Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trắc nghiệm thực lực (Tiền)

Tiểu thuyết gốc · 2208 chữ

Mặt trời đỏ rực tựa viên hồng châu to lớn treo trên đỉnh thiên, ban phát dương quang xuống cho vạn vật. Một cơn gió man mát thổi qua mang theo từng tán lá trúc rơi rụng xuống.

Nơi này cách rất xa ngoại giới; phía bên ngoài được bao bọc bởi trúc lâm, người ngoài bước vào liền cảm nhận tựa hồ như đi lạc vào chốn thanh tịnh của nhân gian, dễ chịu cảm giác dần lan tỏa trong não hải... thứ này lại rất có tác dụng cho việc áp chế sự phát tác hàn khí trong cơ thể Lâm Thiên.

Thạch đình cao khoảng hai trượng, được thiết kế khá đặc biệt để mọi thời điểm trong ngày dương quang đều có thể chiếu vào chính giữa. Nghe nói thạch đình này là Lâm Thiên Thành đích thân mời tới một đại sư có tiếng trong Trung Đô, nhìn vào thạch đình là có thể nhận ra thủ pháp của người này cao thâm bực nào.

Thạch đình tạo lạc tại trung tâm trúc lâm, lại ở phía sau biệt viện của Lâm Thiên nên tùy thời hắn có thế đây bất cứ lúc nào. Bề ngoài thạch đình mang theo dáng vẻ sương gió, tính ra cũng đã tồn tại bằng số năm Lâm Thiên sống tại Lâm gia.

Chính giữa thạch đình lúc này Lâm Thiên một thân lục sắc y phục đang xếp bằng ngồi trên thạch nền, dương quang có phần gay gắt chiếu lên thân thể đơn vạc thiếu niên, mồ hôi từng dòng chảy dài từ trán xuống khuôn mặt anh tuấn.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi hắn 'bệnh cũ' của hắn phát tác, dù đã bình phục trở lại nhưng Lâm Thiên Thành vẫn khuyên hắn ở lại trong biệt viện, không cần quá gấp gáp, hắn cũng nghe theo mà ở lại trong biệt viện tu luyện.

Lâm Ngọc Dao cũng là từ khi phụ thân giao phó giúp đỡ hắn, trong một tháng thời gian này nàng xuất hiện ở đây nhiều hơn khiến tình cảm hai người trước có phần e dè dần chuyển biến tốt.

Thoạt đầu có vẻ lúng túng, giao tiếp có chút không tự nhiên, một phần cũng vì họ chưa từng ở riêng một chỗ không ai làm phiền nói chuyện như vậy, thường thì Lâm Phong hay cùng nàng tới thăm hắn nhưng dạo gần đây không biết tiểu tử này bận bịu việc gì mà không thấy đến.

Có câu chuyện gì lâu dần cũng sẽ thành quen, sau khoảng thời gian rụt rè Lâm Thiên cùng Lâm Ngọc Dao đã gần gũi hơn, nói chuyện cũng dần thân mật hơn trước. Câu chuyện hai người nói mỗi lúc một dài, trong câu nói đôi khi còn ngấm ngầm đem vài tia tình ý vào, đối phương cũng tinh ý nhận ra mà ngấm ngầm đối đáp lại. Cái tình cảnh ngấm ngầm này nếu để chúng hậu bối Lâm gia biết được, nào để yên cho Lâm Thiên an nhiên tĩnh dưỡng trong biệt viện.

Lâm Thiên lúc này tư thế an tĩnh ngồi thiền, hai mắt đóng chặt, hô hấp đều đặn vững vàng, ánh nắng len lách qua tán trúc diệp chiếu lên khuôn mặt lộ ra vẻ thanh tú, non nớt thiếu niên.

- Phù…! Tu luyện nửa ngày trời mà tu vi.... như vậy vẫn dậm chân tại chỗ.

Song nhãn chợt hé mở, Lâm Thiên thổ ra một ngụm trọc khí, công sức nửa ngày của mình bỏ ra cứ vậy biến thành cát bụi.

Đứng dậy đảo mắt nhìn qua cơ thể, một tháng nay tuy không có dấu hiệu của việc tăng tiến tu vi nhưng đoạn thời gian này rèn luyện dưới ánh mặt trời không hẳn là không thu lợi gì, chí ít nhìn vào hắn bề ngoài đã có sự chuyển biến khác hẳn so với một tháng trước đó; da dẻ hồng hào không còn màu tái nhợt, nhục thân thêm phần rắn chắc, hô hấp vững vàng... Có thể nói một tháng thời gian này hắn cũng thu được chút hời.

'Ọooc.....'

Đang ngắm nghía thành quả một tháng qua âm thanh là lạ phát ra, tiếng bụng Lâm Thiên sôi lên nghe rõ mồn một.

Hắn cười cười lấy tay xoa xoa cái bụng đói, cảnh giới thấp như hắn khả năng chịu đựng so với người thường không hề khác nhau, đạt đến cấp độ cao hơn như Lâm Thiên Thành cả ngày không ăn uống gì cũng không cảm thấy đói bụng.

Ôm cái bụng đói meo ngồi xuống, Lâm Thiên đưa mắt nhìn ra phía ngoài thạch đình liền thấy loáng thoáng một bóng hình quen thuộc thanh sắc áo váy thướt tha dạo bước nơi thạch nhai.

Thiếu nữ xinh đẹp, tay xách giỏ trúc uyển chuyển bước đi ẩn lộ sau lớp áo váy là những đường cong linh lung.

Lâm Ngọc Dao toàn thân toát ra sự thanh nhã, giữa mảnh trúc lâm lại như hòa thành một. Dung mạo tuyệt mỹ lại thanh tao xinh đẹp, trước mắt một mỹ nhân mà chỉ dùng hai từ tuyệt sắc thật không sao gợi tả hết thảy được khiến hắn thất thần không khỏi ngắm nghía thêm.

Lâm Ngọc Dao duyên dáng bóng hình kéo theo từng đợt dương quang, yểu điệu bước vào thạch đình. Thấy người trước ngây ngốc nhìn mình, nàng che miệng cười, nụ cười vô ý dưới ánh mặt trời lại thêm phần toả sáng khiến Lâm Thiên đã ngây ngốc lại càng trở nên ngốc trệ.

'Ọooooc...'

Tiềng bụng Lâm Thiên lại lần nữa vang lên, pha tan bầu không khí bên trong thạch đình.

Lâm Thiên còn trong ngây ngốc ánh nhìn, nghe thấy âm thanh liền giật mình, cười gượng xấu hổ lấy tay ôm bụng.

Lâm Ngọc Dao thấy thế, híp mắt cười.

- Đây là ta đã tự tay chuẩn bị, đều là những món huynh thích, huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.

Biết Lâm Thiên tu luyện cả ngày giờ đã đói, nàng lại gần bên cạnh thạch mền ngồi xuống, cẩn thận mở giỏ trúc, một cỗ hương vị lan tản, nàng bày xếp đồ ăn ra rồi cầm lấy chén đũa đưa cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhìn qua một lượt đồ ăn thiếu nữa mang đến, tham lam hít lấy hương vị tỏa ra, bụng dạ một trận sôi trào.

Tiếp nhận chén đũa, hắn không chút chần chừ, gắp một miếng thịt bỏ vô miệng, từ từ cảm nhận hương vị:

- Hưmmmm. Rất ngon. Đa tạ muội Dao Dao, đúng là rất hợp khẩu vị của ta…

'Dao Dao', cái tên Lâm Thiên gọi nàng trong một tháng, nàng thấy cái tên này thuận tai nên để hắn gọi vậy.

- Nếu hợp khẩu vị vậy huynh ăn nhiều một chút.

Nhận được lời khen, nàng xinh xắn cười duyên. Một tháng này việc ăn uống của hắn đều do nàng sắp xếp chuẩn bị, người ngoài nhìn vào không khéo lại tưởng nhầm nàng là một cô vợ hiền thảo đang chăm sóc lang quân của mình.

- Tháng sau là Trắc nghiệm thực lực lần hai trong năm, Thiên ca ca có tới không?

Lâm Ngọc Dao một tay chống cằm nhìn người bên cạnh, buột miệng hỏi.

'...Trắc nghiệm thực lực'.

Bốn chữ này rơi lọt vào tai Lâm Thiên khiến hắn trong chốc lát đình chỉ hoạt động, trong đầu một mảnh kí ức tưởng chừng đã quên từ lâu lại lũ lượt ùa về. Tại nơi đó đã từng trước toàn Lâm gia xuất hiện thiếu niên thiên tài ngàn năm, và cũng tại nơi đó thiên tài rụng rời sa vào vũng lầy trở thành phế vật, không thể quay đầu...

Hắn yên lặng nuốt xuống thức ăn còn trong miệng, không nói lời nào.

Lâm Ngọc Dao vẫn đang chăm chú nhìn Lâm Thiên, nghe nàng nhắc tới chuyện trắc nghiệm thực lực liền thấy hắn lâm vào trầm tư khiến nàng có chút không biết phải làm sao.

Sao nàng lại quên rằng Lâm Thiên đã từ lâu tu vi đình trệ? Nếu đến đó cũng chỉ là sự khinh thị, trở thành tâm điểm châm chọc, nhạo bám của đám hậu bối...

Khoảng khắc trong lòng nàng dâng lên áy náy - nàng đã vô tình đụng vào kí ức đã muốn chôn vùi của hắn.

- Xin lỗi Thiên ca ca, ta không nên nhắc tới chuyện đó.

- ...Ta không sao, cũng chỉ là trắc nghiệm thực lực, sớm muộn cũng phải đi. Đã lâu rồi ta chưa đến đó kiểm tra, không chừng trong thời gian này an dưỡng, tu vi lại có chút tăng tiến.

Lâm Thiên giả bộ cười như không cười nhìn Lâm Ngọc Dao nói.

- Huynh không cần ép buộc bản thân...

Lâm Ngọc Dao vội nói. Nàng biết hắn nói vậy chỉ là đang tự lừa mình dối người, thực lực nàng trên hắn một bậc, tu vi hắn có chỗ nào thay đổi nàng sao lại không nhận ra.

- Yên tâm, ta không sao. Hôm đó ta sẽ đến.

Lâm Thiên nở nụ cười với nàng rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài thạch đình, trong đôi mắt hiện ra một mảnh muộn phiền.

Đã ba năm kể từ ngày phát hiện tu vi bản thân đình trệ, hắn đã không còn tới nơi đó nữa.

Thoạt đầu Lâm Thiên không tin vào kết quả kiểm tra, cho là có sự nhầm lẫn, nhưng một lần, hai lần... nhiều lần kiểm tra kết quả vẫn như cũ là một dòng trắng toát hiện trên mặt thạch bia, hắn đã buông bỏ.

Đưa mắt nhìn những chiếc lá trúc xanh xanh rơi xuống phiêu lãng trong gió, một ánh nhìn xa xăm, trong lòng những suy nghĩ miên man tâm sự trải dài không dứt.

Yên lặng.

Hai người cùng đưa mắt nhìn ra ngoài thạch đình, cứ như vậy mặc kệ thời gian trôi đi.

Một thời gian không quá lâu trôi qua, tâm tình Lâm Thiên cũng dần ổn định trở lại.

Hít thở một hơi dài như gạt bỏ tâm sự trở về thực tại, chợt nhận ra bản thân đã quá chú tâm suy nghĩ mà không để ý đến Lâm Ngọc Dao vẫn ngồi cạnh bên nãy giờ, nàng vậy mà không quấy dầy hắn thành ra hắn cũng không để ý.

- Cô nàng này thật biết nghĩ cho người khác đi.

Lâm Thiên đưa mắt nhìn thân ảnh linh lung đang ngồi cạnh mình, thầm nghĩ.

Ngắm nàng dưới ánh dương, ánh mắt mang theo chút thưởng thức, đôi mắt thuỷ tinh ngậm nước long lanh lại mang đến huyền bí đang chăm chú nhìn ra phía ngoài không chút động rung, gợi cho người ta cảm giác bản thân như đang lạc vào một vùng trời không lối thoát. Môi thơm hơi hé mở, chiếc mũi cao thanh tú như khắc như gọt, ánh dương len lỏi qua từng tán trúc diệp rọi xuống thềm đá phản chiếu lên khuôn mặt tú lệ lại như phủ thêm cho nàng một tầng diễm quang càng tô điểm nhan sắc thoát tục của nàng.

Từ góc độ nào nhìn lại, đều có thể gọi nàng là tuyệt sắc giai nhân, Lâm Thiên cười, "được ngồi cạnh mỹ nhân cũng là một phần diễm phúc a" bất quá nếu ngồi cùng mỹ nhân này tại nơi hậu bối tập trung thì cái diễm phúc phần ấy lại hóa thành một trận tai ương ngập đầu.

Cảm nhận thấy một đôi mắt bên cạnh đang chăm chú nhìn ngắm mình, Lâm Ngọc Dao từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn sang liền Lâm Thiên hai mắt đang say mê.

- Đồ ăn sắp nguội hết rồi, huynh mau ăn đi.

Nhìn biểu hiện ngốc trệ trên mặt Lâm Thiên, nàng cười duyên nói.

- Ha.... Ừm.

Thanh âm trong trẻo kéo hắn từ trong si mê trở lại, cười gượng, không nói gì thêm bắt đầu ăn.Sau một hồi hết thảy đánh chén Lâm Thiên cái bụng lo tròn ngồi thừ trên nền, Lâm Ngọc Dao một bên giúp hắn thu dọn tàn cuộc.

Dọn dẹp xong, Lâm Ngọc Dao đứng dậy chuẩn bị xách giỏ trúc rời đi thì Lâm Thiên nhanh chóng từ đằng sau đứng dậy nhanh tay xách lấy, bước ra khỏi thạch đình.

- Huynh không tu luyện tiếp sao?

Thấy Lâm Thiên như vậy động thái Lâm Ngọc Dao lấy làm ngạc nhiên hỏi.

- Ngồi tu luyện cả nửa ngày cũng nên ra ngoài hít thở chút để khí huyết lưu thông. Đi, ta giúp muội.

Lâm Thiên tay xách chiếc giỏ bước đi, nói vọng lại.

Lâm Ngọc Dao nghe vậy cười nhẹ, cũng nhanh chóng cất bước đi cạnh Lâm Thiên. Hai người dạo bước trên thạch nhai vừa đi vừa nói chuyện, tình tứ ngập tràn....

Thời gian thấm thoát như nước chảy mây trôi, bất tri bất giác một tháng đã trôi qua.

Kì Trắc nghiệm thực lực lần hai trong năm của Lâm gia đã tới.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.