Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tia hy vọng

Tiểu thuyết gốc · 1462 chữ

Căn phòng, quẩn quanh là mùi trầm hương dễ chịu, hai thân ảnh ngồi đó.

Ngô Lỗi hướng người trước hòa ái nụ cười, ngữ khí thập phần lấy lòng:

- Nãy giờ mải chuyện vẫn chưa thỉnh giáo qua tôn tính đại danh tiên nhân, mong tiên nhân lượng thứ.

Bạch y nam tử nhìn Ngô Lỗi dáng vẻ lúc này chỉ biết lắc đầu. Nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, y đáp:

- Cứ gọi ta Bạch Vân (白雲) thượng tiên là được rồi.

Nghe danh xưng của bạch y nam tử Ngô Lỗi giật thót, lần nữa thầm than bản thân may mắn. Khi nãy hắn bất cẩn nói ra những gì trước đó hắn nghĩ về người trước thì thật cái mồm làm hại cái thân.

Ngô Lỗi cũng có phần nhíu mày, tướng mạo của vị Bạch Vân thượng tiên cùng nam tử hai mấy tuổi đâu mấy sai biệt, thật khác với tưởng tượng của hắn về tiên nhân. Theo hắn thì tiên nhân không phải là mấy lão giả dáng vẻ râu tóc trắng muốt... sao có bộ dáng như này.

Ngần ngừ chốc lát Ngô Lỗi đang định hỏi thì người trước đã nhìn ra nghi hoặc trong mắt hắn liền trả lời luôn:

- Ngươi thắc mắc vì gì ta nhìn cùng nam tử hai mấy tuổi không sai biệt? Ta ngày trước tu hành so với người khác sớm hơn, khi phi thăng Thiên giới ngoại hình vẫn giữ nguyên ngoại hình nhưng ta đã hơn sống hơn hai trăm năm.

Ngô Lỗi sửng sốt, cái này dáng vẻ nam tử vậy mà đã hơn hai trăm tuổi, cũng lớn quá đi. Nếu tính tuổi tác vai vế không nghi ngờ hắn kêu người trước một tiếng 'gia gia'. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình rong được.

- À thì... Bạch Vân thượng tiên, ngài đem ta về đây là có chuyện gì muốn phân phó ta làm sao?

Nan man câu chuyện Ngô Lỗi bỗng nhớ ra vẫn chưa hỏi tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây. Suy nghĩ nửa ngày không có kết quả, hắn chỉ đành đem nghi vấn trong lòng ra hỏi Bạch Vân.

- Ngươi nói thế là sai rồi. Không phải ta đem ngươi về đây mà là Nghiêm Lôi.

- Nghiêm Lôi! Nghiêm Lôi là ai?

Ngô Lỗi vẻ mặt không hiểu hỏi lại.

Nhìn biểu tình trên mặt Ngô Lỗi, Bạch Vân từ từ thuật lại:

- Nghiêm Lôi (嚴磊) là một vị thượng tiên cai quản lôi đình trên Thiên giới. Hắn là trùm sỏ gây ra vụ việc lần này.

- Còn về việc ngươi tại sao ở đây, Nghiêm Lôi tên kia thuật lại là khi hắn thi hành nhiệm vụ ban lôi xuống chỗ ngươi sơ ý để một đoàn bạch lôi lọt ra ngoài, không may lại đánh chúng ngươi. Hắn thấy việc thành ra vậy liền thi pháp khóa chặt linh hồn ngươi với thể xác sau đó đem ngươi về đây.

Bạch Vân ánh mắt nhìn Ngô Lỗi:

- Tuy nói đã thi pháp, không còn gì đáng ngại, bất quá trường hợp của người lại khác.

Nhấp một ngụm trà thơm, Bạch Vân nói tiếp:

- Bạch lôi tàn phá quá mức thân thể ngươi khiến nó gần như vỡ vụn, một khi linh hồn rời thể, thân thể sẽ lập tức tan vỡ vậy nên bí pháp này chỉ có tác dụng duy trì trạng thái hiện tại của ngươi trong ba canh giờ. Thời gian đến, thân xác tự động bị hủy, không còn nơi chứa đựng linh hồn, linh hồn sẽ tan biến, lúc đó ngươi khó lòng cứu chữa.

Bạch Vân dừng lại chốc lát rồi tiếp tục:

- Cũng do tên kia sơ ý. Bạch lôi đâu phải thứ tần thường, thoạt nhìn vết tích lưu lại cùng lôi điện bình thường không sai biệt nhưng uy lực và thương tổn nó gây ra lại không phải lôi điện bình thường có thể so sánh.

- Tại Thiên giới bạch lôi được dùng làm hình phạt, chúng tiên đều kiêng kị không thôi mà thứ khiến họ kiêng kị là một khi bạch lôi nhập thể sẽ theo kinh mạch đi sâu vào bên trong, cùng với thương thế bên ngoài nội ứng ngoại hợp tàn phá cơ thể. Nếu không sớm loại bỏ, hậu họa khó lường. Đấy là tiên nhân còn có tiên thể, sức chịu đựng tốt hơn, thân thể phàm nhân một khi chúng phải, kết cục chỉ có hồn phi phách tán. May mắn thay Nghiêm Lôi kịp thời phát hiện, chậm vài tức, thân xác tan biến, linh hồn không có chỗ dung nạp mà tiêu tán... lúc đó cho dù Thiên Đế ra tay cứu chữa cũng không làm gì được.

Căn phòng bao trùm trong sự yên lặng

Ngô Lỗi nghe xong khuôn mặt xám xịt, cổ họng nghẹn đắng lại. Lấc từng cục, hắn khó nhọc rặn ra từng chữ, mãi mới thành câu hoàn chỉnh:

- Vậy ta... theo lời ngài nói... thì ta... ta thật sự... đã chết?

Bạch Vân hai mắt khép hờ, gật đầu.

Ngô Lỗi nhìn cử động của Bạch Vân mà rơi vào chết lặng. Chết rồi ư?  Chết thật rồi? Vậy còn nương hắn... Ai sẽ chăm sóc cho nương hắn?Nương hắn biết hắn chết rồi sẽ đau buồn đến thế nào... Đầu óc hắn một mảnh mù mịt, từng câu hỏi không ngừng dấy lên trong đầu không có câu trả lời.

Hụt hẫng mặt cúi xuống, không nói năng gì, dáng vẻ tươi cười khi nãy giờ đã tối sầm, đôi mắt sinh khí ngời ngời giờ chỉ còn bi thương.

Biết lúc này tinh thần Ngô Lỗi đang rất loạn, Bạch Vân đứng dậy lại gần đưa tay ra vỗ vai hắn, giọng an ủi:

- Yên tâm đi, nương ngươi đã có người chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì. Trước khi rời khỏi Phàm giới, Nghiêm Lỗi đã an bài cả, cũng đã xóa đi ký ức những người từng tiếp xúc với ngươi.

Ngô Lỗi mặt vẫn cúi xuống, hắn còn có thể làm gì, một người đã chết như hắn thì còn có thể làm được gì cho nương. Sắc mặt hắn càng tối thêm, đôi mắt bi thương giờ đã ngấn lệ...

Gian nan nuốt xuống một ngụm, giọng nói khàn khàn, hắn muốn cầu xin sự giúp đỡ, một sự giúp đỡ dù biết rằng điều đó chẳng có mấy hi vọng:

- Bạch Vân thượng tiên... ta liệu còn cứu được không?

Nhìn gã đại hán sinh khí ngời ngời, sau khi biết bản thân đã chết suy sụp thành bộ dáng này, ai đành long cho được, cho dù là thượng tiên như Bạch Vân cũng thật không nỡ. Ngô Lỗi tuy hơi tục tằn nhưng tại Phàm giới hắn chưa từng làm việc gì xấu xa cả. Nghĩ vậy, Bạch Vân hai tay chắp sau lưng bước đi rời đến cửa gian phòng trầm tư đứng đó.

Lâm vào trầm tư hồi lâu Bạch Vân mới lên tiếng nhưng trong lời nói lại có phần úp mở:

- Cứu sống ngươi sau đó để ngươi trở lại Phàm giới, đó là điều không thể vì cơ thể của ngươi đã hư hỏng hoàn toàn, không cách nào phục chế lại được. Tuy nói là vậy, bất quá vẫn còn một cách phục sinh ngươi, chỉ là cách này có phần mạo hiểm là phải đưa ngươi tới thế giới kia...

Thình lình câu nói rơi vào tai khiến Ngô Lỗi trong chốc lát đình chỉ hoạt động. Tuy chỉ là câu nói nhưng nó lại như bàn tay vô hình kéo hắn từ vũng lầy tuyệt vọng ra vậy.

Sự mù mịt nhanh chóng tan đi, thay vào đó là sự vui sướng, là niềm vui được tiếp nối sinh mệnh còn dang dở.

Khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên vì kích động Ngô Lỗi đầu ngẩng cao nhìn thân ảnh đang đứng nơi cửa gian phòng, dứt khoát nói:

- Chỉ cần có thể sống tiếp, dù khó khăn đi chăng nữa, ta cũng sẽ không từ bỏ.

Bạch Vân nghe được câu này của Ngô Lỗi liền mỉm cười, trong lòng có chút tán dương tên đại hán này.

Vui mừng là thế, bất quá trời sinh Ngỗ Lỗi tính cẩn thận, vừa rồi hắn có nghe Bạch Vân nhắc tới 'thế giới kia' khiến hắn trong lòng nảy sinh chút hiếu kỳ.

Đè nén cảm xúc dâng tràn xuống Ngô Lỗi hít sâu, nghiêm túc hướng Bạch Vân hỏi:

- Khi nãy ta nghe ngài có nhắc đến 'thế giới kia'. Vậy 'thế giới kia' rốt cuộc là như thế nào?

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.