Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch của Mai Thường Hi

Tiểu thuyết gốc · 5002 chữ

Tử Phong nghi hoặc nhìn Mai Thường Hi, cái danh hiệu Diêm La Đế Quân của hắn vốn là do nàng lợi dụng nhân thủ dựng lên, nghe qua thì có phần trâu bò, nhưng thực tế thì hắn đối với mấy thứ ngoài lề này hoàn toàn không để ý, danh hiệu hay mặt mũi cũng không thể đại biểu cho cái gì, chỉ có bản thân nắm giữ thực lực tuyệt đối mới đáng nói. Hắn cũng hiểu rằng Mai Thường Hi đã nói như vậy thì ắt có đạo lí riêng của nàng, khác với Triệu gia hay thậm chí là chính Triệu Thanh Thanh, hắn tin rằng nàng đang đứng từ góc độ lợi ích của chính hắn để cân nhắc mà không hoàn toàn là vì Triệu gia mà lên tiếng.

Dường như Mai Thường Hi đã nhận ra nghi hoặc trong lòng Tử Phong, nàng chậm rãi nhấp một ngụm nước trà cho nhuận cổ họng, sau đó mới từ tốn lên tiếng

“Kẻ thù của ngươi chính là Thái Diễn Thánh Địa đúng chứ?”

Tử Phong gật đầu, chuyện này hắn không hề che giấu, có thể cao tầng Triệu gia chưa biết nhưng nữ hoàng bệ hạ Triệu Thanh Thanh trước mặt chắc chắn biết đến, không cần phải phủ nhận.

“Để ta đoán nhé, ngươi tính một mình tới đối phó với Thái Diễn Thánh Địa đúng không?”

“Đương nhiên là chỉ một mình ta mà thôi, đây là tư thù cá nhân giữa ta và bọn chúng, vốn không liên quan đến người ngoài, đừng nói là Triệu gia các ngươi muốn làm hậu thuẫn cho ta nhé?” Tử Phong nhíu mày.

“Ấy đừng, Triệu gia chúng ta rất mạnh, đó là sự thật, nhưng mà nếu muốn làm kẻ địch với thế lực cấp bá chủ như Thái Diễn Thánh Địa, bọn ta vẫn chưa đủ tư cách, vậy nên chắc chắn chúng ta sẽ không thể làm hậu thuẫn cho ngươi được.” Mai Thường Hi cười cười, vô cùng thoải mái nói ra.

Tử Phong cũng không phật lòng, Mai Thường Hi nói đó là sự thật, hắn vốn dĩ cũng chẳng trông mong gì Triệu gia có đi theo hắn đại náo Thái Diễn Thánh Địa, vai trò của Triệu gia đối với hắn chỉ là một nơi dung thân và che giấu chính mình mà thôi.

“Đại khái trong lòng ngươi đang muốn hỏi rằng chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ngươi cần phải đề cao danh tiếng của bản thân. Ta có thể trả lời ngay lập tức, không những có liên quan, mà còn liên quan mật thiết nữa là đằng khác.”

Biết rõ Mai Thường Hi vẫn chưa nói hết, Tử Phong không ngắt lời, nữ nhân này có thể ở ngay dưới mũi của Thái Diễn Thánh Địa, trà trộn vào trong Lăng Hư Cung rồi yên ổn ở trong đó trăm năm mà không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra, bỏ qua hậu thuẫn cường đại đến từ Triệu gia, bản thân nàng cũng sở hữu một trí tuệ không thể coi thường, hắn muốn lắng nghe ý kiến của nàng trước đã.

“Thái Diễn Thánh Địa là một con quái vật lớn, kể cả một vị Chí Tôn Bán Thần Cảnh tu vi thông thiên nếu muốn là địch với bọn chúng cũng sẽ phải suy nghĩ thật kỹ. Về lí thuyết mà nói, giả sử một cường giả Thương Hải Cảnh đỉnh phong muốn đối địch với Thái Diễn Thánh Địa, có lẽ trừ mấy lão bất tử ở tầng thứ cao nhất của Thánh Địa ra thì không ai là đối thủ của y, nhưng mà thứ khiến Thái Diễn Thánh Địa nguy hiểm không chỉ nằm ở lực lượng bản thân của bọn chúng, mà còn đến từ lực hiệu triệu của một thế lực cấp bá chủ.

Huyền Linh đại lục sau Thiên Ma Chi Chiến, võ đạo đã trở nên điêu linh, cường giả đỉnh tiêm đại đa số đều đã chết mất xác ở trong cuộc chiến đó, nhưng nếu chỉ đơn thuần nghĩ rằng cường giả đỉnh cấp tất cả đều tụ tập ở trong Tam Thánh Nhị Viện Nhất Hung Chí Tôn Điện thì liền sai lầm, có một bộ phận rất lớn Chí Tôn cường giả mai danh ẩn tích trong giang hồ, không hề nổi lên mặt nước.

Những người này nhân số không quá nhiều, nhưng chắc chắn không ít, nếu liên hợp tất cả lại thì việc trực tiếp đè bẹp Thái Diễn Thánh Địa cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, đủ để biết những lực lượng rải rác khắp thiên hạ này kinh khủng ra sao khi đứng cùng một chỗ. Bọn họ không gia nhập những thế lực cấp bá chủ kia không phải vì bản thân không đủ mạnh, mà chỉ đơn giản vì bọn họ không thích ràng buộc bản thân, nhưng đối với các thế lực kia, những cường giả này trong lòng vẫn có hướng tới, coi như là cái kim chỉ nam cho chính mình.”

Mai Thường Hi nói đến đây thì Tử Phong cũng đã dần hiểu, quả nhiên tiếp theo liền nghe nàng nói rằng

“Bất kể Thái Diễn Thánh Địa những năm qua đang ẩn giấu âm mưu nào, nó cũng vẫn là một trong bảy thế lực bá chủ duy nhất của đại lục, một khi ngươi cho rằng bản thân đủ lông đủ cánh, trực tiếp lộ diện đối địch với bọn chúng, thứ cho ta nói thẳng, lúc đó cái mà ngươi đối địch không chỉ là một mình Thái Diễn Thánh Địa, mà chính là toàn bộ bảy thế lực cấp bá chủ, cùng với vô số anh hùng trong thiên hạ mộ danh mà đến, tình cảnh khi đó như thế nào, chắc ta không cần nói nữa đúng chứ?”

Tử Phong trầm ngâm không lên tiếng, hắn đã tính đến việc một khi trực diện đối đầu với Thái Diễn Thánh Địa sẽ rất có thể dẫn đến những thế lực khác chen chân vào, ví dụ như là Thần Kiếm Sơn Trang hoặc tệ hơn là Chí Tôn Kim Điện, nhưng thú thực hắn không ngờ đến việc có sự tham gia của các lộ anh hùng trong thiên hạ. Quả nhiên là gió tầng nào thổi mây tầng đó, lúc trước khi hắn còn yếu ớt thì Thánh Giai cường giả đã thuộc hàng siêu cấp đại lão thần long thấy đầu không thấy đuôi, giờ thì tốt rồi, Thánh cấp nhiều như chó, Thiên Tôn bay đầy trời, Linh Đế cũng không đáng tiền, ngoài bảy thế lực cấp bá chủ lại đột nhiên nhảy ra một đám cường giả viễn cổ ẩn dật trong dân gian, mẹ nó thật là châm biếm a.

“Cơ mà cũng không nên bi quan như vậy, bởi vì tình thế không hẳn là hoàn toàn hỏng bét, đích thị nếu ngươi tấn công Thái Diễn Thánh Địa, các thế lực cấp bá chủ khác sẽ có động tĩnh, nhưng bọn họ cũng không đoàn kết đến như vậy. Hai đại học viện gần như đứng ở thế trung lập, sẽ chỉ mặt ngoài đưa ra một chút trợ giúp theo kiểu giữ thể diện, Thần Kiếm Sơn Trang thì toàn một đám tâm thần phân liệt mê kiếm hơn mạng, người trong thiên hạ có chết hết bọn chúng cũng chưa chắc nháy mắt đến nửa cái, đại khái sẽ giống như là hai đại học viện, trợ giúp trên tinh thần là chủ yếu. Còn Nhất Hung ấy hả, thôi bỏ qua đi, bọn chúng có chết cũng sẽ không cho Thái Diễn Thánh Địa một chút xíu trợ giúp nào, kể cả chỉ là mấy câu nói trên đầu lưỡi.

Thôn Thiên Ma Tông thì lại càng không cần phải nói, bọn hắn từ trước tới nay luôn không nhìn Thái Diễn Thánh Địa vừa mắt, nói là trợ giúp, còn không bằng nói rằng bọn chúng chỉ đến để tham gia náo nhiệt, tiện thể ở trong bóng tối đá vào mông Thánh Địa mấy cái cho bõ tức, vậy nên kẻ địch chân chính mà ngươi cần phải đối mặt đó là Chí Tôn Kim Điện và những cường giả mai danh ẩn tích kia.

Thực tế thì Chí Tôn Kim Điện mạnh mẽ đến mức kinh hoàng, nhưng lại là thứ mà ngươi nên ít lo lắng tới nhất, bởi vì bọn hắn chỉ muốn giữ cân bằng trật tự của đại lục, nếu là Thần Kiếm Sơn Trang đột nhiên lên cơn muốn chặt Thái Diễn Thánh Địa, chắc chắn Kim Điện sẽ ra tay trấn áp một cách cường thế, nhưng ngươi cùng với Thái Diễn Thánh Địa tối đa cũng chỉ là ân oán cá nhân, bọn họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt, kể cả nếu ngươi trực tiếp đem cả cái Thánh Địa kéo sập, tối đa cũng chỉ có một số lượng nhỏ cường giả của Chí Tôn Kim Điện có giao tình với Thánh Địa sẽ ra tay mà thôi.

Vậy thì cuối cùng, thứ ngươi cần để ý tới chính là những cường giả trong dân gian, đây cũng là lí do mà ta muốn ngươi phải đề cao cái danh hiệu Diêm La Đế Quân của mình.”

Tử Phong nghe mà không khỏi cảm thán, không hổ danh là Mai Thường Hi, đầu lĩnh mật thám của Triệu gia, thông tin tình báo nhiều đến mức kinh khủng, nếu không nhờ có nàng giải thích thì hắn cũng sẽ nghĩ rằng mình buộc phải đối mặt với tất cả các thế lực cấp bá chủ cùng một lúc, so với việc toàn thiên hạ là địch cũng không khác nhau là mấy, chẳng thể ngờ được quan hệ giữa các thế lực này ở bên trong cũng có nhiều uẩn khúc quanh co như vậy.

Hắn âm thầm giơ một ngón tay cái ra tặng cho Mai Thường Hi, nàng trông thấy liền vô cùng thỏa mãn, sắc mặt kiêu ngạo, vứt cho hắn một cái mị nhãn, đại ý là “không có lão nương ra tay, để xem ngươi báo thù như thế nào?”.

“Tử......khục, Nguyệt, ngươi phải hiểu rằng ta để cho nhân thủ đưa tặng ngươi cái danh hiệu Diêm La Đế Quân không phải là không có lí do. Diêm La Đế Quân là ai? Không người nào biết được hắn là ai, chỉ biết được rằng nơi nào có dấu chân của hắn, nơi đó liền biến thành địa ngục trần gian, thi sơn huyết hải, máu tươi rải ba vạn dặm, xương khô nhuộm trắng cả đại địa. Diêm La Đế Quân chính là một tên đại ma đầu tàn ác vô cùng, hiếu sát thành tính, hắn sẽ không giết người bừa bãi, nhưng chỉ cần chọc đến hắn, hắn sẽ đem hết thảy toàn gia của ngươi từ trên xuống dưới, từ lão nhân trăm tuổi cho đến hài tử đang quấn tã cùng nhau giết chết, tuyệt đối không buông tha một ai.

Một ác nhân không đáng sợ, một tên điên cũng không đáng sợ, một kẻ sát nhân khát máu cũng chẳng đáng sợ là bao, nhưng gộp cả ba thứ trên lại cùng một chỗ, lại đè thêm một cái tiền đề đó là thực lực thông thiên lên trên, vậy thì kẻ đó liền trở nên vô cùng kinh khủng, không ai không sợ hãi. Chỉ cần ngươi làm theo kế hoạch của ta, cái tên Diêm La Đế Quân sẽ dần trở thành cấm kỵ trên đại lục, ngươi sẽ trở thành biểu tượng cho máu tanh cùng giết chóc cuồng loạn, một thứ tượng trưng cho tử vong, cho một cỗ lực lượng khủng bố không thể ngăn cản.” Mai Thường Hi híp mắt nói một tràng dài, càng nói càng kích động, giống như là tự tay nàng đã tạo ra một truyền thuyết có sức ảnh hưởng tới lịch sử của cả đại lục, cảm giác thành tựu vô cùng lớn.

Tử Phong nghe mà không khỏi hoa mắt ù tai, nhưng nhạy bén như hắn cũng lập tức hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của nàng

“Ý ngươi chính là, vào thời điểm Diêm La Đế Quân trở thành một nhân vật kinh khủng uy chấn thiên hạ, cũng là lúc ta đứng lên đối địch với Thái Diễn Thánh Địa?”

“Đương nhiên là như vậy rồi!! Thử nghĩ mà xem, võ giả trong thiên hạ nào có mấy người là không tự tư, nếu là bình thường có lẽ đám quỷ già thời viễn cổ kia sẽ chung tay cùng với Thái Diễn Thánh Địa đối phó ngươi, nhưng nếu ngươi trở thành Diêm La Đế Quân không ai không biết, không ai không sợ hãi, như một lưỡi đao vô hình thời thời khắc khắc đều đang gác lên cổ người khác, bọn chúng bản thân không có quá nhiều quan hệ với Thái Diễn Thánh Địa, sẽ nguyện ý vì một cái thế lực không liên quan mà giơ mặt ra ư?

Chọn quả hồng mềm mà nắn là đạo lí mà ai cũng biết, một đám lão quỷ sống sót từ thời Thiên Ma Chi Chiến, ý chí cầu sinh vô cùng to lớn, so với một Thánh Địa cứng rắn như tường đồng vách sắt, có là kẻ ngu cũng sẽ nhắm tới một đám tứ cố vô thân như bọn hắn, nếu không thể nghĩ đến mức độ đó thì căn bẳn cũng sẽ không thể toàn mạng mà sống đến tận bây giờ.

Đương nhiên lúc đó Diêm La Đế Quân sẽ vào vai phản diện, là một đại ma đầu người người kêu đánh kêu giết, có lẽ sẽ có một ít cường giả chính khí đầy mình sẽ đứng ra, cơ mà so với việc phải đối mặt với phần lớn đám cường giả viễn cổ đó, thì đây chỉ là con số lẻ chấp nhận được, ngược lại cái thế đạo này ai nấy đều bo bo giữ mình, ngươi là đại ma đầu thì làm sao, không thù không oán không có lợi ích kèm theo, ai ăn no rảnh rỗi đi liều mạng với ngươi?”

Tử Phong không khỏi có chút bội phục Mai Thường Hi, có thể tính toán đến tận mức này, hơn nữa ở trong tiền đề là nàng không biết rõ đâu mới là giới hạn thực lực lẫn giới hạn về nhân tính trong lòng của hắn, không thể không nói nàng so với hắn còn muốn điên hơn. Bởi vì cái kế hoạch này, nói trắng ra chính là đang chế tạo một con quái vật, một đầu ác ma họa loạn nhân gian, dùng thực lực và thủ đoạn đưa đến nỗi sợ hãi để trấn áp thiên hạ, nếu đây là một vị quân vương thì tuyệt đối sẽ là một tên bạo quân hung danh vang dội thiên cổ. Để mà kế hoạch này thành công, người chết chắc chắn sẽ đạt tới một con số thiên văn không hợp lẽ thường, thậm chí có lẽ sẽ lại là một “Thiên Ma Chi Chiến” được tái hiện lại, thương vong thảm trọng không gì có thể diễn tả nổi, vậy mà nàng vẫn có thể nói được hưng phấn như vậy, giống như nàng đang chính tay mình viết nên lịch sử của đại lục, cảm giác tự hào mười phần a.

Triệu Thanh Thanh ở một bên nghe tiểu di của mình nói hăng say đến mức nước bọt văng ra như mưa mà không khỏi trợn mắt há mồm, nàng càng nghe càng nhập thần vào trong lời nói của Mai Thường Hi, trong đầu không khỏi xuất hiện cảnh tượng Huyền Linh đại lục sinh linh đồ thán, vô số thế lực cùng gia tộc bị bóp chết, vô số gia đình cùng con người mất đi sinh mạng, đây không còn là giết chóc thông thường nữa, đây căn bản chính là diệt chủng!!

“Nguyệt....Nguyệt tiền bối......như vậy....sẽ chết....sẽ chết rất nhiều, rất rất nhiều người a....ngài sẽ không định làm như vậy đúng chứ?” Triệu Thanh Thanh mang theo sắc mặt tái nhợt, lắp bắp hỏi dò Tử Phong.

Chỉ là khiến nàng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo đó là vị tiền bối giống như trích tiên hạ phàm trước mặt lại vô cùng trầm mặc không nói gì, tựa hồ câu hỏi của nàng quá mức vớ vẩn.

“Ngài....ngài sẽ không làm thế...phải không?!”

Tử Phong không nói gì mà chỉ dùng một ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn nàng. Không hiểu sao, chỉ là một cái ánh mắt không hề mang theo chút sát ý nào, vậy mà Triệu Thanh Thanh liền cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, lồng ngực co thắt thở không ra hơi, một luồng áp lực vô hình giống như thái sơn áp đỉnh đè lên hai vai nặng trĩu.

“Kế hoạch của ngươi.......ta rất thích!!” Tử Phong không màng tới Triệu Thanh Thanh, hắn quay sang Mai Thường Hi, trong giọng nói không hề che giấu ý hân thưởng.

Mai Thường Hi trong nháy mắt liền cảm thấy toàn thân thư sướng, nói thật thì nàng vốn không được bình thường cho lắm, một nữ bác học điên thì tam quan sao có thể không lệch lạc cho được, chỉ là thông thường nàng vẫn luôn giấu kín những suy nghĩ suy đồi vặn vẹo của mình không cho kẻ khác biết mà thôi. Lúc trước nàng vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao bản thân mình đối với Tử Phong lại có một thứ hảo cảm kỳ lạ, rõ ràng chỉ là mới quen nhưng lại hữu hảo đến mức lạ thường, giờ thì nàng biết rồi, bởi vì hắn với nàng chính là cùng một loại người a, tất cả đều là một đám biến thái với nhân sinh quan biến chất cả.

---------------------

Triệu Thanh Thanh và Mai Thường Hi rời đi đã được một lúc, nhưng Tử Phong lúc này vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ. Không thể không nói, kế hoạch của Mai Thường Hi thực sự là vô cùng lớn mật, lớn tới mức có phần rợn người, hắn tin rằng không một người nào có tinh thần tỉnh táo có thể nghĩ ra được một cái kế hoạch không khác gì diệt chủng như thế này, hơn nữa tiền đề đó là chuyện này đối với chính bản thân Mai Thường Hi dường như không hề có chỗ tốt nào, giống như nàng chỉ muốn nhìn thế giới này chìm trong biển lửa rồi biến thành tro tàn vậy.

Bất quá, cái kế hoạch này, Tử Phong hắn thích a! Người chết trên tay hắn đã có rất nhiều, máu của người vô tội đã nhuộm đỏ hai bàn tay của hắn, nhiều hơn nữa cũng chẳng khác biệt gì cho lắm, hắn lại càng không quan tâm tới mạng sống của những người không có quan hệ với mình, chết một vạn hay chết một tỷ đối với hắn hoàn toàn không mang theo chút ý nghĩa nào cả, chỉ cần có thể báo thù rửa hận, bảo hắn đem trọn cái Huyền Linh đại lục mấy chục, gần trăm tỷ người toàn diệt cũng không thành vấn đề.

“Tuyết Liên, con đi chỗ khác chơi một chút đi, ta hiện tại có chút việc cần phải giải quyết.” Tử Phong ngẫm nghĩ một hồi, chợt hướng lên phía trên nói.

Tuyết Liên nãy giờ nghịch tóc của hắn chán chê, sau đó nhàm chán ôm lấy đầu hắn trực tiếp ngủ vùi, nghe thấy vậy liền ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, hai con mắt lơ mơ nhìn ngang ngó dọc một chút rồi mới có chút không tình nguyện leo xuống, cũng không hề đi chỗ khác như Tử Phong bảo, mà trực tiếp chạy lại giường của hắn nhảy lên.

Nhìn con gái cưng nằm sấp trên giường ngủ không biết trời đất tròn méo ở nơi nào, Tử Phong có chút câm nín, dùng thủy thuật lau đi vết nước dãi dính ở trên đầu mình sau đó chải vuốt lại tóc tai rối bời như cái tổ quạ rồi mới rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên để lại một đạo cấm chế, đảm bảo không có ai quấy rầy đến giấc ngủ của tiểu la lỵ.

Tử Phong đi tới phòng của Nhiếp Tiểu Thiến, dùng thần thức thăm dò bên trong một chút sau đó cũng không gõ cửa, thân hình trực tiếp xuyên qua cửa phòng mà đi vào bên trong. Sau khi Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên được Tử Phong mang về đây, Nhiếp Tiểu Thiến cũng thuận lí thành chương, bái Tử Phong làm sư phụ, trở thành đệ tử thứ ba của hắn. Trên thực tế thì hắn cũng không hề có ý định thu nàng làm đồ đệ, nhưng mà xét đến quan hệ giữa hai người cũng có phần rắc rối, huynh muội không ra huynh muội, sư đồ không ra sư đồ, người thân cũng không ra hồn người thân, hắn bèn thu nàng làm đệ tử, dù sao đó cũng là chủ ý do chính Nhiếp Tiểu Thiến đưa ra.

Tính toán chi li một chút, tình cảm giữa Tử Phong và Nhiếp Tiểu Thiến không có quá nhiều chiều sâu, hắn đối tốt với nàng chỉ đơn thuần là vì trả ơn, dù sao tiểu cô nương cũng đã chăm sóc cho “cơ thể” của hắn một thời gian dài ở cái thôn làng vô danh đó, hơn nữa thiên phú tu luyện của nàng cũng không tệ, hắn chẳng ngại cung cấp cho nàng điều kiện tu luyện tuyệt hảo để có được một tương lai tốt đẹp.

Chỉ là kể từ khi hắn đón mấy người Diệp Ngưng Tuyết về đây, rất nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, nào là trợ giúp Triệu Thanh Thanh ổn định vương vị, tình cờ “tìm thấy” Hồ Tâm Nguyệt, rồi thì giải cứu Diệu Yên, tiện thể làm thịt một mớ thế lực, chuyện này lại nối tiếp chuyện nọ khiến hắn căn bản không có mấy thời gian rảnh, đối với Nhiếp Tiểu Thiến có phần lạnh nhạt.

Tiếp thu giáo huấn từ Tuyết Liên, hắn biết rằng bản thân mình ở trong cái đại gia đình này là một cái cột trụ chống trời, hắn vui vẻ thì mọi người cũng sẽ vui vẻ, hắn u sầu cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của từng người. Nhiếp Tiểu Thiến cũng không dễ dàng gì, đột nhiên phải rời đi cha mẹ, đi theo một người xa lạ như hắn, đến một môi trường mới tinh, sau đó lại phải đau đầu vùi mình vào tu luyện khắc khổ, nàng chung quy cũng chỉ là một tiểu cô nương cả đời sống trong núi sâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đột nhiên phải trải qua một đống thứ mới mẻ như thế này thực sự có phần vượt quá giới hạn đối với tâm linh non nớt ngây thơ của nàng.

Tuy nói mọi người trong nhà đối xử với nàng cũng rất tốt, không hề có ý bài xích, nhưng tất cả ở trong mắt của Nhiếp Tiểu Thiến cũng vẫn chỉ là người lạ. Tử Phong hiện tại không chỉ là chỗ dựa duy nhất của Nhiếp Tiểu Thiến, còn là danh xứng với thực sư phụ của nàng, nếu hắn cũng không quan tâm nữa thì thật sự là khổ cho nàng.

Tử Phong bước vào trong phòng, trông thấy Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đang khắc khổ tu luyện, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là nàng đang cực kỳ cố gắng chuyên tâm, hắn không khỏi gật đầu, cô bé này có thể ngây thơ, có thể non nớt, nhưng những thứ này đều có thể dùng thời gian đến khắc phục, chỉ có một phần nghị lực này là tương đối hiếm có, khó mà rèn luyện ra được, xem ra nàng xác thực chính là một hạt giống tốt.

Vì Tử Phong không che giấu khí tức của mình nên Nhiếp Tiểu Thiến rất nhanh liền nhận ra sự hiện diện của hắn, nàng đình chỉ tu luyện, mở hai mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay khi nhìn thấy hắn liền trở nên mừng rỡ, vội vàng từ trên giường bước xuống, muốn nhào vào trong ngực người đối diện.

Chỉ là đi được nửa đường, thần sắc Nhiếp Tiểu Thiến có chút bối rối, cưỡng ép ngừng lại cước bộ của mình, vô cùng quy củ hành lễ, miệng nói

“Đệ...đệ tử bái kiến sư phụ!”

Tử Phong thấy vậy liền bật cười, hắn tiến lên mấy bước, trực tiếp nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của nàng lên, bản thân ngồi xuống giường sau đó đặt nàng lên trên đùi mình, hai tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói

“Sư phụ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, muội có thể coi ta là ca ca giống như lúc trước cũng được, đều là người nhà cả, đừng câu nệ.”

Nhiếp Tiểu Thiến đã 15 tuổi, nhưng hình thể vốn nhỏ nhắn, cả người lọt thỏm vào trong lồng ngực to lớn của Tử Phong, nàng có chút ngượng ngùng, nhưng hành động này giữa hai người vốn chẳng phải là lần đầu, nàng rất nhanh liền quên đi sự xấu hổ, thay vào đó là một cảm giác quen thuộc dâng lên khiến cả người nàng mềm nhũn ra rúc vào trong lòng hắn.

Công bằng mà nói, Nhiếp Tiểu Thiến nhan sắc chỉ có thể coi như là thượng phẩm, đối với người thường thì không khác gì tiên nữ, nhưng so sánh với những nữ nhân xung quanh Tử Phong thì liền kém hơn một bậc, một bậc lớn là đằng khác. Nhưng nàng có được những thứ mà mấy người như Tuyết Phi Nhan không có, đó là một cặp mắt trong suốt thiên chân vô tà, tràn đầy sự ngây thơ cùng với non nớt, gương mặt thanh xuân tịnh lệ của thiếu nữ chưa trải sự đời, thần thái tự nhiên không chút giả bộ, thêm nữa đó là cái khí chất tựa như u lan trong khe suối giữa rừng sâu, thanh khiết không lẫn tạp chất khiến người khác không nỡ chạm vào, chỉ sợ vấy bẩn một đóa hoa đơn thuần.

Hiện tại thì đóa hoa đó đang dùng cái trán cọ tới cọ lui trong ngực Tử Phong, hai mắt khép hờ hưởng thụ, cổ họng khẽ rung rung giống như một con mèo nhỏ dễ thương, có là người sắt cũng không chịu nổi, mà Tử Phong thì hiển nhiên không phải người sắt, tâm tình hắn cũng theo đó mà trở nên mềm mại, nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.

“Vậy muội vẫn có thể gọi...ca ca đúng không?” Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt, khóe miệng hơi cong lên, cơ mà thanh âm lại có điểm rụt rè.

“Đương nhiên, muội muốn xưng hô như thế nào cũng được, dù sao thì.....” Tử Phong nháy mắt, “Nào có sư phụ nào lại ôm đệ tử như thế này cơ chứ, muội là trường hợp duy nhất được đặc cách đó, nha đầu Nạp Lan Yên Nhiên kia cũng không có được tư cách này đâu.”

Không thể không nói nhan sắc của Tử Phong vẫn có lực sát thương tương đối lớn, hai gò má phấn nộn của Nhiếp Tiểu Thiến hơi đỏ lên, trong lòng thì ngượng ngùng vì bị trêu chọc nhưng trên mặt lại xuất hiện thần sắc vui sướng, thì ra bản thân mình ở trong lòng ca ca cũng có địa vị nhất định a, thật là vui vẻ!

Tử Phong trông thấy con mèo nhỏ trước mắt giống như chỉ thiếu điều đem hai chữ vui sướng viết lên trên mặt mà không khỏi than thở, thật là một tiểu cô nương vừa hiểu chuyện lại dễ thỏa mãn, hắn cũng không biết rằng quyết định mang nàng đi theo mình có phải là quyết định đúng đắn hay không, thôi thì cứ tận lực mà làm vậy.

Hắn điều tra một chút tiến trình tu luyện của Nhiếp Tiểu Thiến, kinh ngạc phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào, nàng đã đột phá trở thành một Sư cấp võ giả! Phải biết rằng bắt đầu nàng tu luyện muộn hơn người khác rất nhiều, đã qua thời điểm tốt nhất để khởi đầu, hiện tại mới trôi qua không được bao lâu, vậy mà đã có thể đạt tới Sư cấp, tốc độ tăng trưởng này đến cả chính Tử Phong cũng phải líu lưỡi.

Cơ mà nghĩ lại thì cũng hợp lý, Âm Dương Dị Thể không phải là một thể chất yếu, ngược lại nếu có thể giải quyết được vấn đề cân bằng linh lực, đây là một loại thể chất vô cùng ngưu bức, lại thêm công pháp Thiên giai, đan dược cấp cao, rồi lại còn được chính Tử Phong rèn đúc lại căn cơ, lại thêm bản thân Nhiếp Tiểu Thiến cũng rất khắc khổ cần cù, tiến triển như thế này cũng không phải là quá khoa trương.

-------------------------

P/s: Từ chương này trở đi sẽ không gọi Mai Tôn Giả nữa mà gọi tên thật là Mai Thường Hi, đơn giản vì Lăng Hư Cung đã tạch rồi, vẫn lôi chức vụ cũ ra để gọi thì có chút không phải.

Bạn đang đọc Cuồng Huyết Thiên Ma sáng tác bởi TheVoid
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheVoid
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 37
Lượt đọc 811

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.