Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Tiểu thuyết gốc · 2256 chữ

Đè nén vui mừng dâng tràn xuống Ngô Lỗi hít sâu, nghiêm túc hỏi Bạch Vân thượng tiên:

- Khi nãy ngài có nhắc đến 'thế giới kia'. Vậy 'thế giới kia' rốt cuộc là phương nào?

Nghe thấy câu hỏi của Ngô Lỗi, Bạch Vân xoay người trở lại phất tay về phía bàn trúc, tức thì một chiếc gương trong suốt hiện ra, trên mặt hình ảnh bắt đầu lưu chuyển.

Chỉ tay về phía mặt gương, Bạch Vân giải thích:

- 'Thế giới kia' mà ta vừa nhắc đến là đây. Nó có tên Chân Nguyên đại lục.

- Chân Nguyên đại lục.

Theo hướng tay Bạch Vân chỉ tới, Ngô Lỗi nhìn ngắm thế giới hùng vĩ đang lưu chuyển trong gương kia. Thế giới này thật chẳng khác Phàm giới: núi non trập trùng hùng vĩ, dân sinh tấp nập đông đúc, đất đai rộng lớn phì nhiêu, phóng tầm mắt không thấy điểm cuối...

- Thế giới này cùng Vân giới đều thuộc ngài quản lý?

Ngô Lỗi say sưa ngắm nhìn chợt buông lời hỏi.

- Nơi này không thuộc quyền hạn quản lý của ta. Thế giới này là một dị thế giới tồn tại độc lập, không chịu ảnh hưởng của bất cứ quy luật ràng buộc nào. Nó cũng là một lần ta tình cờ tìm thấy, mọi thứ bên trong ta đều rất ít hiểu biết.

Bạch Vân lắc đầu trả lời. Tuy là tìm được cái địa phương như này nhưng mọi thứ bên trong thế nào, y đều là không thể nắm bắt.

Ngô Lỗi nghe xong mà có chút cảm khái. Một thế giới hệt như Phàm giới cũng một hơi tìm ra nắm giữ của riêng, thượng tiên quả nhiên bá đạo.

Ngắm đến tròn mắt, hắn nhớ lại trước đó Bạch Vân còn nói nơi đây có chút mạo hiểm, nãy giờ hắn đâu có nhìn ra điểm nào hiểm. Thế giới này dưới con mắt trần tục của hắn mà nói là Phàm giới thứ hai, mà Phàm giới đối với hắn hiểu biết một hai, nào có uy hiếp gì.

- À thì... Bạch Vân thượng tiên. Cái thế giới này trông tuyệt đấy, ngài nói mạo hiểm đến giờ ta còn chưa có nhận ra?

Ngô Lỗi nhịn không được, hỏi.

- Ta không biết.

Bạch Vân thản nhiên trả lời.

Ngô Lỗi nghe thấy thế mà chết đứng. Cơ mặt co rúm, hắn có chút lớn giọng:

- Không biết!!! Vậy mà ngài còn nói muốn đưa ta vào, đây chẳng phải là muốn đưa ta vào chỗ chết sao?

- Ngươi đã chết một lần rồi, chết thêm lần nữa cũng đâu có sao.

Bạch Vân nói vậy làm hắn á khẩu, chỉ đành nhân lúc đối phương không để ý lẳng lặng ném cho cái ánh nhìn sắc như muốn cạo đầu người trước.

- Bạch Vân thượng tiên, ta nói... ngài chưa vào trong lần nào?

- Ngươi cho rằng ta không muốn vào đó sao. Ta muốn vào, nhưng tiên nhân chúng ta bị một cấm điều: "Ngoại trừ Phàm giới, mọi vị diện khác đều không được quyền can thiệp". Ta giúp ngươi lần này cũng là đi ngược lại cấm điều, nếu lộ ra sẽ bị nghiêm phạt.

- Ngài bị cấm điều ràng buộc như vậy, còn nói đưa ta vào...

Ngô Lỗi bất lực ngồi thừ ra, cơ hội đến tận tay chẳng lẽ để tuột mất. Cấm điều, cấm điều... thứ chết tiệt, Thiên giới đúng là phiền phức.

- Ta nói này tên to xác nhà ngươi mới vậy mà đã chán nản rồi sao? Ta cũng đâu có nói là ngươi không thể vào. Cứ cho là ta không vào được ngươi cũng không thể sao?

Nhìn dáng vẻ chán nản của Ngô Lỗi, Bạch Vân không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn, nói.

- Mặc dù ta bị cấm điều rằng buộc là thật, bất quá muốn đưa ngươi vào thế giới kia cũng không tốn công phu, bởi lát nữa chỉ cần đưa linh hồn ngươi qua, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.

Ngô Lỗi nghe thấy thế thần sắc hớn hở hẳn lên, ánh mắt khẩn trương nhìn Bạch Vân:

- Vậy còn chờ gì nữa, mau đưa ta vào đi.

Thấy thái độ Ngô Lỗi biến hóa nhanh như lật bàn tay, Bạch Vân chỉ đành cười lắc đầu.

Tiến lại gần trúc bàn, y ngữ khí liền thay đổi phải là thập phần nghiêm túc:

- Có một vài điều cần nói qua trước với ngươi: Thế giới này tuy ta chưa vào bao giờ nhưng theo thời gian ta kiến thức thì nơi này còn hung hiểm gấp bội so với Phàm giới.

- Không phải cái mác dị thế giới gán cho nó chỉ là đùa vui. Nơi đây tồn tại một thứ gọi là Nguyên khí. Người thường trong địa phương này một khi cảm ứng hấp thụ được loại Nguyên khí này sẽ được gọi là Tu Nguyên giả. Ngoài Tu Nguyên giả ra còn có các chức nghiệp khác như Đan sư, Ngự thú sư... còn cả một mối lo khác là Nguyên thú. Nguyên thú cấp bậc phân chia rõ ràng, rất mạnh, nhạy cảm với Nguyên khí, có tính uy hiếp cực lớn.

Ngô Lỗi ngồi nghe Bạch Vân giảng giải về dị thế giới hắn sắp tiến vào cũng hiểu ra phần mạo hiểm trước đó y nói là gì, hai mắt không chớp, cổ họng nuốt xuống từng đợt.

Nhìn Ngô Lỗi ngơ ngác Bạch Vân trong lòng một trận hả hê. Thứ y nói đều là thật, chỉ là về phần yêu thú có chút vắn tắt, tên kia lại hiểu sai lệch đi.

Ho nhẹ một tiếng, Bạch Vân đạo tiếp:

- Bởi vì thân thể ngươi đã bị bạch lôi tàn phá cộng thêm việc thi triển bí pháp tính ra cũng sắp hết thời gian rồi, vậy chỉ còn cách để ngươi trọng sinh vào thế giới kia thôi.

Nói đến đây, ánh mắt Bạch Vân lại thêm phần ngưng trọng:

- Phương pháp trọng sinh này cũng phù hợp nhất với tình trạng của ngươi hiện tại. Lát nữa ta sẽ dùng pháp lực cởi bỏ bí pháp để linh hồn ngươi rời khỏi thân thể. Mặt khác, tìm một đứa trẻ sắp sinh đưa linh hồn ngươi dung hợp hai thành một cùng thân thể và linh hồn đứa bé rồi dùng pháp lực ôn dưỡng đến khi hoàn mỹ. Trong thời gian chờ đợi ngươi hãy điều chỉnh tinh thần đến mức tốt nhất, ta sẽ giúp ngươi tìm thân thể mới.

Tuy nói y không thể ra vào trong Chân Nguyên đại lục nhưng động tay động chân chút cũng không trở ngại gì. Vả lại thân phận y đặc thù, cho dù Thiên giới có phát hiện cũng sẽ nhẹ nhàng bỏ qua, cùng lắm phạt y thì phong giới kiểm điểm trăm năm là cùng.

Ngẫm nghĩ về phương pháp trọng sinh Bạch Vân vừa nói, Ngô Lỗi đã hiểu đại khái. Trong lòng hắn nổi lên một cỗ rạo rực, không biết chuyến 'du ngoạn' đến vùng đất mới lần này sẽ ra sao a.

Hắn còn đang quanh quẩn với mấy ý niệm trong đầu, Bạch Vân một bên bỗng lên tiếng:

- Ta đã tìm được thân thể mới cho ngươi.

Nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một mộc hạp hướng phía Ngô Lỗi ném tới:

- Uống viên đan trong hạp này vào đi. Đan dược sau khi phụng dụng ngươi sẽ lâm vào trạng thái hôn mê cũng có tác dụng xóa đi ký ức. Ngươi từng tới Thiên giới, sau khi rời khỏi thì không nên đem theo gì cả. Vả lại, ký ức trước kia ở Phàm giới cũng nên xóa bỏ, giữ lại cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Trong thời gian dược lực phát tác, ta sẽ thi pháp giúp ngươi trọng sinh.

Cầm hộp gỗ trên tay mở ra, một viên đan dược màu đỏ to cỡ ngón tay cái hiện ra, bên ngoài bao phủ một ít sương khói nhàn nhạt. Đưa tay bắt lấy đan dược đang lơ lửng giữa hộp, Ngô Lỗi chần chừ một hồi sau đó thở dài như chút đi gánh nặng, nhắm mắt hít sâu một hơi không do dự bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.

Nuốt xuống đan hoàn, Ngô Lỗi đứng dậy hướng Bạch Vân cung kính thi lễ:

- Ơn tái tạo không biết lấy gì báo đáp, xin tiên nhân nhận một lạy của tiểu tử.

Thấy người trước định quỳ gối Bạch Vân nhẹ nhàng hất tay, một luồng nhu lực xuất ra đem Ngô Lỗi hai gối sắp chạm mặt sàn đứng dậy:

- Không cần báo đáp, ta cũng chỉ tiện tay giúp tên kia thôi. Không giúp hắn, hắn sẽ cho rằng ta là đồ nhỏ mọn.

Ngô Lỗi mỉm cười, tuy chỉ tiếp xúc qua chưa đầy một canh giờ nhưng hắn hiểu biết người trước tính tình hào sảng, nếu không lúc hắn mạo phạm đã...

Ngô Lỗi lần nữa ôm quyền với Bạch Vân, đang muốn nói thêm gì đó đột nhiên cảm thấy đầu óc truyền đến cảm giác mê muội choáng váng, trước mắt bỗng nhiên mờ dần, theo lời Bạch Vân thượng tiên nói thì đan dược đã bắt đầu phát huy tác dụng. Chỉ sau một tiếng động hắn đã ngã nằm trên sàn, lâm vào trạng thái hôn mê.

....

Sau khi Ngô Lỗi lâm vào hôn mê, Bạch Vân đứng nhìn hắn một lúc lâu mới rời mắt đi.

Song thủ chắp sau lưng buông ra, Bạch Vân hai tay đưa lên không trung trước mặt rồi đan lại, một loạt thủ ấn kỳ lạ bắt đầu hiện hóa, từng luồng năng lượng theo đó mà hội tụ.

Sau vài chung biến hóa thủ ấn dừng lại, lương theo thủ ấn lại dừng một trận pháp màu xanh lấy thân thể Ngô Lỗi làm trung tâm dần hiện ra.

Từ tâm trận pháp, thân thể Ngô Lỗi nằm yên nãy giờ chợt run lên, vô số ánh sáng màu bạc từ trong thân thể thoát ra ngoài rồi ngưng tụ thành một thân hình hư ảo trôi nổi phía trên. Thân ảnh hư ảo này có khuôn mặt giống hệt Ngô Lỗi, đó là linh hồn hắn vừa được rút ra khỏi thân xác.

Linh hồn Ngô Lỗi vừa thoát ly khỏi, thân xác cứ như vậy mà tự động tiêu tán.

- Haizz... Thời gian cũng vừa đủ. Tiểu tử, lần này sẽ giúp ngươi trọng sinh vào một gia tộc khá giả, từ giờ không phải lam lũ bên ngoài nữa a.

Nhìn thân hình hư ảo đang trôi nổi kia Bạch Vân thở ra một hơi, thủ ấn trên tay lại lần nữa biến hóa. Chỉ thấy thân ảnh hư ảo rung lên, nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành một đạo bạc quang như lưu tinh cản nguyệt tiến vào trong mặt gương.

- Việc của ta như vậy đã xong, việc còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi có thể sinh tồn trong thế giới kia được hay không. Nơi đó tính ra còn nguy hiểm gấp trăm vạn lần Phàm giới, kẻ mạnh sống, kẻ yếu đến quyền quyết định cái chết thế nào cũng không có...

Bạc quang biến mất Bạch Vân cũng theo vậy hạ xuống thủ ấn. Hai tay chắp phía sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn mặt gương, lúc này đang hiện lên những quang ảnh kì diệu.

- Thế nào, xong cả rồi?

Một nhân ảnh không biết từ bao giờ đã đứng trước sân. Thân hình người này cao lớn, nước da hơi ngăm đen, giữa mi tâm một phù văn hình lôi điện trông rất chân thật, hắn vừa mở miệng giọng nói như sấm động vọng vào gian phòng nơi Bạch Vân đứng.

- Tên chết tiệt nhà ngươi, chỉ biết phủi tay làm trưởng quầy. Xong cả rồi còn đến làm gì.

Bạch Vân khuôn mặt bất đắc dĩ đi ra khỏi gian phòng, nhìn nhân ảnh kia mà mắng. Thì ra nhân ảnh này là thượng tiên Nghiêm Lôi.

Nghiêm Lôi nghe thế chẳng biết làm sao, bất đắc dĩ đưa tay lên đầu gãi gãi, nói:

- Lần này thật sự phải đa tạ ngươi. Không có ngươi, sợ là ta có chết cũng không thoát tội.

- Ơn huệ gì, không giống ngươi ngày thường chút nào. Ngươi có thể an tâm về tên to xác kia rồi, mọi thứ ta đã chuẩn bị giúp hắn một chút, không để hắn chịu thiệt thòi đâu.

- Ừm! Vậy thì ta yên tâm. Đi! Hôm nay ta mời ngươi uống rượu, cảm tạ đã giúp ta việc này. Ha ha...

Nghiêm Lôi tiếng cười dài vừa dứt, nhanh như luồng điện 'roẹt' một tiếng đã ở trên bầu trời cách nơi này một khoảng rất xa.

Bạch Vân thấy vậy mỉm cười. Y đưa tay lên bấm bấm, khuôn mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, quay người lại cười cười nói gì đó rất khẽ rồi 'hưu' một tiếng biến mất, lúc xuất hiện đã cưỡi mây cách gian phòng vài chục dặm, chỉ còn lại gian phòng và mặt gương vẫn như cũ đặt trên trúc bàn.

- Haha... Tiểu tử, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Không chừng ngươi lúc đó đã vượt qua cả bản tiên...

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.