Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi

Tiểu thuyết gốc · 3476 chữ

Phía sau Lâm gia có một mảnh núi rừng ít người lui tới. Nhớ lại hồi đó Lâm Thiên mới tiến nhập Lâm gia, vô tình một lần hắn cùng Lâm Ngọc Dao bị Lâm Phong giật dây, thế là ba người lén trốn khỏi buổi luyện tập ở Ngoại môn đi ra hậu viện chơi mà phát hiện ra mảnh núi mòn này.

Quang cảnh xung quanh nơi đây cũng không tồi; cỏ xanh phủ kín một màu núi mòn, rừng cây bên dưới xanh xanh rì rào, tiếng chim chóc cất cao giọng hót ngập tràn sinh cơ... rất thích hợp làm chốn thanh tu tâm tình.

Dẫn lên núi là lối mòn ẩn nấp dưới những cây cối tầm thấp rộng vừa đủ một người đi lại, nếu là người không quen thuộc nơi này thì khó có thể nhận ra lối đi bị che lấp.

Trên mỏm núi đơn độc một gốc đại thụ, cành lá rậm rạp đan vào nhau tạo ra một khoảng bóng mát rộng lớn. Cây cũng là năm đó ba người bọn họ tìm ra nơi này liền trồng xuống, thời gian qua đi, giờ đã cao chừng năm sáu trượng.

'Lộp cộp, lộp cộp...'

Tiếng chân chắc nịch trong khu rừng nghe rõ mồn một.

Lâm Thiên một mạch từ quảng trường chạy đến, quen thuộc lối mòn dù đã bị cây cối tầm thấp che lấp, thẳng hướng đỉnh núi lao tới. Hắn một đường điên cuồng chạy, khuôn mặt nhợt nhạt đã mất đi sắc hồng lúc này lấm tấm mồ hôi hột, hô hấp dồn dập theo từng bước chân.

Chạy đến trước gốc thụ Lâm Thiên đứng lại, khuôn mặt tựa hồ lúc này nhăn rúm lại, ánh mắt chứa đựng nộ hỏa nhìn thẳng phía trước.

Nghiến răng nghiến lợi, hắn hét lên một tiếng bi phẫn, hai tay nắm chặt, không nói không rằng quyền lớn quyền nhỏ vung lên đánh vào thân cây.

Lâm Thiên điên cuồng vung, mặc cho máu tươi đã nhuộm đỏ đầu quyền, da thịt bong tróc vẫn như cũ toàn lực đánh. Nhìn vào nơi lực va chạm, theo từng quyền hạ, máu tươi da thịt lưu lại trên những vệt lõm, loang lổ nơi thân thụ khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy kinh hãi, sởn da đầu.

- Ba năm… Ba năm... dù ta nỗ lực thế nào vẫn như cũ dậm chân tại Ngũ đoạn… Tại sao chứ… Tại sao...

Lại một quyền nữa hạ xuống, Lâm Thiên mắt đỏ ngầu thở dốc từng đợt, bi phẫn ngửa mặt lên trời, hét lớn. Tiếng hét mang theo tuyệt vọng vang vọng khoảng không, ẩn ẩn không tan, vọng lại vào tai khiến hắn thâm tâm càng thêm đau nhói.

'Bụp… Bụp… Bụp...'

Song nhãn hắn như lửa đốt, hai mắt dán chặt lên thân thụ, toàn lực vung quyền. Nếu có ai đó đứng cạnh liền có thể nhận ra, lực độ so với trước mạnh hơn rất nhiều, tựa hồ như muốn đem mọi nộ hỏa, uất hận dồn nén bấy lâu nay trong lòng, tất cả đều đem ra quán nhập vào từng quyền.

Không biết đã trải qua bao lâu, chỉ thấy hắn như cuồng ngưu đem hết sức lực toàn thân ra đánh đến khi hai tay vô lực mà buông thõng xuống, thân thể tự động ngã ầm nằm dài trên thảm cỏ, rơi vào hôn mê.

...

Chiều dần buông xuống, mặt trời giống như ngọn đuốc khổng lồ, tản ra hồng quang vạn trượng khiến người nhìn sinh ra một loại cảm giác như đang đắm chìm vào bức họa vừa mông lung lại vừa huyễn lệ.

Gió lộng thổi quét qua mang theo những chiếc lá vàng úa rời cành, nhẹ nhàng lướt đi.

Ánh chiều tà len qua từng phiến lá, chiếu lên khuôn mặt non nớt có phần xanh xao, kéo thiếu niên từ trong mê man tỉnh lại.

Tỉnh dậy sau quãng thời gian dài hôn mê, Lâm Thiên hai mắt có chút mơ màng, đầu óc choáng váng một mảnh hỗn độn.

Cảm nhận qua tình trạng cơ thể một lượt, hiện tại bản thân tàn tạ đến thảm hại, sợ là chỉ cần một tên nào đó tiến đến vào lúc này nổi sát ý với hắn thì dùng một quyền thôi cũng đủ để đánh chết.

Từ tay bất giác truyền về cảm giác đau đớn, Lâm Thiên không khỏi tự giễu, quả thực hắn đã quá làm bừa rồi.

Đưa tay lên xoa huyệt Thái Dương cố lấy chút cảm giác thư thái cho đầu óc, Lâm Thiên giật nảy, chính mình vì chú tâm cảm nhận tình trạng bên trong cơ thể mà bên ngoài xảy ra biến hóa cũng không hay biết.

Hắn liền bật người ngồi dậy, đưa mắt nhìn xuống hai tay, tại lúc này vết thương đã được xử lý băng bó một cách cẩn thận.

Lâm Thiên lòng đầy nghi hoặc tự nhủ, là ai đã biết được nơi này, phỏng chừng không sai thì trước đó mình hành động cũng đã nhìn thấy hết, trong lòng liền sinh ra cảm giác bất an. Đang cố liên tưởng đến ai đã làm việc này thì một giọng nói quen thuộc như mật ngọt rót vào tai từ xa xa vang lên:

- Thiên ca ca, huynh tỉnh rồi.

Lâm Ngọc Dao dưới ánh hoàng hôn kiều diễm nhìn Lâm Thiên nở nụ cười, nói.

Ngây ngốc nhìn nàng một hồi, Lâm Thiên bất giác gật đầu.

Lâm Ngọc Dao đi tới trước mặt Lâm Thiên rồi ngồi xuống. Ngọc thủ búp măng nhẹ nhàng nâng bàn tay đã được băng bó cẩn thận của hắn lên, ánh mắt nàng thoáng hiện đau xót.

Nàng nhìn gương mặt đờ đẫn không hiểu của hắn thoáng hiện nụ cười, ánh mắt chợt đổi sau đó đột nhiên dùng lực xiết chặt.

Một cảm giác đau đớn từ bàn tay truyền về não Lâm Thiên, mặt mày nhăn rúm vội phản ứng rụt tay lại, một bên xuýt xoa bàn tay vừa bị tấn công, một bên quắc mắt nhìn nàng thơ trước mặt, lớn giọng:

- Đau! Đau! Đau…! Dao Dao, muội muốn hại chết ta?

Thấy người trước như vậy hắng giọng với mình, Lâm Ngọc Dao hừ nhẹ, giọng điệu hờn trách:

- Hừ! Giờ đã biết đau rồi? Lúc huynh làm bừa sao không thấy huynh than vãn lời nào? Đáng đời!!!

Nói xong, nàng quay mặt sang một bên, để mặc tên vô ơn vẫn đang ngồi xuýt xoa.

Nghe nàng nói vậy, Lâm Thiên lời vừa muốn nói lại á khẩu không nói ra được.

Thì ra tiểu ly tử này quan tâm hắn như vậy. Thấy hắn mặt mày tối sầm chạy ra khỏi quảng trường, nghĩ đến hắn trong lòng khó chịu mà làm bừa liền vội chạy theo. Tận mắt nhìn cảnh hắn điên cuồng đánh lên thân thụ rồi ngất đi, trong lòng nàng không thôi chua xót, lại giúp hắn băng bó vết thương. Vừa rồi nàng làm vậy chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, nào ngờ hắn vậy mà không hiểu tâm ý của nàng, còn quay sang lớn giọng.

Ngẫm đến đây, Lâm Thiên bất giác trong lòng cảm thấy áy náy.

Lâm Ngọc Dao thấy hắn như vậy, đôi tay ngọc lần nữa vươn ra nâng hai tay hắn lên.

Thấy nàng như vậy hành động, nghĩ nàng sẽ lần nữa giáo huấn, Lâm Thiên liền nhắm mắt, cắn chặt răng để chịu đựng.

Cứ nghĩ mọi thứ sắp xảy ra bỗng hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng ấm áp đang từ từ dung nhập ôn dưỡng vết thương trên tay. Vội mở mắt ra, từ nơi tay hai người tiếp xúc, một cỗ thanh sắc nguyên khí bao quanh giúp hắn chữa thương.

Vài khắc trôi qua, vết thương trên tay Lâm Thiên đã đỡ hơn rất nhiều, cử động bình thường thì không còn cảm giác đau nữa.

- Đa tạ muội, Dao Dao.

Nhìn người trước thu tay, Lâm Thiên vội nói lời cảm ơn.

- Lần sau không được làm bừa, biết chưa. Huynh như vậy khiến ta rất lo lắng…

Lâm Ngọc Dao nói đến đây khuôn mặt bỗng hiện lên tầng phấn hồng, dưới ánh hoàng hôn lại là thêm phần linh lung.

Lâm Thiên ngây người, sau rồi ánh mắt nhu hòa nhìn nàng gật đầu:

- Sẽ không có lần sau…

Hai người ngồi lại trò chuyện thêm một khoảng thời gian, mặt trời đã lui về sau những ngọn núi phía xa để lại khoảng không còn lưu lại chút hồng của hoàng hôn.

- Cũng đã muộn rồi, Thiên ca ca chúng ta nên về thôi.

Lâm Ngọc Dao nhìn qua sắc trời liền nói.

- Dao Dao muội về trước đi, ta muốn ở lại đây thêm một chút.

- Vậy không được, cha đã nói huynh không được ở bên ngoài vào trời tối quá lâu.

Nghe hắn nói vậy nàng vội khuyên ngăn, cha nàng đã từng nhắc nếu hắn ở bên ngoài vào trời tối thời gian dài, bệnh tình của hắn có thể tái phát bất cứ lúc nào.

- Không sao đâu, muội cứ về trước đi, ta ở lại thêm chút thời gian, cảm thấy không ổn ta liền về ngay.

Biết nàng rất quan tâm đến mình, Lâm Thiên liền cam đoan.

Lâm Ngọc Dao nghe hắn nói vậy, biết ý hắn đã quyết:

- Vậy muội về trước, huynh nhớ phải trở về trước khi trời tối hẳn đó…

Nói xong liền đứng dậy, giơ tay chào Lâm Thiên rồi mới xoay người rời đi.

Lâm Thiên gật đầu, cũng giơ tay chào người trước.

Đứng nhìn bóng lưng thiếu nữ dần khuất trong tầm mắt, Lâm Thiên trong lòng bỗng cảm thấy trống vắng, ly tử này thành thật với hắn vậy mà hắn lại không đủ tư cách để đón nhận. Hắn hận bản thân không thể sau một đêm nghịch chuyển cường đại, chỉ là lúc này hắn năng lực quá kém cỏi, đến tôn nghiêm bản thân cũng không giữ được mà bị người khác chà đạp, nói chi đến chuyện đi cùng nàng, có khi cả đời này của hắn cũng đừng mong sánh bước đi cùng nàng.

Chân Nguyên đại lục thực lực vi tôn, có thực lực mới có tư cách làm việc mình muốn làm, không có thực lực đến vận mệnh bản thân cũng khó mà giữ chưa nói đến tôn nghiêm.

Lâm Thiên nằm dài trên thảm cỏ chán nản thở dài một hơi, trong đầu suy nghĩ miên man.

Hắn từng đọc qua một cuốn sách nói về Chân Nguyên đại lục. Trên Chân Nguyên đại lục ngoài Tu nguyên giả bọn hắn ra còn có Luyện đan sư, Ngự thú sư, Trận pháp sư… vân vân mây mây. Tuy rằng chiếm đại đa số là Tu nguyên giả nhưng các chức nghiệp khác cũng có danh tiếng không kém. Bất quá vì số lượng người có thiên phú trên chức nghiệp này rất ít, nhưng phàm là người có thiên phú trên các chức nghiệp này đều là một người trong vạn người, có câu thứ càng ít lại càng chân quý nên người ở các chức nghiệp này thường được các thế lực không tiếc giá nào mời gọi, càng làm danh dự và phẩm giá họ tăng cao.

Chức nghiệp nào cũng vậy đều có phân cấp rõ ràng, tuy hắn biết đại khái về các chức nghiệp này nhưng phân cấp cụ thể ra sao hắn không rõ. Chỉ biết Tu nguyên giả như hắn phân thành Ngưng khí cảnh, Luyện khí cảnh, Sơ nguyên cảnh, Nguyên tinh cảnh, Thiên vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh còn trên nữa thì hắn không biết, hắn cũng chỉ tiếp xúc qua duy nhất một Chiến Hoàng cảnh là Lâm Thiên Thành, thực lực so với hắn đã gọi là khủng bố của khủng bố, vậy trên nữa thì cường đại thế nào, hắn không dám suy nghĩ đến.

Người ta thường nói, tu đạo là nghịch thiên, dựa vào thiên phú bản thân mà đi ngược số trời, người tu đạo cực nhiều nhưng thu được thành tựu thì lại ít, tỉ như hắn.

Lại nói, có nhiều người dựa vào thiên phú cùng nỗ lực để vươn tới đỉnh cao, có những người tuy thiên phú kém cỏi gặp cơ duyên xảo hợp tìm được di sản mà cường giả đời trước lưu lại, kế thừa mà một bước lên trời, thay đổi số mệnh.

- Hay là…

Nghĩ đến đây Lâm Thiên chấn động mà bật người ngồi dậy, mắt nhìn hư không. Thay đổi số mệnh, không phải thứ hắn đang tìm kiếm sao. Hiện tại bản thân hắn đã như vậy, nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đánh liều một phen biết đâu tìm kiếm lại cơ duyên như truyền thuyết nói.

Suy nghĩ chợt lóe, vận mệnh bản thân phải do chính bản thân mình nắm giữ, không thể cứ mặc vậy mà cả đời nuối tiếc, biết đâu lần này lại là quyết định sáng suốt nhất đời hắn.

- Cũng nên đi về rồi.

Ngồi lại trên núi thêm ít thời gian, sắc trời cũng dần mờ đi về tối, Lâm Thiên đứng dậy khuôn mặt kiên định, nhìn về phía xa xa nơi núi non trập trùng ánh mắt thêm phần cương nghị, trong lòng như đang suy tính gì đó, hồi lâu sau mới quay người rời đi.

Bóng tối lui về phía sau hậu trường, để lại khoảng không cho những tia sáng buổi sớm dần chiếm cứ. Khi những vạt tối cuối cùng biến mất cũng là lúc mặt trời sau một đêm dài nghỉ ngơi trở lại với công việc thường ngày, ban phát ánh sáng xuống cho vạn vật.

Buổi sáng hôm nay khá trong lành, không khí còn pha một chút sương ẩm khiến người ta hít một ngụm mà cảm thấy khoan khoái trong lòng. Tiếng chim ca hót líu lo quanh quẩn đình viện đơn độc, từng ánh nắng tran hòa hòa vào cùng màu xanh cây cối tạo nên một bức tranh vừa êm dịu vừa nhẹ nhàng.

Tại đình viện đơn độc bên dưới, một lão nhân tuổi chừng ngũ tuần, bộ dáng tuổi già sức yếu hai tay đang bê chậu nước, cánh tay vắt thêm một mảnh vải thô trắng lom khom đi về phía một gian phòng trong đình viện.

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào lão nhân tiến lại chỗ đặt chậu nước xuống như thường ngày, ánh mắt trầm đục nhìn qua trên giường như còn có người hiện lên vẻ thân thương, từng cử động đều không phát ra tiếng động sợ đánh thức người trước. Lão nhân này gọi là Anh lão, là người Lâm Thiên Thành đặc biệt phân phó đến chăm lo cho Lâm Thiên từ ngày hắn vào Lâm gia, tính tình ôn hòa lại rất yêu quý hắn.

Dọn dẹp qua gian phòng một chút, Anh lão đang muốn khép cửa lại rời đi thì phát hiện trên bàn giữa gian phòng có một phong thư, nghĩ rằng chỉ là ai đó để lại cho Lâm Thiên nhưng chợt nghĩ ngoại trừ Phong thiếu gia với tiểu thư Ngọc Dao ra trong Lâm gia Lâm Thiên hình như không thân thiết với ai.

Mang theo tò mò Anh lão tiến về phía mộc bàn, cầm phong thư trên tay mở ra, đọc một hồi khuôn mặt già hiện lên hoảng sợ liền chạy lại phía giường, lật chiếc chăn đang phủ thứ gì đó cộm cộm bên trong ra phát hiện không có người, khuôn mặt lại càng biến sắc, trên tay còn cầm thư quay người hớt hải chạy vội ra ngoài.

Trong phòng nghị sự bốn thân ảnh đang ngồi đó.

Lâm Thiên Thành trên người vận một bộ thanh sắc trường bào ngồi trên thủ vị cao cao, toàn thân toát ra một cỗ uy nghiêm khí chất, bên trái là vị luyện đan sư nhìn huy hiệu trên ngực hắn đoán chừng đã đạt đến Ngũ phẩm, bên dưới là đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đang ngồi. Bốn người ngồi đó như đang thương nghị về chuyện gì.

- Không xong rồi gia chủ… không xong…

Từ bên ngoài vọng vào thanh âm có chút khàn khàn, nghe ra giọng nói này là của Anh lão.

Anh lão bộ dáng hớt hải chạy vào, vòng tay đứng giữa phòng thi lễ với bốn người, trên tay còn cầm theo một tờ giấy.

- Có chuyện gì vậy, Lâm Anh.

Lâm Thiên Thành lên tiếng, nhìn Lâm Anh tuổi già sức yếu mà còn có bộ dáng thế này chắc chắn là đại sự.

Lâm Anh bên dưới khuôn mặt vẫn là một mảnh sợ hãi hai tay run run:

- Gia chủ, ngài xem cái này.

Vừa nói vừa rời người đi lên thủ vị đưa tờ giấy cho Lâm Thiên Thành, bộ dáng cung kính.

Lâm Thiên Thành cầm tờ giấy người trước đưa trong mắt có chút nghi hoặc, liền lật ra xem. Xem một hồi thần sắc chợt đổi bàn tay không tự chủ mà siết chặt vô tình vò luôn tờ giấy:

- Lâm Anh chuyện này là thế nào.

Tuy có chút không bắt kịp hoàn cảnh nhưng thân là gia chủ lại là cường giả, những chuyện bất ngờ kiểu này cũng đã gặp qua vô số lần nên trên mặt vẫn bảo trì được bình tĩnh, chỉ là bàn tay vẫn như cũ nắm chặt.

- Gia chủ, tiểu nhân như mọi khi buổi sáng sẽ đem nước cùng khăn đến cho Lâm Thiên thiếu gia. Lúc xong việc, đang muốn rời đi thì thấy trên bàn có phong thư, tiểu nhân tò mò mở ra xem, phát hiện ra sự tình liền chạy đến đây ngay.

Lâm Anh bên dưới trên mặt vẫn là một mảnh sợ hãi, giọng có chút lắp bắp cung kính nhìn Lâm Thiên Thành, nói.

Lâm Thiên Thành nghe vậy trực tiếp vỗ xuống tay ghế, một tiếng 'Bốp' vang lên chiếc ghế đã biến thành bột rơi dưới đất.

Trong mắt hiện rõ vẻ lo sợ cùng sợ hãi, trên mặt vẫn cố bảo trì bình tĩnh, vội nói:

- Phân phó xuống lệnh của ta, huy động tất cả lực lượng của Lâm gia, nhanh chóng đi tìm Lâm Thiên về. Dù có phải lật tung Trung đô cùng Vạn thú sơn mạch cũng phải tìm người mang về đây.

Lâm Anh nghe thấy người trên nói vậy liền thi lễ nhận lệnh rồi lại hớt hải chạy đi.

Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão, Luyện đan sư Ngũ phẩm nhìn nhau trong mắt đối phương hiện rõ tia khó hiểu, từ nãy đến giờ mọi chuyện xảy ra khiến bọn hắn không sao thích ứng kịp. Vừa rồi nghe gia chủ nói đến phân phó lực lượng tìm người mà người cần tìm lại là Lâm Thiên, bọn hắn mới dần hiểu một chút. Nghĩ lại Lâm gia canh phòng nghiêm ngặt mỗi cổng ra vào trong Lâm gia đều có người canh gác, vả lại trong Lâm gia cường giả không thiếu, một tên Lâm Thiên tu vi Ngũ đoạn - Ngưng khí cảnh làm cách nào có thể qua mắt được nhiều người như vậy mà bỏ trốn.

Lâm Thiên Thành trên thủ vị ánh mắt hiện rõ lo lắng, tên tiểu tử chết băm này sao lại có ý nghĩ dại dột như vậy được, ngỗ nhỡ xảy ra mệnh hệ gì thì hắn có chết cũng không yên lòng, tiểu tử này quan hệ quá lớn khiến hắn có chút đau đầu.

Ánh mắt chợt chuyển nhìn về phía Đại trưởng lão hiện lên ý, người trước cũng cảm nhận được nhìn lại liền thấy bộ dáng hắn như vậy mà có chút bất an, vội nói:

- Gia chủ, ngươi nhìn ta như vậy, không biết là có chuyện gì.

- Đại trưởng lão, mong người quản lý tốt oa nhi của mình, nếu để ta phát hiện hắn còn lần nữa ngộ thương tiểu tử kia, lúc đấy đừng nói đến việc ta tại sao lại ra tay với hậu bối.

Lâm Thiên Thành nói đến đây sắc mặt bình tĩnh bỗng hiện lên chút băng hàn rồi rất nhanh biến mất, động thân ảnh rời đi.

Đại trưởng lão thấy gia chủ như vậy khiến hắn có chút lành lạnh người, không nói gì. Nhị trưởng lão cùng Luyện đan sư Ngũ phẩm thấy vậy cũng có chút thất thần rồi cũng phục hồi lại.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.