Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Kiếm Gỗ Và Trở Về Làng Đặt Tên.

Tiểu thuyết gốc · 3473 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 28: Đấu Kiếm Gỗ Và Trở Về Làng Đặt Tên.

....................

- Hây! Hừ!

Âm thanh phát ra này xuất phát từ chính cái miệng của Ngô Hắc Hoàn khi mà cậu dùng thanh kiếm gỗ đó tấn công Ngô Cao Đoàn. Tiếng của hai thanh kiếm gỗ va mạnh vào nhau khiến cho những thanh âm vang lên những tiếng cộc cộc thật là bắt tai.

Nắm chắc thanh kiếm gỗ ấy trong tay, Hắc Hoàn đang tung những chiêu thức mà bản thân đã học được trong lúc tập luyện với Diva ở một khoảng thời gian trước đây. Với những đường kiếm của ấy, Hắc Hoàn cứ thế liên tiếp tấn công dồn dập vào người Ngô Cao Đoàn khiến cho hắn phải chống đỡ liên tục mà không có một khoảng thời gian nghỉ ngơi.

À, không có khoảng thời gian nghỉ ngơi thôi chứ vẫn dư sức phản công. Thế là, khi đã phòng thủ chán chê rồi thì Cao Đoàn lại lỡ tay phản công một phát khiến cho Hắc Hoàn như muốn nằm lăn lốc vài vòng trên mặt đất.

Như vậy thì cũng rõ ràng một điều rằng, cậu vẫn không đủ sức để cứng đối cứng đấu với người lớn.

Mặc dù bị đòn phản công của Ngô Cao Đoàn làm cho bật ngửa, nhưng cậu vẫn cầm lấy thanh kiếm gỗ tiến lên tấn công. Lúc này trong đầu cậu nghĩ:

"Bị đau thì chắc cũng chả sao đâu, Dù sao thì cũng có thuật trị thương mà, tiến lên lấy kinh nghiệm là chính thôi."

Thế là cậu liền lao lên đánh tiếp. Mặc dù cơ tay như muốn bị bong gân cả ra, nhưng cậu vẫn cố gắng lao lên. Quyết tâm là vậy, nhưng thực thiện được điều mình mong muốn như ý niệm của bản thân hay không là cả một vấn đề cần phải giải quyết. Và thế là, mười lần lao lên tấn công là mười lần thất bại liên tiếp, chả có cái gì gọi là một chiêu đánh trúng danh dự cả, thua nhục cả mặt.

Bây giờ, cả người Hắc Hoàn bây giờ điều cảm thấy đau nhức. Phải nói rằng tuy thanh kiếm gỗ có lực sát thương thấp, nhưng đối với cơ thể của cậu thì khi bị trúng đòn sẽ đau đến thấu tận xương tủy. Đó chính là lí do tại sao mà trong các cuộc thi thể thao cũng như tập luyện những bộ môn liên quan đến kiếm, người ta lại mặc một bộ đồ bảo vệ kín mít từ đầu đến chân để đề phòng những chấn thương không mong muốn, dẫn đến ảnh hưởng tới lịch trình của các vận động viên.

Lúc này, Cao Đoàn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đứa con trai thì tuy có một chút thương xót, nhưng cũng hài lòng vì đứa con trai này có một sự tiến bộ rất lớn, không còn là một đứa yếu đuối bị tai nạn trước đây.

Bây giờ, Cao Đoàn liền quyết định:

- Buổi tập hôm nay kết thúc!

Sau đó nhận xét:

- Hắc Hoàn! So với lần trước con tiến bộ lắm. Về sức lực thì không tính vì con còn nhỏ tuổi. Nhưng nếu xét về kinh nghiệm thực chiến thì con vẫn còn thiếu, cái đó thì phải khi nào con tham gia một trận chiến thật sự thì mới đạt được.

Rồi quay sang một tên quản gia bên cạnh nói:

- Ngươi mau gọi một tên y thuật sư lại đây cho ta!

Tên quản gia liền đáp:

- Vâng, tôi sẽ đi liền ngay.

Nói xong, tên quản gia liền nhanh chóng chạy đi tìm người trị thương cho Hắc Hoàn.

Sau khi được phục hồi thì không còn cảm giác đau nhức nữa, Hắc Hoàn cảm thấy bản thân có thể chạy nhảy ngay lúc này liền vậy.

Lúc này, Cao Đoàn nói tiếp:

- Ba phải đi làm việc liền ngay. Con thì đến chơi với mẹ hoặc ông bà đi!

Hắc Hoàn gật đầu mà không nói gì. Cao Đoàn liền nhanh chóng đi tới phòng làm việc của hắn.

Giờ thì Hắc Hoàn cũng ngáp ngắn ngáp dài không biết làm gì đây .Còn đến chỗ người thân thì không biết làm gì. Dù sao thì cậu cũng không thể cứ ngồi yên một chỗ tự kỷ được.

Lúc này, cậu liền ngáp dài một cái rồi cảm thán:

- Hầy! Ở đây không có phương tiện giải trí đa dạng như là ở Trái Đất, cho nên mỗi khi không có gì làm thì mình lại như một thằng tự kỷ thích chơi một mình vậy. Như vậy thì không ổn chút nào.

Lúc này thì cậu đang suy nghĩ rằng có lẽ bản thân nên làm một món trò chơi gì đó rồi phổ biến nó ra bên ngoài. Về vấn đề lợi nhuận thì chắc là sẽ thu lợi được ngay được từ lúc đầu, một khoảng thời gian sau đó thì thị trường đã bị bão hòa rồi, với lại còn bị những tên khác làm những mặt hàng tương tự nên vốn thu vào sẽ không còn nhiều như trước, thậm chí có khi là bị lỗ vốn nữa.

Như vậy thì muốn làm ra một món đồ chơi gì đó và tung ra ngoài thị trường, thì một là đánh nhanh thắng nhanh, chiếm lĩnh thị trường và làm đủ mọi cách dù có là tàn nhẫn nhất đi nữa để độc quyền món hàng đó, hai là đánh nhanh rút lẹ, làm sản phẩm này khi thấy món hàng không còn được lợi nhuận nữa thì liền ngay lập tức giảm quy mô sản xuất để tránh lỗ ngay.

Nghĩ tới đây thì Hắc Hoàn cảm thấy chỉ có phương án thứ hai là hợp với khả năng hiện giờ, nếu như vậy thì cũng nên làm những món đồ chơi đơn giản thôi, còn những món đồ chơi phức tạp hơn thì để khi nào đủ sức làm phương án một thì mới làm. Dù sao thì chả ai dại mà tung hết những ngón nghề cho người khác biết, đây chính là điều đại kị, khi nào đến lúc nguy cấp thì mới được phép tung những lá bài cuối cùng với hy vọng lật ngược thế cờ mà thôi.

Lúc đang nằm hờ hững dưới sân tập nhìn nhắm mây trời thì đột nhiên Katze Stella tiến lại hỏi:

- Thiếu gia à, cậu không định dùng bữa sáng ư?

Hắc Hoàn liền ngồi dậy và đáp:

- Vâng, để em đeo cái nỏ vào lại cái đã!

Nói xong, Hắc Hoàn liền lấy cái nỏ mini do cậu nhờ một tên thợ mộc làm trong doanh trại làm ra và đeo vào tay phải, sau đó thì lấy ống tay áo che lại cái nỏ đó. Lúc này Hắc Hoàn liền đáp:

- Vậy em đi liền ngay!

....................

Sau khi bữa ăn sáng kết thúc thì Hắc Hoàn nói với ba mẹ cậu là phải trở về làng. Dù sao thì ở nhà làng vẫn còn hơn hai trăm tên newbie, giờ mà không về thì không biết đám người đó sẽ như thế nào, có khi là loạn thành một bày luôn. Ba mẹ cậu nghe thế tuy cứ hơi tiếc nuối nhưng cũng đành cho cậu về, dù sao thì họ cũng thừa biết rằng nơi đó là nơi mới được thành lập, cho nên phải có người đều hành quản lí, và người quản lí phải nắm rõ nơi mình quản lí, cho nên Hắc Hoàn cũng phải quay về, không thể bỏ không nơi đó được, dù sao thì cơ nghiệp của cậu nẳm ở đó mà.

Thế là, cậu nói lời tạm biệt với ba mẹ cậu:

- Ba, mẹ, con quay trở lại làng ngay!

Sau đó, cậu bồi thêm một câu nữa cho họ yên tâm:

- Mà ba, mẹ à! Cứ mỗi cuối tuần con sẽ trở lại thăm nhà nên cả hai đừng lo lắng gì ở con cả!

Nói xong, cậu liền leo lên xe ngựa, sau đó Stella thì cúi đầu chào tạm biệt hai người họ và leo lên xe. Lúc này, chiếc xe ngựa liền lên bánh, Hắc Hoàn liền hướng ra cửa xe và vẫy tay chào tạm biệt hai người họ. Cứ thế mà chiếc xe ngựa này chạy thẳng về làng.

....................

Chưa tới hai chục phút sau thì chiếc xe ngựa cũng trở về tới làng, dù sao thì cũng không có xa lắm. Nếu muốn thì có thể qua lại giữa làng với thành trấn bình thường mỗi ngày như cơm bữa.

Nhưng, có một vấn đề là đường xá. Đường xá ở đây là đường đất, làm đường ở đây chỉ đơn giản là chặt những hàng cây cỏ trong rừng thành một con đường, lâu lâu thì cho người chặt mấy cái cây để không cho chúng mọc giữa đường được xem như là ổn rồi.

Nhưng, đường vẫn xấu. Hắc Hoàn liền chán nản:

- Hầy! Đường xá gì mà cứ mỗi mét di chuyển là một lần giựt lên giựt xuống, lắc qua lắc lại chóng hết cả mặt.

Stella thấy vậy thì an ủi:

- Ráng chịu thôi thiếu gia à! Giờ chúng ta muốn cái tạo đường xá tốt hơn thì tốn kém lắm. Không có đủ lực để làm đâu.

Hắc Hoàn gật đầu cho là phải. Dù sao thì trong tay chả có nắm công nghệ, nguồn lực để làm đường. Vì thế làm đường là một thử thách không hề nhỏ đối với cậu. Đó chính là lí do tại sao mà những con đường trong làng lẫn trong thành trấn hầu hết vẫn là con đường đất được làm bằng phẳng nhất có thể, cùng lắm thì chỉ có vài con đường được ưu ái lát gạch thôi.

Giờ nghĩ lại Hắc Hoàn không biết nên làm đường kiểu gì. Làm đường như ở Trái Đất thì cũng được nhưng trước hết phải có xe lu cái đã. Nhưng cũng chả làm xe lu được vì không có động cơ, mà nếu không có động cơ thì có thể sử dụng sức từ mấy loài động vật khác như trâu, bò, ngựa, để kéo bánh lu đi. Về bánh lu thì làm bánh sắt luôn cho lành, dù sao thì đồ kim loại cũng bền hơn, dễ ép đường cho săn chắc lại để di chuyển dễ dàng trên mặt phẳng được xe lu cán qua. Rồi còn nhựa đường nữa, nhưng trước tiên là phải kiếm được cái mỏ dầu cái đã, mà mỏ dầu có ở gần đây hay không thì hên xui.

Đang suy nghĩ về việc làm đường như thế nào thì Hắc Hoàn liền hỏi Stella để xem có tin tức gì không:

- Mà chị Stella này, đường đất thì dễ làm rồi, thế còn con đường được lát gạch có phải là một con đường được làm bằng đất, sau đó người ta lấy gạch ép lên cho cứng phải không?

Stella nghe vậy thì cũng suy nghĩ một chút, sau đó thì đáp:

- Tôi cũng không rõ nữa thiếu gia. Hình như là người ta có rải thêm một lớp sỏi đá lẫn với cát, sau đó thì lát những viên gạch lên và dùng một loại keo làm bằng bột mì để gắn những tảng gạch lại cho chắc.

Hắc Hoàn nghe vậy liền gật gù, cậu suy nghĩ rằng cũng có thể làm đường kiểu như vậy, nhưng keo dáng với gạch lại có chi phí không rẻ thì cũng đành bỏ qua thôi, với lại thì cũng không có nhiều người để làm đường nữa, cũng không thể tự nhiên bắt người trong làng đi làm việc này được bởi vì ai cũng có công việc ổn định rồi, không thể bắt họ đi làm được, lúc đó thì sẽ dẫn đến tình trạng khiếm khuyết nhân lực để lao động sản xuất, làm ảnh hưởng không nhỏ tới hoạt động kinh tế, đời sống ở nơi đây.

Vậy thì chỉ còn một cách nào đó thôi. Hắc Hoàn lúc này chợt nghĩ ra rằng sẽ tạo ra một nguyên liệu có chất lượng không thấp, độ kết dính cao. Đó chính là một loại vật liệu không thể nào thiếu được trong các công trình xây dựng cơ sở hạ tầng ở Địa Cầu, đó chính là xi măng.

Thế nhưng, phải vác cái xác đi tìm mỏ đá vôi trước cái đã, nếu không thì có mà nằm mơ mới làm được xi măng.

Lúc này, Hắc Hoàn liền thở dài, thế là liền quay sang cô hầu gái hỏi:

- Chị Stella, chị có biết ở đâu có mỏ đá vôi không?

Stella nghe vậy liền đáp:

- Mỏ đá vôi nằm ở dãy núi nằm ở phía tây thành trấn Hải Đông đấy thiếu gia.

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền vui mừng như vớ được vàng. Thế là cậu liền quá khích lấy hai bàn tay nắm chặc vào vai Stella vui vẻ nói:

- Chị Stella, như vậy thì em có thể làm được thứ mình muốn rồi.

Stella bị nắm như vậy thì có hơi xấu hổ nhắc nhở:

- Thiếu gia à, như vậy thì không được đâu!

Hắc Hoàn lúc này liền nhận ra và liền rút tay ra nói:

- Xin lỗi chị Stella! Do em phấn khích quá nên...

Lúc này Stella liền cắt ngang hỏi:

- Mà thiếu gia định dùng mỏ đá vôi để làm gì? Tôi nhớ rằng người ta không thích xài đá vôi lắm tại vì nó không có công dụng gì nhiều.

Hắc Hoàn liền lắc đầu đáp:

- Chị Stella à, đá vôi có nhiều công dụng lắm. Nếu sử như ta biết dụng đúng cách thì sẽ khiến cho ba ngành công nông thương của làng chúng ta phát triển nhanh chóng, thậm chí còn vượt xa thành trấn Hải Đông đó nữa.

Stella nghe vậy thì liền hứng thú nói:

- Thật vậy hả thiếu gia?

Hắc Hoàn liền gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy, việc đầu tiên là phải tìm người để khai khác những viên đá vôi và đem về đây trước cái đã.

Vậy là cuộc trò chuyện đã kết thúc khi vừa tới cổng làng. Lúc này, sau khi xe ngựa mới chạy vào làng thì cậu liền cảm thấy xe ngựa đã êm hơn trước, dù sao cũng là do Hắc Hoàn cũng chú tâm cho việc xây dựng đường xá ở đây. Nhưng đường xá tốt hơn thôi, chứ xe ngựa thì vẫn còn sốc nảy. Điều này khiến cho cậu thở dài:

"Hầy! Kiểu này thì không biết tới khi nào đây?"

Mặc dù vậy thì cái cảm giác khó chịu xem như là giảm bớt rồi. Cái dung dịch thực phẩm đang được tiêu hóa hết trong dạ dày và đường ruột dường như không còn muốn sào sạo thoát ra bằng đường cổ họng nữa. Nếu không, Hắc Hoàn đã phải ôm chậu kêu tên em "Huệ" mấy chục lần liên tục rồi.

Hiện giờ cũng là khoảng đầu giờ chiều. Chiếc xe ngựa cũng trở về đến nhà làng, lúc này Hắc Hoàn liền xuống xe và vào trong.

Vừa vào tới nơi thì Hắc Hoàn nhìn thấy cái không khí làm việc nhộn nhịp ở đây. Hàng trăm con người đều làm việc một cách... nhẹ nhàng. Ách! Chắc là do cậu lỡ tuyển người hơi nhiều thì phải, người càng nhiều thì công việc càng được chia ra ít ỏi, dẫn đến công việc cũng trở nên ít đi. Dù sao thì phạm vi quản lý của họ chả có bao nhiêu. Cái làng này, khu công xưởng, khu vườn ao chuồng, xưởng gốm và mỏ đất sét.

Nhưng dù vậy cũng tốt, cho họ làm quen từ đầu thì cũng sẽ tốt hơn là phải đợi tới lúc quản lí không nổi phải vác cái thân đi tìm kiếm thuộc hạ.

Lúc này, Hắc Hoàn liền đi một mạch xông thẳng vào phòng ngủ và nhắm mắt ngủ trưa một cái, dù sao thì cũng cần nghỉ ngơi một chút cho tâm tình thoải mái thì mới được.

Nằm cái bịch trên giường, trong đầu cậu lúc này đang mơ màng về một giấc mộng xinh đẹp nào đó. Nhưng đang mơ tới lúc hay thì cậu gặp phải một vách núi, cậu bị trược chân xuống và té. Thế là theo phản xạ của giấc mơ đó, não bộ của cậu ra hiệu lệnh cho các cơ thắt chặt lại ngay lập tức, mang lại cho Hắc Hoàn một cảm giác như là đang bị té xuống vực thẳm vậy.

Thế là, cậu liền nhanh chóng tỉnh giấc, sau đó thì ngồi dậy uể oải nói:

- Gì chứ? Muốn ngủ một chút cũng không được. Đúng là chán thật mà!

Thế là Hắc Hoàn cũng đành xuống giường và xem công việc của đám nhân viên như thế nào. Ở đây thì vì công việc đã được chia nhỏ nên họ có nhiều thời gian rảnh rỗi. Trong lúc này, Diva tiến đến cậu trình bày:

- Thưa thiếu gia, trong một ngày cậu đi vắng thì có vài góp ý nói với tôi. Tựu chung ý chính đó chính là mong thiếu gia hãy đặt một cái tên cho làng, dù sao thì họ cũng gặp một chút khó khăn trong chuyện đó.

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền nhận ra rằng bản thân đã quên một thứ cực kì quan trọng, việc đặt tên không khác gì một cái danh hiệu cho làng, thiếu nó, cả làng ngụ cư này như là một nơi vô danh, tạm thời bây giờ thì chưa có ảnh hưởng gì, nhưng sau này sẽ là một vấn đề lớn.

Thế là lúc này, Hắc Hoàn liền nói với Diva đợi một chút, sau đó cậu vào phòng làm việc, lấy một tờ giấy trắng, sau đó thì lấy một cây bút lông chấm vô mực đen, sau đó thì cầm bút ngọ nguậy viết.

Lúc này, Hắc Hoàn liền suy nghĩ là nên đặt tên gì cho phù hợp với ngôi làng hiện giờ. Ban đầu, cậu định đặt tên là làng Tự Do, những ngẫm lại thì thấy không ổn, dù sao thì trong làng vẫn còn nô lệ, tù binh sơn tặc, với lại còn các thế lực phong kiến phân quyền cát cứ chung quanh. Đặt tên như vậy không khác gì lấy tay vả vô mặt mình. Thế là, cậu liền suy nghĩ một cái tên phù hợp hơn cho làng.

Viết xong cái tên trên tờ giấy trắng, cậu cầm lêm và hưởng thức:

- Xong! Giờ đây làng sẽ có một cái tên mới, thị trấn Cách Tân.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 21/11/2021.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).

Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).

Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).

Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.

Chương 19: Thành Lập Công Ty Bán Đồ Thủ Công Nghiệp Và Công Xưởng Sản Xuất Tập Trung.

Chương 20: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Một).

Chương 21: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Hai).

Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.

Chương 23: Xe Đạp Tung Tăng Khắp Phố.

Chương 24: Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.

Chương 25: Tuyển Người Và Trở Về Thăm Nhà.

Chương 26: Trở Về Nhà.

Chương 27: Đi Dạo Phố Với Gia Đình.

Chương 28: Đấu Kiếm Gỗ Và Trở Về Làng Đặt Tên.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.