Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống mới tại thế giới song song

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

Kiệt như sứt đầu mẻ chán,trong cơn đau đớn vực dậy,hai cái mi mắt nặng chĩu kéo cậu xuống cần động lực mạnh mẽ mới di chuyển lên được.Toàn thân rã rời yếu đuổi,cả cơ thể như mất tri giác nằm im.Hầu như chỉ có cái trần nhà là được thu vào trong mắt hắn.

Kiệt nhìn lên trên,sau đó giật mình khiến tỉnh người một chút.Cậu hốt hoảng thấy bản thân cơ thể không thể cử động được.Trong đầu cuống cuồng suy nghĩ.

“Nơi đây là đâu,không phải là nhà của mình.Rốt cuộc nơi đây….”

Kiệt ngầm nghĩ trong giây lát,nhớ lại bản thân lúc lâm vào cuối đời.Bèn thở dài một tiếng,kí ức dồn dập trở về như đoàn người chen lần khiến cậu nhức đỉnh đầu.Sau một lúc dừng lại,cậu mới thả lỏng bản thân,không gồng gắng ngồi dậy nữa mà cứ thuận theo giữ yên như vậy.

Kiệt tên thật là Đỗ Gia Kiệt,là một giám đốc của một công ty lớn năm 2050,tuy có cả một gia sản đồ sộ nhưng cậu lại không yêu thích nó,dù đã ngót nghét tuổi 20 từ lâu nhưng cậu lại không có nổi một đứa bạn.Đẹp trai,nhiều tiền,giỏi miệng,nhiều người theo đuổi chính là những điều cậu đã từng trải qua.Bố mẹ cậu là một doanh nhân lớn có tiếng trong nước,không ai là không kính nể.Đã nhiều lần khuyên bảo cậu có một đứa người yêu nhanh chóng đẻ cháu cho họ chăm sóc lúc về già.

Cậu tuy không muốn nhưng lời bố mẹ thê lương sao nỡ đành.Thế rồi cậu cũng thử tìm kiếm bạn gái,nhưng một điều đã đứng trước cậu cản lại.Ngăn đi tất cả những dự định cậu đặt ra.

Một tờ giấy chưa bao giờ đối với cậu là quá quan trọng,có khi với người bình thường khác cũng vậy,tất cả đều luôn đặt nhẹ sự tồn tại vô hình đấy.Nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao cậu lại thấy nó nặng lạ thường,như cả ngàn tấn đè lên trên bàn tay cậu.Dòng chữ ghi chữ ung thư tim gia đoạn cuối đã khiến cậu bị sốc ngay tại chỗ.Cậu không yêu đời,nhưng cậu vẫn rất quý trọng nó,vẫn biết ơn khi bố mẹ đã đẻ ra mình,vẫn hiểu được công sức nuôi dạy của bố mẹ.

Hiện tại thì cuộc sống của cậu đang dần dần tốt,công ty có nhiều hợp đồng làm ăn hơn,bố mẹ cũng đang ấp ủ trong lòng niềm mong đợi có đứa cháu bế.ĐIều đó khiến cho cậu trở lên rất nặng nề.

Nếu cậu nói ra,rất có khả năng bố của cậu sẽ bị đau tim mà ngất,vì ông cũng bị ung thư tim,có lẽ là do di truyền lên cậu cũng giống ông.

Tuy vậy,cậu lại không có hận thù gì ông.Chỉ khi trưởng thành mới biết được,mấy cái phim ảnh truyền hình chỉ là phù du vớ vẩn.Tất cả thế giới đều không phải màu hường,nó chính là chân chính một sự lặp lại,một màu xám cả mảng trời.

Kiệt trầm ngâm suy nghĩ,nhưng cũng thở dài một hơi.Cậu không muốn nhắc đến cái chết trên giường bệnh của mình,nó không phải là một chuyện vui gì hết.Hiện tại cậu đã đến một thế giới mới,tốt nhất là lên bình tâm sống yên ổn thì hơn.

-Thật không ngờ….Ta cũng có cơ hội sống lại,đáng tiếc!lại không phải thời đại bấy giờ.

Hắn nhìn vào trần nhà,cười dịu,như muốn che lấp đống hỗn loạn cảm xúc trong người.Cậu không muốn thừa nhận việc mình đã đi đến một thời không khác,nhưng tất nhiên,hiện thực tàn nhẫn,nó sẽ mặc kệ quyết định của bạn cho dù có dỗi,tức giận hay bất kì.Nó vẫn trôi và để bạn ở đó.Thời gian cứ đi,làm sao có thể trôi lại.

Khoảng hai ba bốn phút sau,khi cả người đã có thể tỉnh dậy hành sự.Cậu mới nhìn ra bên ngoài 7h tối qua khung cửa sổ.Điều đó khiến cậu nghĩ tới đây là một làng quên do có một vườn cây chuối trước mặt cùng vài thứ quen thuộc.Khó khăn đứng dậy bằng cặp giò run run của mình.Cậu muốn xem thử qua cửa có thể nhìn thấy gì bên ngoài.

-Không được thưa cô,thằng bé bị chấn thương quá nặng.Không thể nào chữa trị được,các thiết bị y tế hiện đại nhất bây giờ cũng không thể.Chúng tôi đành phải mang cậu bé về,chia buồn với gia đình cô.

Kiệt đứng ngay mép cửa,chưa mở ra vội.Nghe thấy một giọng nữ mang theo tiêu sầu,liền làm cậu nghĩ tới thân phận chính mình ở đây.Có lẽ đã gặp một chuyện không vui gì đó.

-Hức…Không!Không!Tôi xin cô đấy bác sĩ Ngọc!Tôi xin cô,tôi chỉ có một đứa con này duy nhất….Mất nó rồi tôi không biết phải làm cái gì nữa!....

Giọng tam tuần của một thiếu phụ khóc rống kêu lên,dáng vẻ quỳ xuống,không hề quan tâm đến danh dự của mình,bác sĩ Ngọc không phải thuộc dạng người kia,thấy thế liền hốt hoảng cuối xuống nâng người thiếu phụ lên,tránh cho đầu gối cô chạm xuống,mặt khổ tâm đáp lại.

-Tôi xin lỗi….Tôi không thể làm gì hơn,xin chị đừng làm khó em nữa.Chúng em đã hết cách…

Bất giác bác sĩ Ngọc thay đổi ngôi thứ lạ lùng,chuyền sang chị em,nhằm muốn trấn tĩnh thiếu phụ lại.Cô đơn giản không phải không biết bác sĩ đang muốn có ý định đó.Liền ngừng lại việc nước mặt tuôn rơi.Run rẩy đứng lên,đôi mắt đỏ hoen cả đêm khóc đã khiến cho nhan sắc của cô ảnh hưởng.

Đỡ đần thiếu phụ đến chiếc ghế dài làm từ gỗ xịn,bác sĩ Ngọc lấy một tờ giấy mềm,lau nước mắt cho thiếu phụ.Sau đó thở dài một lần nữa,đôi giày cao gót đi ra ngoài không phảt ra tiếng.Nhìn sắc mặt của cô có thể thấy điều không tránh khỏi của nhà người khác này ảnh hưởng đến một người lạ như cô .

Kiệt đứng bên trong nhìn hết mọi thứ,bộ óc thế kỉ 2050 cấp tốc suy nghĩ.Sao hắn lại không hiểu ý giữa cuộc đối thoại kia được.Thân thể mất tri giác lúc đầu,cho đến cuộc nói chuyện lên quan đến cái đầu kia.Đã cho cậu biết thân thể này có bệnh gì về não,nhưng ngạc nhiên là khi cậu nhập vào đây,chỉ sau một lúc đã trở lên bình thường,ngoài hơi đau lúc đầu kia thì không còn gì sau đó nữa.

Ngẫm nghĩ một hồi,cậu nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.Tốt nhất hiện tại không nên ra ngoài bây giờ thì hơn.Cậu hiểu chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống mới này của cậu.Nhìn vào tờ lịch bên cạnh,ngày 16 tháng XX năm 2010.Cậu giật mình,cái cửa đang đóng chạm vào mũi chân cậu.

“Cạch”

Một tiếng va không lớn không nhỏ đủ nghe khiến cho thiếu phụ đang khóc sửng sốt.Nhìn về phía cánh cửa vừa phát tiếng kia,phát hiện là phòng con trai mình.Bèn nhanh chóng bật dậy chạy đến.

Kiệt thầm kêu một tiếng bất cảnh giác,trở lại nhanh chiếc giường,điều chỉnh hô hấp mất không mấy giây.Chẳng hiểu sao Kiệt lại thấy khả năng kiểm soát cảm xúc bân thân có tốt hơn một chút.Bằng chứng là vừa nãy cậu không có tính giật mình khi phát ra tiếng động khá lớn đấy.

Thân hình mảnh mai bước vào trong phòng,bất chiếc đèn bóng màu cam thời cũ lên.Khuôn mặt thất thần nhìn vào người trai trẻ đang nằm im lìm trên giường.Bất giác cười thật thê lương,cô tiến tới,nhẹ nhàng nằm vào trong chăn,cánh tay ôm đứa bé áp vào trong ngực.TIếng hô hấp của nó như một bằng chứng sống khiến cô phải nhanh chóng hơn nữa.Vừa nhẹ nhàng xoa đầu Kiệt,cô cố gắng nhắm đôi mắt sưng vù lại.Lòng có đau đến mấy cũng không biểu hiện ra.Chỉ lẳng lặng ôm đứa con vào lòng.

Hắn chấn động,hơi hơi run đầu.Chưa biết bao lâu rồi,Kiệt mới có cơ hội được nằm trong vòng tay mẹ.Không phải do ngoại cảnh như thân thể to cao hay tâm lí sơ trung cảm xúc,Kiệt đã trưởng thành hơn so với những người đồng tuổi.Gánh vác công ty khiến cậu hiểu công việc nặng nhọc như thê nào.Bản thân đã sớm tạo ra cái màng lạnh lùng,nếu như bố mẹ không gọi về cho cậu chắc cậu cùng vì công việc bận rộn mà quên mất.

-Cái ôm của người này….Thật ấm!...Bao lâu rồi mình mới được gia đình quan tâm đến mức này?

Mùa hè nóng oi bức,chiếc quạt cách giường cậu không xa vẫn thổi vào,nhưng trái ngược với vẻ nóng bức như mấy đứa trẻ khác thì cậu lại co ro lại.Chắc là do tố chất thân thể quá yếu,Kiệt thầm suy nghĩ qua.

Nằm bên trong nơi giống như tổ ấm này,miệng cậu không thể nào thì thầm những câu nói : “Mẹ…mẹ…”Tỉnh dậy trong cơn ngủ ập đến,Yến bên tai văng vẳng cái gì đó liền giật mình.Nàng đã nghe thấy tiếng con mình trong đó.Cảm xúc nén lại hơn rục rịch,mở mắt ra thấy được khuôn mặt đứa con ngủ ngon lành.Lòng cô bỗng dịu đi,nhìn chiếc đồng hồ quả lắc,sau đó nhẹ người trườn ra,đắp mền lại,ra ngoài cửa đóng khẽ.

Kiệt trong lúc được ôm không biết bao giờ đã chìm vào giâc ngủ,cậu hiện đang ở trong một giấc mơ kì lạ.

….

-Cái gì đây?

Kiệt thầm nói,tâm trí nửa mơ nửa tỉnh của cậu không hiểu sao cứ bước chân tiến tới ánh sáng trước mặt.Nó giông như một cuộc chạy bộ nhưng không đúng!Không hề có cảm giác chân nào cả,giống như đang trôi nổi trên không trung tiến đến.

-Đây là..gì vậy?

Hai lần câu hỏi khiến cho tầm nhìn mờ mờ của cậu rõ ra chút ít,cậu nhìn thấy một mảnh trời đen xì bao trùm tứ phía,có mỗi ngơi ánh sáng này là thắp nên một ngọn đèn.Nhìn vào đó,bất giác Kiệt mắt nhắm tịt lại,không thể nhìn sâu vào trong.Cũng kể từ lúc cậu quan sát chúng,một vệt sáng bắn ra,tạo thành ba đốm sáng nhỏ khác.Mập mờ tiến tới chô cậu.

-Màu hồng…Màu l..ục…Màu..x..a..nh…

Giọng Kiệt không được ổn định,một lực hấp mạnh bắn cậu ra ngoài cùng ba đốm sáng.Đi ra khỏi đó,hai màu sắc giao thoa,tiến nhập vào người cậu,Kiệt bay quá nhanh,không hiêu tình hình.Đến khi nhận ra thì mình ở thực tại đã mở mắt dậy.

“Lại là cái trần nhà…”Kiệt thầm nghĩ.

Cậu vùi dậy bản thân lên,cơ thể trước đó khỏe mạnh theo cậu nghĩ giờ đây yếu một cách kịch liệt.Cơn nóng của mùa hè giờ đấy trông càng giống sốt hơn.

Kiệt để tay vào miệng,sau đó chạp vào cổ họng,sờ vào một số chỗ cơ thể trên người,biết được mình đúng là đã bị số.Trước đó còn khỏe mạnh,sao giờ lại bị sốt rồi.

-Là do ba vệt sáng đó.Kiệt thầm nghĩ.

Chợt cậu nhận ra cái gì đó,âm thanh chân guốc bên ngoài cứ văng vẳng trong tai cậu,trong đầu cũng hiện lên dáng vẻ người phụ nữ trước đó.Kiệt thấy làm lạ,không tin cho lắm.Hắn tiến đến cái cửa,nhìn ngó bên ngoài không thấy ai,tự hỏi mình có bị lú.Nhưng tiếng chân dồn dập đó cứ văng vẳng trong tai.Cậu ngồi giường mặc kệ,không để ý cánh cửa đã mở ra.Yến trên tay mâm cháo đi vào.

-K…i…ệt..

Thiếu phụ thấy hắn tỉnh dậy,miệng lắp ba lắp bắp nói.

Kiệt sững sờ,sau đó tự hỏi thiếu phụ vào đây nhanh đến thế.Trước đó bên ngoài có thấy ai đâu,sao hiện tại đã vào được trong phòng chỉ vừa mới khi cậu đóng cửa.Đây rốt cuộc…

-Linh cảm của ta trước đúng.Thầm nghĩ trong đầu,Kiệt không hiêu tại sao mình lại nhạy bén đến vậy.

“Kiệt..Kiệt!....Con tỉnh lại rồi!”

Không quan tâm bản thân đang mặc một bộ đồ ngủ có chiếc áo đen mỏng,Yến đi vào.Ôm trầm đứa con vào lòng.Dòng nước mắt chảy dài xuống thay cho sự vui mừng của cô hiện giờ.Bởi hiện tại,không có cảm xúc nào có thể diễn tả được việc này.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Song Hành (H+) sáng tác bởi OnriMinion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnriMinion
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.