Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị giai Thiểm điện lang

Tiểu thuyết gốc · 2165 chữ

Vạn Thú sơn mạch trải dài từ phía tây Đông Nam đại lục đến Trung đô, uốn lượn quanh lãnh thổ Thương Long đế quốc.

Sơn mạch khổng lồ tựa như một đầu cự mãng đang ngủ yên, chập chùng những ngọn núi nối nhau kết thành bức tường kiên cố vững chắc, ngăn cách đế quốc với thế giới bên ngoài.

Vạn Thú sơn mạch tên như ý nghĩa, bên trong đa dạng chủng loại nguyên thú sinh sống, số lượng lên đến hàng vạn đầu. Cũng nhờ vào sự uy hiếp này mà Thương Long đế quốc có thể dựa thế đứng vững trong tam đại đế quốc giáp sơn mạch qua hàng ngàn năm từ khi lập quốc.

Tại một mảnh rừng bất định bên trong Vạn Thú sơn mạch. Cây cối vươn lên cao vút che lấp bầu trời, một thiếu niên khoác tay nải bộ dáng cực nhọc bước đi, trên mặt lấm tấm mồ hôi hột hiện rõ vẻ uể oải, mệt nhọc.

Lâm Thiên từ ngày rời khỏi Lâm gia tính đến nay đã là ba ngày. Hắn vì sợ bản thân bị người phát hiện mà khoác lên một bộ hắc bào chùm kín cơ thể.

Dừng chân lại nghỉ ngơi, Lâm Thiên tùy ý tìm một gốc cây rồi hạ thân ngồi xuống, mệt mỏi tựa lưng vào.

Thở ra một hơi cực nhọc, lấy xuống tay nải quẳng sang một bên, nhìn qua bản thân một hồi Lâm Thiên không khỏi cười khổ trong lòng, một mạch ba ngày liền cứ vậy đi, hiện tại từ thể xác lẫn linh hồn đều truyền về cảm giác mệt mỏi, phải nói là từ khi chào đời đến giờ lần đầu hắn cảm thấy mệt mỏi như này.

Mở tay nải ra muốn kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng, Lâm Thiên lần nữa cười khổ. Thời gian cấp bách, trước lúc rời đi hắn không chuẩn bị được nhiều, chỉ mang theo vài bộ y phục cùng chút lương khô và nước uống ít ỏi lén lấy được ở Thực đường trước đó, mà hiện giờ lương khô và nước uống còn lại cũng chỉ đủ cho ngày nay, hết rồi hắn thật không biết những ngày tháng sau đó phải vật lộn sống sót như thế nào.

- Hay là trở về.

Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu liền nhanh chóng gạt đi, vất vả lắm mới trốn ra ngoài nói về là về sao, vả lại hiện tại bản thân đang ở đâu còn không rõ nói chi đến việc tìm đường quay về, hắn đã sớm lạc mất phương hướng trong nơi rừng sâu không người này.

Thở dài một hơi tự an ủi, mặc kệ khó khăn cỡ nào cũng nhất định không được nhụt chí.

Nhìn số lương khô cùng nước uống ít ỏi còn lại Lâm Thiên cắn răng, ngậm ngùi nuốt xuống. Ăn uống xong hắn ngồi điều tức thêm một lúc rồi lại tiếp tục lên đường.

Đi thêm khoảng chừng hai canh giờ nhìn qua sắc trời đã dần trở tối, Lâm Thiên chỉ đành tìm một hang động quanh đó để nghỉ qua đêm.

Loanh quanh hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một chỗ thích hợp, lúc tìm thấy trời cũng đã tối hẳn. Hang động này bị che khuất bởi lùm cây rậm rạp, nếu không phải hắn tinh mắt nhìn ra thì tối nay hắn chỉ có thể ở bên ngoài mặc cho sương gió bủa vây.

Sở dĩ mấy ngày trước đó Lâm Thiên còn dám đi trong đêm là vì phạm vi rìa ngoài Vạn Thú sơn mạch, hầu như nguyên thú đã bị các dong binh đoàn săn giết, nhưng giờ đã vào sâu bên trong sơn mạch, nếu còn tùy ý như vậy, gặp phải nguyên thú khó đối phó, chỉ sợ chưa tìm được  bảo tàng của cường giả hắn đã vong mạng rồi.

Những ngày tiếp theo cứ như vậy lặp lại, ban ngày tranh thủ thời gian tiếp tục đi, cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ chân, đói bụng thì phải tự săn bắt thú làm thức ăn, tối đến lại tìm hang động mà tạm trú qua đêm, lương nhờ sương sớm đọng trên lá mỗi buổi sáng làm nước uống…, quả thực những ngày qua đối với hắn chẳng dễ dàng chút nào.

Trải qua quãng thời gian sống bên trong Vạn Thú sơn mạch, Lâm Thiên cũng hiểu ra vài điều, mà điều khiến hắn hiểu ra sâu sắc nhất đó là ở Lâm gia mặc dù làm phế vật bị chửi rủa còn sung sướng hơn gấp vạn lần cuộc sống hiện tại của hắn. Chí ít ở đó làm thiếu gia phế vật còn có cơm ăn áo mặc đầy đủ, không sợ nguy hiểm bên ngoài, không như hắn của hiện tại vật lộn đến ăn uống còn bữa đói bữa no, tính mạng bị đe dọa bất kỳ lúc nào.

Một buổi sáng tinh mơ khi mặt trời còn chưa lên đến đỉnh thiên, sương trắng nhuộm kín khu rừng, Lâm Thiên sau một đêm nghỉ ngơi từ trong hang động bước ra, vươn vai hít lấy một ngụm không khí, mặt hiện vẻ thỏa mãn.

Trông hắn của hiện tại với một gã cường đạo quanh năm sống nơi núi rừng thật không mấy sai biệt. Tóc tai đen dài có chút rối loạn, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú hồi trước theo thời gian đã đen xám lại, hắc sắc áo bào khoác trên người do mắc vào cây cối trong rừng mà rách tơi tả bên dưới, nhìn lại bộ dáng hắn lúc này nếu gặp phải tộc nhân Lâm gia chưa chắc họ đã nhận ra đây là phế vật của gia tộc bọn họ.

- Đã qua mười ngày rồi sao.

Đôi mắt đen thâm thúy nhìn khoảng không phía trước, Lâm Thiên buột miệng nói.

Rời khỏi Lâm gia tính đến nay đã là mười ngày, không biết trong Lâm gia khi biết tin hắn trốn sẽ náo loạn đến mức nào, Lâm Thiên Thành biết hắn trốn sẽ tức thành bộ dạng nào đây, còn Lâm Phong, Lâm Ngọc Dao, mấy người bọn họ hiện giờ ra sao…

Lâm Thiên trong lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm xúc mong nhớ. Hắn đã sống ở Lâm gia năm năm, được phụ tử Lâm Thiên Thành hết mực chăm sóc, thời gian không ngắn mà chẳng dài, đã có rất nhiều kỉ niệm tại nơi đó. Lần này hắn rời đi cứ thế không lời mà biệt, khiến hắn cảm thấy có chút nuối tiếc.

Suy nghĩ miên man một hồi, Lâm Thiên liền gạt bỏ sang một bên, càng thêm kiên định với ý niệm trong lòng.

Tìm được di chỉ của cường giả, sớm ngày khải hoàn trở về, lúc ấy trong Lâm gia chúng nhân sẽ phải nhìn hắn bằng con mắt khác, Lâm Thiên Thành, Lâm Phong cùng Dao Dao sẽ có biểu tình gì… nghĩ đến thôi hắn càng thấy mong chờ.

Chỉnh trang bề ngoài lại, thu dọn trong hang động một phen, Lâm Thiên lại lần nữa lên đường. Hiện tại đã ở sâu trong Vạn Thú sơn mạch, tuy là ban ngày nhưng hắn vẫn phải tuyệt đối cảnh giác, tùy thời xảy ra bất trắc hắn còn có thể nhanh chóng ứng phó.

Đi lại trong rừng, qua một khoảng thời gian Lâm Thiên nhìn qua khe lá biết được lúc này đã vào giữa trưa, liền tìm một địa điểm thích hợp rồi dừng chân nghỉ ngơi.

Lấy ra từ trong tay nải nước đã được hắn cẩn thận hứng từ giọt sương đêm cùng một bọc vải, mở ra bên trong còn nguyên một con thỏ rừng đã nướng sẵn từ trước, từ từ thưởng thức.

Đánh chén lo lê, Lâm Thiên bắt đầu khoanh chân ngồi điều tức, hồi phục lại sức lực đã mất.

'Loạt soạt, loạt soạt'

Cách đó không xa nơi Lâm Thiên nghỉ ngơi bỗng vang lên tiếng lá khô bị dẫm đạp.

Lâm Thiên nghe được âm thanh mà từ trong điều tức tỉnh lại, mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, ngưng thần cảnh giác.

Nhẹ nhàng ngồi dậy vòng ra lấp phía sau một gốc cây, Lâm Thiên móc ra từ trong tay nải một thanh chùy thủ dài tầm hai găng tay. Chùy thủ rời vỏ, để lộ phần lưỡi trắng toát sắc bén phản chiếu gương mặt thiếu niên bên trên khiến người ta nhìn thôi đã không tự chủ được phát lạnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng động.

Tiếng 'loạt soạt' mỗi lúc một gần, Lâm Thiên phát hiện tiếng này là do chân dẫm đạp lên lá khô tạo thành, mà trong nơi hoang vu hẻo lánh này ngoại trừ hắn ra thì làm gì có con người .

- Là Nguyên thú.

Nghĩ đến Lâm Thiên khuôn mặt càng thêm ngưng trọng, không ngờ bản thân vừa bước vào vùng nguy hiểm của Vạn Thú sơn mạch, cư nhiên đã gặp phải nguyên thú, thầm cười khổ vận số mình cũng quá đen đủi đi.

Còn đang than thân trách phận, tiếng loạt soạt trước đó đã biến mất. Lâm Thiên lòng sinh nghi hoặc, thân hình vẫn như cũ lấp sau gốc cây, đầu ngó ra nhìn.

Chỉ thấy phía trước bụi cây, như ẩn như hiện có một cặp mắt đỏ ngầu đang chăm chăm nhìn về phía mình.

Giật mình rụt đầu lại, Lâm Thiên khuôn mặt hiện lên hoảng hốt, vậy mà lại là một loài nguyên thú chuyên săn mồi, nhìn vào ánh mắt đó hắn biết được bản thân đã trở thành mục tiêu của kẻ máu lạnh này.

Cố gắng bình tĩnh chấn an bản thân, phía bên này cặp mắt đỏ kia dần lộ diện. Một con sói toàn thân phủ bộ lông màu xám thi thoảng lại ánh lên chút điện quang nhàn nhạt, khóe miệng dữ tợn lộ ra hai hàng răng nanh dài ngắn sắc nhọn của loài ăn thịt, đôi mắt đang dán chặt vào gốc thụ phía trước, bắt đầu bước từng bước chậm rãi.

Cảm nhận được con nguyên thú kia dần tiến lại gần, Lâm Thiên không lấp sau cây nữa mà trực tiếp bước ra, hắn muốn đối chọi trực diện với nguyên thú này, biết đâu giữa sự sống và cái chết lại tìm được một đường sinh cơ, hoặc có thể trảm chết nó thay vì đứng đây chờ chết.

- Là... là Thiểm điện lang... lại còn là nhị giai.

Vừa bước ra, nhìn thấy nguyên thú trước mặt đang nhe nanh múa vuốt về phía mình, Lâm Thiên khuôn mặt nhanh chóng xám lại.

Không gặp nguyên thú nào lại gặp đúng vương giả của giới săn mồi, hung danh hiển hách bậc nhất Vạn Thú sơn mạch, đã vậy nhìn kích thước thân thể nó hiện tại đã đạt tới nhị giai.

Lại nói, nhị giai nguyên thú bằng với nhân loại cấp bậc Luyện khí cảnh, mà Thiểm điện lang thiên về tốc độ, cho dù nhân loại đạt đến Luyện khí cảnh - Ngũ tầng muốn bắt kịp tốc độ của nó cũng chưa chắc đã có thể làm được.

- Xong rồi. Xong thật rồi. Vậy mà là Thiểm điện lang, mạng ta hôm nay coi như tiêu rồi.

Lâm Thiên nhìn hung vật đang bước từng bước về phía mình mà hoảng loạn thầm than.

Chạy khỏi móng vuốt một con Thiểm điện lang khác nào người si nói mộng, con trước mặt này đã thế còn là Nhị giai, hắn muốn chạy, nhưng với thực lực Ngưng khí cảnh - Ngũ đoạn của hắn hiện tại chỉ có chạy lên trời mới thoát được.

Nguyên thú phẩm giai thấp, trừ bỏ một số loài đặc biệt từ khi sinh ra linh trí cao hơn đồng cấp một bậc, hầu hết chúng đều dựa theo bản năng mà hành động, mà đã dựa theo bản năng mà hành động thì đầu Thiểm điện lang trước mặt đã mặc định hắn là con mồi rồi, để con mồi đào thoát là chuyện sỉ nhục nhất đối với loài vương giả trong giới săn mồi như chúng.

Sau một thoáng hoảng loạn Lâm Thiên mới hồi phục lại, soi xét kỹ càng một phen bỗng phát hiện chân sau của con Thiểm điện lang này đang bị thương.

- Có cơ hội trốn thoát.

Thầm nói với bản thân xong, hắn không chút do dự liền quay lưng, nhằm hướng rừng sâu phía trong, toàn lực bỏ chạy.

Thiểm điện lang ánh mắt đang gắt gao nhìn Lâm Thiên, thấy hắn vậy mà quay đầu bỏ chạy, nó hú lên một tiếng trầm thấp, mặc cho vết thương dưới chân, nhắm hướng người trước chạy mà rượt theo.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.