Chà! Tên ca ca nghe cũng rất hay à nha!”

Trần Phong bật cười ha hả.

Cô bé Băng Nhi này chẳng những khả ái đáng yêu mà lại cực kỳ thông minh lanh lợi, khiến cho con người ta vừa gặp liền cảm thấy yêu thích.

Còn lý do vì sao cô bé có khả năng nhìn thấy mình nhất thời hắn không thể lý giải, chỉ đành tạm thời đem nghi vấn bỏ qua một bên.

Thu lại khí tức ẩn tàng, Trần Phong cùng cô bé lên đường tìm ông nội.

Đi một đoạn, chợt ánh mắt Băng Nhi chăm chú dán vào một sạp nhỏ ven đường, trên quầy hàng bày trí những cây tò he đủ loại màu sắc, hình dạng.

Trần Phong để ý thấy vậy cười bảo:

“Thế nào? Có thích không?”

Băng Nhi gật đầu lia lịa đáp:

“Thích lắm! Thích lắm!”

Trần Phong mỉm cười, đoạn tiến đến hỏi chủ quầy, sau đó chọn mua lấy mấy cây đưa cho cô bé.

“Ca ca tặng cho muội.”

Băng Nhi cười tít mắt, sung sướng nhảy cẫng lên:

“Hi hi… Cám ơn Trần Phong ca ca!”

Cầm đống đồ chơi trên tay, Băng Nhi tỏ vẻ vô cùng thích thú, đưa lên miệng thổi “to te” mấy tiếng, kéo theo đó là tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.

Hai người đến gần cuối con đường, bỗng Băng Nhi chỉ tay về phía trước, reo lên:

“A! Ông nội của muội ngồi ở đó kìa…”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 284

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.