Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Dạo Phố Với Gia Đình.

Tiểu thuyết gốc · 3364 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 27: Đi Dạo Phố Với Gia Đình.

....................

Sau khi dùng bữa tráng miệng xong thì lúc này, mẹ của Ngô Hắc Hoàn liền nói với cậu:

- Hắc Hoàn, con cùng với mẹ đi xem ba con làm việc xong chưa đi!

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền lắc đầu đáp:

- Không được đâu mẹ, dù sao thì ba đang giải quyết công việc, chúng ta cũng không nên làm phiền đâu.

Nguyễn Hân nghe vậy thì cũng thấy có cái lý ở đó, nên cũng vui vẻ đáp:

- Ừ, có vẻ là mẹ hơi quá nóng vội rồi. Có lẽ nên chờ tới khi ba con giải quyết công việc sau rồi đi luôn cũng được.

Sau đó, Nguyễn Hân nói tiếp:

- Hắc Hoàn này, hay là con tới chỗ của ông bà nội chơi đi! Khi nào ba con làm việc xong thì mẹ sẽ tới tìm con.

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền gật đầu bảo vâng, sau đó thì liền chạy tới chỗ ông bà của cậu.

Vừa tới nơi thì ông nội thấy cậu thì liền vui mừng nói:

- Hắc Hoàn, cuối cùng cháu cũng về nhà rồi.

Hắc Hoàn liền nhanh chóng đáp một câu chào hỏi:

- Lâu rồi chưa gặp ông, mà dạo gần đây ông bà có khỏe không ạ?

Ông cậu liền đáp:

- Hiện giờ cả hai vẫn còn khỏe.

Sau đó, hai ông cháu trò chuyện say sưa quên hết trời đất. Nửa tiếng sau, Ngô Cao Đoàn cùng với vợ hắn bước vào kêu cậu đi, nhân tiện thì cũng rủ ba mẹ của hắn nhưng bị từ chối vì họ còn phải nghiên cứu quan sát những giống cây cảnh đang trồng.

Lúc này, Cao Đoàn liền nói:

- Vậy thì con đi đây!

Ông nội của Hắc Hoàn liền đáp:

- Tụi con đi chơi vui vẻ nhé!

Thế là sau đó, cả một gia đình nhỏ ba người... à không, là bốn người liền đi lên xe ngựa ngồi. Lúc này, tên đánh xe nói:

- Vậy thì tôi liền lái xe ngựa đây.

Báo xong, hắn liền quất dây vào mông hai chú ngựa, hai chú ngựa khi nhận được lệnh thì liền nhanh chóng di chuyển. Lúc này là đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời đã đang dần chuyển sang màu cam, điều này làm cho bầu trời cũng dần biến chuyển theo ánh nắng. Hiện giờ chiếc xe ngựa đang lộc cộc chạy tới một tiệm ăn gần đó.

Tới tiệm ăn nổi tiếng, thì chiếc xe ngựa liền dừng lại, người đi xuống từ xe ngựa đầu tiên chính là Ngô Cao Đoàn, tiếp theo là Ngô Hắc Hoàn và cuối cùng là Nguyễn Hân.

Vừa đến nơi thì cả ba người bọn họ đều tiến vào trong tiệm. Lúc này một tên phục vụ quán thấy họ thì liền nhanh chóng báo cho chủ tiệm. Tên chủ tiệm nghe vậy thì liền nhanh chóng ra đón tiếp. Lúc này hắn làm một bộ dạng hồ hởi nói:

- Chào ngài bá tước, không biết ngọn gió nào đã đưa ngài tới đây vậy?

Cao Đoàn liền lạnh giọng đáp:

- Bớt nói nhiều lại! Việc ngươi cần làm bây giờ là sắp xếp một chỗ ngồi cho ba... bốn người chúng ta là được!

Tên chủ tiệm liền đáp:

- Vâng, tôi sẽ cho người chuẩn bị liền ngay.

Nói xong, tên chủ tiệm liền nhanh chóng ra lệnh cho đám phục vụ chuẩn bị bàn. Xong xuôi thì một tên phục vụ tiến đến Cao Đoàn ngỏ lời mời:

- Thưa ngài bá tước, bàn đã chuẩn bị xong. Mời ngài tiến đến dùng bữa ạ!

Sau đó, tên phục vụ dẫn gia đình ba... bốn người đi đến cái bàn đã được dọn sẵn ra đó. Ngồi vào bàn xong xuôi, thì ngay lập tức tên bồi bàn tiến lại và đưa một tờ giấy có danh sách các món ăn và mời:

- Thưa ngài bá tước, phu nhân và thiếu gia, các ngài xem danh sách món ăn và gọi món đi ạ!

Cao Đoàn liền cầm lấy tờ thực đơn đó và xem xét, sau đó đưa cho Nguyễn Hân nói:

- Em xem thực đơn rồi chọn món ăn đi!

Nguyễn Hân liền cầm lấy tờ thực đơn và liền nhanh chóng chọn món ăn, sau đó đưa cho Hắc Hoàn rồi nói:

- Này Hắc Hoàn, con còn nhỏ nên chỉ được chọn những suất ăn dành cho trẻ em thôi đấy!

Ngô Hắc Hoàn nghe vậy thì liền muốn tối sầm mặt mày lại, lúc này cậu liền muốn cảm thán với mẹ câu một câu nhưng không thể được. Dù sao thì thân phận của cậu vẫn là một đứa nhóc còn thì đòi phản bác kiểu gì khi mà lông vẫn chưa mọc? Thế là cậu cũng liền ngậm ngùi chọn một khẩu phần ăn dành cho con nít mà thôi.

Thế là, cả hai vợ chồng chọn những món ăn yêu thích, còn của Hắc Hoàn thì là suất ăn dành cho trẻ em. Tên bồi bàn nghe xong thì liền đi tới trước cửa phòng bếp và nói với một tên khác, tên kia nghe xong thì liền đưa một ngón tay cái và liền chạy vào trong phòng bếp.

Một lát sau, thì một tên phục vụ đem những món ăn lại rồi đặt lên bàn và lịch sự nói:

- Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.

Nói xong, tên phục vụ bàn thì định liền rời khỏi, lúc này Ngô Cao Đoàn liền ngoắt tay lại rồi nói:

- À quên nữa, ngươi hãy đem cho ta một chai rượu vang lại đây!

Tên bồi bàn liền gật đầu đáp:

- Vâng, ngài chờ một lát! Để tôi đem lại cho ngài liền ngay.

Sau đó, tên bồi bàn quay lại, tên tay hắn có một cái khay bao gồm một chai rượu vang và hai cái ly thủy tinh. Cao Đoàn thấy vậy thì liền nói:

- Mà ngươi dẹp bớt một cái ly đi! Dù sao thì vợ của ta hiện tại đang mang thai, cho nên không thể uống rượu được.

Tên bồi bàn nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì đặc một chai rượu vang và một cái ly xuống dưới mặt bàn trước mặt Cao Đoàn rồi liền nhanh chóng rời đi. Để lại một khoảng không gian riêng tư cho gia đình.

Sau bữa ăn, sau khi tính tiền xong thì cả nhà cùng đi tới xe ngựa thì thấy sắc trời lúc này đã tối đen. Thế là ngoài phố người ta liền thắp lên những ngọn đuốc hoặc những cây đèn dầu, và chính những ánh đèn đó cũng mang cho Hắc Hoàn một cảm giác mờ ảo.

Lúc này, trên đường vẫn còn đông người di chuyển. Dân số lúc này trong lãnh địa đã lên tới hơn hai mươi ngàn dân. Tăng khoảng năm ngàn dân so với lúc đầu. Về sự phân bố dân số thì thành trấn Hải Đông là mười ngàn, làng ngụ cư thì khoảng chưa tới năm ngàn, làng chài thì khoảng một ngàn, còn khoảng hơn bốn ngàn người còn lại thì sống ở nông thôn.

Nhưng dân số như vậy cũng là quá ít so với hai mươi lăm triệu dân, nhưng cũng phải chịu thôi vì đây là vùng đất mới khai hoang được nửa thế kỷ, với lại đất đai không có nhiều nên cũng khó hút dân. Phải có một vùng đất màu mỡ như đồng bằng ở phía Nam đất nước thì mới có nhiều dân được.

Lúc này, xuyên qua đoàn người trên con phố. Cả nhà trên chiếc xe ngựa đang nhìn ngắm cảnh đoàn người cùng những ngôi nhà quanh đây. Nhà ở đây thì đa số được làm bằng gỗ vì chả có ai đủ tiền để xây nhà gạch cả. Hắc Hoàn thấy thế thì liền nhận ra thị trường béo bở này, nếu mở rộng và nâng cấp xưởng gốm để có thể sản xuất ra gạch và bán đi để cho người dân xây nhà thì sẽ thu được món lời kếch sù đây.

Lúc này, Nguyễn Hân thấy biểu hiện có phần tham lam xen lẫn sự khác thường của con mình so với thường ngày thì liền lo lắng, thế là thắc mắc hỏi:

- Này Hắc Hoàn, con làm sao thế?

Hắc Hoàn nghe thấy thì liền chợt tỉnh mộng. Thế là cậu liền nhanh chóng nói với mẹ cậu mà không giấu giếm:

- Không có gì đâu, chỉ là con đang nhìn thấy lợi nhuận ở đây thôi.

Nguyễn Hân nghe vậy thì trong não mình cũng tràn đầy dấu hỏi, Hắc Hoàn thấy thế liền giải thích:

- Mẹ nhìn những căn nhà gỗ ở trong thành trấn này đi! Tại sao họ lại không xây nhà tường gạch như mình? Đó không phải là do họ không đủ tiền để xây nhà gạch, mà là do ở đây hầu như chả có một cơ sở sản xuất gạch nào đủ lớn để mà đáp ứng nổi nhu cầu ở nơi này.

Nguyễn Hân nghe vậy thì liền nhận ra vấn đề giải quyết:

- Vậy gần đây con xây xưởng gốm là vì mục đích này?

Hắc Hoàn liền gật đầu đáp:

- Không chỉ vậy thôi đâu mẹ. Cái xưởng gốm này còn sản xuất những món đồ khác với giá bình dân, đều này sẽ thu hút được nhiều người đến mua hàng, cộng với một thị trường bị bỏ quên này, con tin chắc chỉ riêng trong lãnh địa này sẽ thu được một hời không nhỏ.

Cậu nói xong thì thấy Nguyễn Hân vẫn đang tiêu hóa những gì cậu nói. Để chủ đề dễ dàng hơn, cậu quay sang Cao Đoàn đề nghị:

- Ba à, ba có thể cho giảm tô thuế một chút được không? Dù sao thì thuế thu nhập cũng quá cao đi! Nếu giảm thuê thì điều này sẽ làm cho bọn họ có một cuộc sống thoải mái hơn nhiều.

Cao Đoàn nghe vậy thì liền cười một tiếng xoa đầu cậu và nói:

- Tuy con có lòng tốt, nhưng hiện giờ vẫn chưa được con ạ. Dù sao thì ta còn phải nuôi năm ngàn binh lính và đám hiệp sĩ nữa. Nếu giảm thuế thì sẽ khiến cho họ bất bình mất.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng hơi tiếc. Nhưng cũng chịu thôi, dù sao thì cậu cũng thừa biết đây là thời đại phong kiến, nên thuế má như vậy rất chi là bình thường. Nếu giảm thuế thì cũng tốt nhưng dễ gì, một là phải nuôi đám lính và bọn quý tộc dưới quyền, hai là người ta đang sống sung sướng tự nhiên bắt buộc phải sống trong khổ cực thì mấy ai chịu, có khi nó cho người thủ tiêu khi mới nghe một ai đó hốt câu đề nghị giảm thuế luôn đấy.

Nếu như giảm thuế là một điều không thể thì cũng có một cách khác, đó chính là tìm cách tăng năng suất lao động để kiếm được nhiều tiền hơn. Để tiến hành được cách đó thì cũng phải khuyến khích phát triển thương nghiệp, nhưng với điều kiện đường sá như thế này thì có lẽ còn lâu.

Lúc này suy nghĩ nhiều quá cũng làm cho Hắc Hoàn cũng thấy ngán ngẩm, khi mà chỉ củng cố mỗi lực lượng của bản thân thôi là đã thấy có đủ thứ chuyện để lo rồi, kiểu này chắc cũng chả sống thọ nổi mất.

Hiện giờ, chiếc xe ngựa đã đi đến khu vực đông đúc nhất ở thành trấn Hải Đông, ở đây đúng là đông nghịt người, thỉnh thoảng có vài người sử dụng xe đạp. Xe đạp lúc này đã có dây sên, tuy dây sên hơi khó làm một chút nhưng nếu quen tay thì cũng làm nhanh.

Có đều là không có nhớt khiến cho dây sên chỉ sử dụng được hai tuần, còn nếu thoa dầu thì lên được hai tháng, sau khoảng thời gian đó thì họ lại phải tới cửa tiệm để thay dây sên mới.

Tuy mặc dù cái xe đạp này tuy có hơi pha kè, nhưng nó đã là một phương tiện di chuyển tiện lợi nhất ở đây. Có nó, người ta có thể di chuyển từ địa điểm này sang địa điểm khác mà chỉ mất một nửa khoảng thời gian so với việc phải cực khổ cuốc bộ. Với lại nó cũng là một phương tiện phù hợp với bình dân khi mà không phải ai cũng đủ tiền để đi xe ngựa.

Lúc này, chiếc xe ngựa vẫn lộc cộc đi trên đường phố, dọc đường thỉnh thoảng Hắc Hoàn cũng xin ba mẹ cậu cho xuống dưới để mua vài cái bánh kẹo để ăn dọc đường. Những cái bánh kẹo này vị ngon dở đều có đủ, thậm chí Hắc Hoàn còn mua dư bài bịch để dành cho Stella nữa.

Cuối cùng thì chiếc xe ngựa cũng về tới lâu đài. Cánh cổng lúc này được hai tên lính canh mở ra, chiếc xe ngựa liền tiến vào và cánh cổng được đóng lại.

Đến nơi, cả nhà đều xuống xe. Còn Hắc Hoàn thì ngay lập tức cầm lấy bịch bánh chạy vào trong nhà mặc kệ sự nghi vấn của ba mẹ cậu.

Vừa đi vừa cầm lấy mấy cái bịch bánh, Hắc Hoàn chạy tới phòng ngủ của Stella. Lúc này, cậu liền lấy tay gõ cửa.

Nghe thấy tiếng rõ cửa, Stella liền hỏi:

- Ai đang rõ cửa đấy?

Hắc Hoàn liền đáp:

- Chị Stella, là em đây.

Stella nghe vậy thì liền mở cửa, sau đó thì hỏi cậu với bộ dạng buồn ngủ:

- Có chuyện gì vậy thiếu gia?

Stella liền mở cửa thì Hắc Hoàn nhìn thấy cô hầu gái hiện giờ đang trong một bộ đồ ngủ, thấy một bộ dạng khác của Stella, điều này khiến cho cậu cảm thấy mới lạ vô cùng.

Stella thấy trên tay cậu cầm cái gì đó thì liền hỏi:

- Thiếu gia à, cậu đang cầm gì trong tay vậy?

Hắc Hoàn liền tỉnh mộng, sau đó thì tự ổn định bản thân:

"Không được, dù sao thì Stella vẫn còn đang trong độ tuổi vị thành niên. Dù sao thì mình đây cũng thích các cô gái trưởng thành hơn, cứ như vậy thì sẽ không ổn mất."

Dù sao thì ở kiếp trước, Hắc Hoàn điều biết ở Việt Nam nếu vi phạm luật liên quan đến trẻ vị thành niên thì nhẹ nhất là ba năm, cùng lắm thì chỉ là chung thân mà thôi. Nên dù không phải là do pháp luật, mà là do lương tâm cũng khiến cho cậu không được phép có một suy nghĩ sai trái như vậy.

Lúc này, cậu không nói không rằng gì mà đưa cho Stella một cái bịch giấy còn ấm. Stella thấy thành ý xen lẫn sự xấu hổ của cậu thì cô gái cảm thấy vui trong lòng khi mà vị thiếu gia này vẫn dành sự quan tâm với bản thân cô hầu gái như vậy.

Stella cầm lấy và mở ra thì liền nhìn thấy trong bịch còn những cái bánh nóng thổi. Thế là cô gái trẻ liền vui vẻ nhận lấy:

- Cảm ơn cậu nhé, thiếu gia!

Hắc Hoàn ngay sau khi nhận được một lời cảm ơn từ Stella thì liền có hơi cảm thấy ngượng ngùng. Để bớt ngượng ngùng thì cậu liền lấy tay gãi gãi một bên gò má rồi nói:

- À thì, không phải là do em có ý gì với chị đâu. Là do em thấy ngoài đường người ta có bán nên mới sẵn tiện mua cho chị thôi đó mà.

Stella tuy biết vị thiếu gia nhà mình đây rõ ràng là đang nói xạo rõ ràng, nhưng cô gái này vẫn hiểu rằng vị thiếu gia này đang muốn giữ thể diện. Thế là cô hầu gái liền cảm tạ lần nữa:

- Cảm ơn thiếu gia nhiều!

Hắc Hoàn liền nhận thấy cứ thế này thì chả ổn cho cái cảm xúc muốn ngồi tù bóc ba cuốn lịch này chút nào. Thế là cậu liền nhanh chóng bịa đại ra một lý do nào đó:

- Chị Stela à, dù sao thì ba mẹ em đang làm cái gì đó. Cho nên em phải đi phụ giúp hai người họ rồi.

Sau đó, cậu nói tiếp:

- Vậy em đi liền đây!

Nói xong, Hắc Hoàn liền ngay lập tức chạy rất nhanh để rời khỏi đây. Stella lúc này thì liền cảm thẩy thích thú, sau đó thì liền ôm lấy bịch bánh vẫn còn vương hơi ấm và biểu cảm nói:

- Cậu đấy thiếu gia. Cậu vẫn cỏn nhỏ nhưng đã hành động thì chả khác gì một người trưởng thành, kiểu này tôi đổ vì cậu mất.

Lúc này, Stella liền đóng cửa phòng lại và ngồi thưởng thức số bánh mà cậu đưa, sau đó thì đi ngủ.

....................

Sáng hôm sau, sau khi nằm ngủ thẳng cẳng nằm trên chiếc giường êm ái này thì cũng vừa mới thức dậy. Tuy thói quen vào mỗi buổi sáng là dành khoảng một tiếng để tập luyện nhưng hôm nay cậu lại lười không muốn tập luyện cái gì hết. Đối với Hắc Hoàn hiện giờ thì ngủ nướng mới là chân lý, còn lại thì không quan trọng.

Thế nhưng, đời không như là mơ, cậu muốn ngủ cũng chả được bởi vì cậu đã bị Cao Đoàn lôi ra sân luyện tập mất rồi.

Lúc này, Cao Đoàn đưa cho cậu một cây thanh kiếm gỗ và nói:

- Hắc Hoàn, con cầm lấy thanh kiếm gỗ và tấn công đi!

Hắc Hoàn lúc này vẫn còn đang ngái ngủ, dù sao thì mọi việc lại xảy ra nhanh như vậy cũng không khiến cho cậu tỉnh ngủ ngay tắp lự được. Cao Đoàn thấy thế thì liền bảo:

- Thôi! Con đi rửa mặt cho tỉnh táo đi! Rồi sau đó quay lại đây tập luyện tiếp!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ ba, ngày 16/11/2021.)

Kỷ niệm 39 năm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11/1982-20/11/2021.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).

Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).

Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).

Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.

Chương 19: Thành Lập Công Ty Bán Đồ Thủ Công Nghiệp Và Công Xưởng Sản Xuất Tập Trung.

Chương 20: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Một).

Chương 21: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Hai).

Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.

Chương 23: Xe Đạp Tung Tăng Khắp Phố.

Chương 24: Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.

Chương 25: Tuyển Người Và Trở Về Thăm Nhà.

Chương 26: Trở Về Nhà.

Chương 27: Đi Dạo Phố Với Gia Đình.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.